Sau khi Tâm Thần Chi Nhãn bị La Chinh thiêu cháy, chân ý của đạo của hắn đã trống ra một chỗ, mà chỗ trống ấy lại vừa vặn chính là chân ý Nhất Niệm Thiện Ác. Chuyện này chỉ có thể nói rằng ông trời đang giúp cho La ChinhMặc dù La Chinh muốn lấy Văn Minh Chi Khí của Tà Thần đi, nhưng vẻ mặt của Tà Thần lại chẳng có chút buồn bực nào, thái độ buông xuôi bỏ mặc.
La Chinh cũng không hề xin phép Tà Thần mà cứ thế di chuyển Văn Minh Chi Khí này đi.
“Ù…”
Khi khối lập phương ấy bị xê dịch đi, nó chỉ hơi chấn động nhè nhẹ rồi liền bay thẳng ra ngoài vùng đất ký linh. Đồng thời, La Chinh còn lấy đi cả viên đá quý phóng tia điện trên đỉnh núi kia.
Trong tay Tà Thần vẫn còn không ít đồ tốt, ví như con dao màu đen có hoa văn hình rồng kia ắt hẳn là một món chí bảo có lai lịch bất phàm. Chỉ có điều, thứ bình thường chẳng có tác dụng gì với La Chinh, hắn cũng lười vơ vét cướp đoạt Tà Thần.
Sau khi lấy được hai vật mấu chốt nhất, vấn đề còn lại là giải quyết Tà Thần thế nào.
Ngọc Châu thấy ánh mắt La Chinh lại chuyển đến phu quân mình thì trong lòng rất sốt ruột. Mặc dù La Chinh đã bảo rằng sẽ không giết Tà Thần, nhưng Chúa Tạo Thế muốn lật lọng thì cũng có ai ngăn được đâu?
“Vụt!”
La Chinh vươn ngón tay chỉ vào phía dưới một ngọn núi, nơi ấy đột ngột mọc lên thêm một ngọn núi nữa. Nó không khác gì một cây đại thụ đang sinh trưởng với tốc độ rất nhanh, thoáng chốc đã đạt độ cao ba trăm nghìn mét, mãi đến khi đỉnh núi chạm đến lòng bàn chân La Chinh thì mới ngừng lại.
La Chinh vung tay lên, đỉnh núi đã bị san bằng. Từng cây cột trụ màu vàng óng hiện ra, xếp chồng lên nhau tạo thành một nhà giam có tầm nhìn thoáng đãng.
Thật ra luyện Tà Thần thành Đạo Luyện Phân Thể cũng là một lựa chọn tốt, nhưng thiên phú của Tà Thần thực chất cũng chính là thiên phú của La Chinh. Nếu hắn ta biến thành một phân thân không có ý thức thì quá lãng phí.
La Chinh sẽ tìm kiếm một phương pháp nào đó để Tà Thần trở thành Đạo Luyện Phân Thể mà vẫn có thể giữ lại thần chí của mình.
Một Tà Thần có thể nằm trong tầm điều khiển của hắn sẽ trở thành một sự trợ giúp rất lớn cho hắn. Mà hắn cũng sẽ không bất chấp nguy hiểm, thả tên sát tinh này ra lạm sát kẻ vô tội.
Tà Thần rất tự giác tiến vào ngục giam, Ngọc Châu cũng theo sát phía sau.
Phu quân đã phạm sai lầm, nàng nguyện gánh chịu cùng với phu quân.
Cửa ngục giam ầm ầm hạ xuống, nhóm ba người La Chinh cũng bay đi.
Tà Thần đứng trước cửa rào sắt, nhìn xuống thế giới ở xa xa.
Các quốc gia của loài người vẫn đang chém giết, hắn ta thấy chiến mã phi thật nhanh, trường thương xuyên qua, đao kiếm vung lên, máu chảy thành sông…
Hôm qua hắn ta vẫn là chủ nhân của thế giới này, hôm nay đã trở thành tù nhân của thế giới này.
