Vòng sao của Nhân tộc đứng sừng sững trên một ngọn núi màu máuVòng sáng giữa vòng sao rung lên một trận, hai bóng người đã xuất hiện gần đó.
Sau khi tầm mắt La Chinh khôi phục bình thường, hắn quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh thì thoáng sửng sốt.
Trên đỉnh núi màu máu là một bệ tròn, giữa bệ tròn có bảy tám vòng sao, ngoại trừ Nhân tộc còn có các tộc khác phi thăng lên đây, xung quanh bệ tròn có hơn mười dương hồn.
Hình thái của những dương hồn này khác nhau, tộc gì cũng có, chỉ không có Nhân tộc.
Nhìn thấy thân thể của La Chinh và Phượng Ca, ánh mắt bọn họ đều sáng lên.
“Hai người này… có thân thể?”
“Sao bọn họ làm được vậy?”
“Hình như cô gái Nhân tộc kia là sinh linh Bỉ Ngạn?”
Dung mạo của Phượng Ca có thể nhìn thấy rõ ràng, nghiễm nhiên bị cho là sinh linh Bỉ Ngạn.
La Chinh không để ý tới những dương hồn này, hắn đi qua rìa bệ tròn, đánh giá xung quanh.
Từng ngọn núi màu máu sừng sững trong Thường Dung Thiên, mỗi một ngọn núi đều cách nhau một khoảng khá xa, dưới núi là vực sâu vạn trượng, đáy vực sâu là chất lỏng màu đỏ đang chảy.
“Bắt đầu tử Nhị Thập Cửu Trọng Thiên, Bỉ Ngạn trở nên hung hiểm dị thường” Phượng Ca ở bên cạnh nói: “Dưới đáy Thường Dung Thiên chứa đầy ‘máu sôi’, chính là chất lỏng màu đỏ ở bên dưới, một khi rơi vào máu sôi, bất cứ sinh linh nào cũng sẽ tan chảy sạch sẽ”
“Nhưng những nơi đó không có gì nguy hiểm chứ?” La Chinh dời mắt khỏi phần đáy, nhìn vào bên cạnh ngọn núi, những con đường dài bắc qua những ngọn núi, chỉ cần không tự tìm đường chết nhảy vào máu sôi thì có thể đi qua một cách an toàn.
Huống chi La Chinh còn biết bay lượn trên không trung, đương nhiên càng thêm ung dung thoải mái.
“Anh bạn Nhân tộc này, chỉ máu sôi dưới phần đáy thì tất nhiên là không có gì, nhưng đừng quên, trên bầu trời còn có chim cánh vàng!” Một dương hồn hình thể cao tới ba trượng đột nhiên tới gần.
“Chim cánh vàng…” La Chinh ngẩng đầu nhìn lên.
Có thể nhìn thấy bóng dáng những con chim khổng lồ thấp thoáng trên bầu trời, nhưng những con chim khổng lồ này chỉ lượn quanh trên không trung xa xôi…
“Ta đã tra tư liệu” Phượng Ca ở bên cạnh gật đầu nói: “Bá chủ tuyệt đối trong Thường Dung Thiên chính là chim cánh vàng, ngay cả sinh linh Bỉ Ngạn trong Nhị Thập Cửu Trọng Thiên cũng là con mồi của đám chim này chứ đừng nói tới dương hồn”
Dương hồn yếu ớt hơn thân thể rất nhiều, cho dù tiến vào Hồn thành thì vẫn yếu ớt như trước, trừ khi hoàn toàn thông qua thử thách của Hồn thành, trở thành Vô Sắc Niệm Thể, đạt tới Thánh Hồn cảnh.
“Đúng đúng đúng!”
Dương hồn cao ba trượng tiến tới gần, nói: “Trong Thường Dung Thiên rất nguy hiểm, chúng ta vẫn luôn ở đây là để chờ cơ hội tiến vào Hồn thành, hai vị có thân thể, có thể bảo vệ chúng ta một đoạn đường hay không!”
“Ta đến từ tộc Sư Mô, nếu hai vị bằng lòng hộ tống ta đi qua, xin hãy ra giá…”
“…”
Nghe bọn họ nói như vậy, trên mặt La Chinh hiện lên vẻ tò mò: “Các ngươi bị mắc kẹt ở đây?”
“Ừ! Đám chim cánh vàng này rất xảo quyệt, chỉ khi ở trên bệ tròn này thì mới an toàn, một khi chúng ta bước lên đường núi dài ngoằng kia, nhất định sẽ trở thành mục tiêu tấn công của chim cánh vàng” Tộc nhân tộc Sư Mô gật đầu nói.
Một dương hồn hình thể nhỏ bé ở bên cạnh đã đi tới bên rìa bệ tròn, lặng lẽ bước một bước lên đường núi, đồng thời nói: “Nếu anh bạn này còn không tin thì hãy nhìn xem!”
Dương hồn kia đứng trên đường núi không lâu, không trung chợt gió nổi mây vần, một đôi cánh khổng lồ chợt lao xuống với tốc độ không thể tin nổi, dừng lại bên cạnh đường núi.
Trước lúc chim cánh vàng lao xuống, dương hồn vóc dáng bé nhỏ đã thu chân về.