“Phu quân…” Ngọc Châu thấy Tà Thần không nói lời nào bèn nhích lại gần.
Tà Thần ôm nàng vào trong ngực, ánh mắt vẫn ngắm nhìn chiến tranh diễn ra ở đằng xa, trong mắt thoáng hiện vẻ say đắm.
“Các động vật tàn sát lẫn nhau đẹp lắm, đúng không?” Tà Thần lên tiếng hỏi.
“Ừ, đẹp lắm” Ngọc Châu gật gật đầu.
Nàng biết phu quân mình sẽ không nhận thua.
Cái chết còn không thể khiến hắn ta nhận thua thì sống sót lại càng không thể.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao khi trước Ngọc Châu lại mê đắm người đàn ông này đến thế.
Chỉ có điều, đối nghịch với Chúa Tạo Thế quả là một việc làm không sáng suốt…
***
Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp được La Chinh di chuyển suốt cả một đường, cuối cùng dừng lại ở ngay chính giữa thế giới trong cơ thể.
Mặc dù La Chinh đã thu hồi vùng đất ký linh, nhưng thật ra Văn Minh Chi Khí này là do Tà Thần dung nạp và gánh lấy, La Chinh vẫn chưa khống chế được nó nên cần dung nạp thêm lần nữa.
Nếu Văn Minh Chi Khí có ý thức của bản thân và không thừa nhận La Chinh thì chắc hẳn nó sẽ cắt đứt mối liên hệ giữa đôi bên, sau đó quay về Bỉ Ngạn.
Uy lực của một Văn Minh Chi Khí lớn đến nhường nào, chỉ cần là người từng sử dụng thì sẽ biết.
Văn minh Thanh Ngọc đang bị áp chế ở Thập Tam Trọng Thiên, nếu toàn bộ văn minh nhảy từ Sắc Giới đến Dục Giới thì sức mạnh sẽ được tăng vọt lần nữa, phạm vi thế giới giáng lâm xuống sẽ càng lớn, sức mạnh ban cho La Chinh cũng càng kinh khủng.
Văn minh Thiên Chấp thì ở lại Thập Trọng Thiên, vậy mà đã bộc phát ra sức mạnh nhường ấy. Sau này, tiềm lực mà nó phát huy ra sẽ trợ giúp La Chinh rất nhiều, thậm chí không thể đo lường được.
La Chinh không nói gì nhiều, chỉ bắt đầu yên lặng niệm tụng chân ý Nhất Niệm Thiện Ác.
“Ù ù…”
Khi khí tức chân ý bắt đầu khuếch tán ra, thế giới trong cơ thể La Chinh khẽ chấn động, Phạn văn ở biên giới thế giới lần lượt phát sáng lên.
“Ba trăm bảy mươi hai Phạn văn được thắp sáng…”
Thanh Ngọc Chi Linh quan sát các Phạn văn đang sáng bừng lên kia, trên mặt toát lên vẻ không phục.
Trước kia, khi La Chinh gánh Văn Minh Chi Khí của văn minh Thanh Ngọc, chỉ có ba trăm sáu mươi sáu Phạn văn sáng lên, vậy mà văn minh Thiên Chấp chẳng ai biết tới này lại cần đến ba trăm bảy mươi hai Phạn văn gánh chịu. Việc này đã chứng tỏ một điều, đó là Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp đúng là mạnh hơn của văn minh Thanh Ngọc.
Ánh sáng vàng không ngừng lấp lóe trên bề mặt các Phạn văn, chúng lại hóa thành từng sợi xích thô to và quấn về phía Văn Minh Chi Khí như từng con trăn khổng lồ, cuối cùng khóa chặt Văn Minh Chi Khí ở trong đó.
“Ù…”
Văn Minh Chi Khí không hề có ý phản kháng lại, cả quá trình dung nạp đều tiến hành hết sức dễ dàng.
Các sợi xích dần dần biến mất, La Chinh chợt cảm nhận được mình và Văn Minh Chi Khí này đã sinh ra một sợi dây liên kết nào đó.
Lúc này, trong Văn Minh Chi Khí chợt vọng ra một giọng nói lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm nào.
“Nhiệm vụ chỉ dẫn được kích hoạt…”
“Nhiệm vụ đã chuẩn bị hoàn tất, có muốn nhận nhiệm vụ không?”
Thanh Ngọc Chi Linh, 9527 và La Chinh lại nhìn nhau trao đổi, sau đó La Chinh nói: “Nhận”
Sau khi La Chinh gật đầu, giọng nói rét lạnh lại vang lên.
“Nhiệm vụ loại Giáp cấp Thiên, đánh giết Phục Hy, sau khi hoàn thành sẽ ban cho ngươi Thiên Sinh Chi Ấn, có thể dùng để dung Hợp Âm Dương Tạo Hóa của Phục Hy…”
“Nhiệm vụ loại Giáp cấp Thiên, đánh bại Lôi Ly, sau khi hoàn thành sẽ ban cho ngươi Vĩnh Hằng Chi Tác, có thể dùng để thu phục Lôi Ly hoàn toàn”
“Nhiệm vụ loại Ất cấp Thiên, bắt cóc Hắc Thuyền, sau khi hoàn thành sẽ ban cho ngươi…”
“Nhiệm vụ…”
Một loạt các nhiệm vụ cấp Thiên được đưa ra liên tiếp khiến ba người La Chinh đều trợn mắt há mồm.
Nếu La Chinh nhận lấy những nhiệm vụ này thì thật chẳng khác gì đi tìm chết.
Chỉ có điều, sau khi nhiệm vụ được đưa ra, La Chinh cũng có thể chọn không nhận, hắn chỉ đứng một bên lẳng lặng nghe.
Xét theo quy luật ban bố nhiệm vụ thì có lẽ Văn Minh Chi Khí này vẫn luôn bí mật dò xét hoàn cảnh chung quanh, sau đó căn cứ theo đủ loại điều kiện hoàn cảnh mà ban hành nhiệm vụ cùng với phần thưởng.
“Ta cũng có thể đưa ra các nhiệm vụ như này” Thanh Ngọc Chi Linh tỏ vẻ không tin: “Nhưng mấy phần thưởng này tới từ đâu? Thứ này làm được thật à?”
Đầu tiên, không nói đến liệu La Chinh có thực hiện được nhiệm vụ bất khả thi như đánh giết Phục Hy, đánh bại Lôi Ly hay không.
Phục Hy thân là Nhân Hoàng, độ kiểm soát đối với hai loại khí Âm – Dương căn bản không phải là điều mà sinh linh bình thường có thể tưởng tượng. Trong số các Chí cường giả, Phục Hy có thể nói là tồn tại mạnh nhất trên con đường Âm Dương này!
Vậy mà sau khi đánh bại Phục Hy, Văn Minh Chi Khí này sẽ ban “Thiên Sinh Chi Ấn” cho La Chinh để La Chinh dung Hợp Âm Dương Tạo Hóa của Phục Hy…
Chuyện này nghe thật quá hoang đường.
Đánh bại Lôi Ly cũng thế.
Thập đại hung thú trong hỗn độn đều có sứ mạng cùng năng lực của riêng mình, mặc dù so ra đám hung thú này vẫn thua kém cổ thần Hỗn Độn, nhưng không hề yếu hơn Chí cường giả là bao, thậm chí còn mạnh hơn cả một vài Chí cường giả nữa.
Đối với tồn tại như thế, sau khi đánh bại nó mà chỉ dựa vào một cái “Vĩnh Hằng Chi Tác” gì đó là có thể thu phục được rồi?
Chỉ có trong truyện cổ tích!