“Ù!”
Chim cánh vàng giận dữ ré lên một tiếng, lao thẳng về phía dương hồn vóc dáng nhỏ bé kia.
Nhưng đầu vừa chạm tới phạm vi bệ tròn, từng tia chớp màu máu đã phát ra tiếng điện lưu “két két két”, chim cánh vàng hét thảm một tiếng, vội vàng vỗ cánh lùi lại đằng sau, lao thẳng lên không trung, trong không khí vẫn còn quanh quẩn một mùi khét lẹt.
“Chính là như vậy” Dương hồn vóc dáng nhỏ bé nói.
Dương hồn cao ba trượng cười ha hả: “Sửu Ngôn, ngươi trêu đùa Chim cánh vàng như vậy, nó sẽ thù ngươi, chờ khi ngươi lên đường núi, nó sẽ tấn công ngươi đầu tiên”
Tên “Sửu Ngôn” kia chẳng hề để ý: “Dù sao bầy chim kia vẫn luôn canh giữ ở đây, cùng lắm thì ta cả đời không tới Hồn thành…”
La Chinh nghe bọn họ nói chuyện mới ý thức được có lẽ mấy người này đã bị mắc kẹt ở đây nhiều ngày.
Nếu Thường Dung Thiên vẫn luôn như vậy thì theo lý thuyết là không thể nào qua được.
Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Không đúng, nếu đám chim cánh vàng này vẫn luôn ở đây thì những người khác làm sao đi tới Hồn thành?
“Chỉ có thể chờ cơ hội” Phượng Ca nói: “Nghe nói chỉ cần có thời tiết sương máu thì chim cánh vàng sẽ không muốn xuống bên dưới, nhân lúc sương máu lan tỏa, mọi người có thể nhanh chóng chạy tới Hồn thành an toàn!”
“Sương máu bao lâu mới có một lần?” La Chinh hỏi.
“Chúng ta ở đây đã lâu, dù sao cũng chưa từng thấy sương máu” Một dương hồn khác đáp.
Sương máu hình thành một cách tình cờ, có khi sương máu có thể bao phủ hơn phân nửa Thường Dung Thiên, có khi cho dù xuất hiện sương máu nhưng cũng chỉ có thể bao phủ một khu vực nhất định, không thể tiến tới Hồn thành.
“Vậy các ngươi hy vọng chúng ta đối đầu với bầy chim này?” La Chinh hỏi.
“Đúng vậy!” Dương hồn vóc dáng nhỏ bé nói.
“Quá nguy hiểm” Phượng Ca bác bỏ đề nghị này: “Đám chim cánh vàng kia là bá chủ nơi này, nếu chúng đồng loạt xông lên, ngươi cũng không cản nổi!”
Tuy Phượng Ca có lòng tin nhất định đối với La Chinh, nhưng càng không muốn hắn mạo hiểm.
Các dương hồn ở đây nghe Phượng Ca phản đối, cả đám mất hết hứng thú, giải tán ai đi đường nấy, thậm chí có người còn niệm tụng Phá Huyễn Chú, rời khỏi Bỉ Ngạn.
Lúc này trong đầu La Chinh đột nhiên vang lên giọng nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Thật kỳ lạ, Huyết Vụ Chú của Thường Dung Thiên thất truyền rồi?”
“Huyết Vụ Chú? Đó là cái gì?” La Chinh hỏi.
“Ha, xem ra mấy năm nay tộc Nguyên Linh cũng rất cố gắng xóa bỏ khá nhiều thứ” Nguyên Thủy Thiên Tôn bất đắc dĩ cười nói: “Tộc Đại Sí Kim Điêu trong Thường Dung Thiên thật sự lợi hại, ngay cả Thiên Chủ cũng là Đại Sí Kim Điêu, rất hiếm thấy”
Thường thì sinh linh Ám Vực mạnh hơn sinh linh Quang Vực rất nhiều, nhưng Ám Vực và Quang Vực của Thường Dung Thiên đều do Đại Sí Kim Điêu xưng hùng, chuyện này thực sự hiếm thấy.
May là tộc Đại Sí Kim Điêu vô cùng cao ngạo, dù tộc Nguyên Linh có cố gắng thế nào cũng không thể lôi kéo mượn sức chúng. Bộ tộc này tuy hung ác tàn bạo, nhưng lại không nghe lệnh tộc Nguyên Linh.
Thứ mà chủng tộc đứng trên đỉnh Thường Dung Thiên này sợ nhất chính là máu sôi chảy dưới vực sâu. Trên thực tế, phần lớn sinh linh Bỉ Ngạn trong Thường Dung Thiên đều phải dựa vào máu sôi mới có thể sinh tồn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn kể lại lai lịch cả tộc Đại Sí Kim Điêu, tiếp tục nói: “Rất lâu trước đây đã có người phát hiện sương máu có thể xua đuổi Đại Sí Kim Điêu, chúng cực sợ máu sôi bên dưới, lấy Huyết Vụ Chú gọi ra làn sương từ máu sôi gần như là thủ đoạn tất yếu để đi qua Nhị Thập Nhất Trọng Thường Dung Thiên, không ngờ bây giờ lại không ai biết được”