Trước kia, trong hỗn độn từng sinh ra không ít văn minh cấp Chúa tể. Tộc Tâm Cụ Nhãn Ma và tộc Di Thiên chính là hai đại văn minh cấp Chúa tể, chúng đều từng thống trị toàn bộ hỗn độn“Bảy trăm bốn mươi chín văn minh cấp Chúa tể…” La Chinh mỉm cười rồi nói: “Xem ra số lượng văn minh cấp Chúa tể nhiều hơn ta tưởng”
“Đúng là có rất nhiều” Giọng nói kia tự tin đáp lại: “Có điều văn minh cấp Chúa tể cũng chia ra mạnh yếu, mà văn minh Thanh Ngọc chúng ta ít nhất cũng lọt được vào mười vị trí đầu”
La Chinh còn chưa có phản ứng gì quá lớn đối với câu nói này thì 9527 vẫn im lặng bấy lâu bỗng kinh ngạc thốt lên: “Cái gì? Mười vị trí đầu?”
“Mười vị trí đầu nghe khoa trương lắm à?” La Chinh hỏi.
“Hừ, Thanh Ngọc Chi Linh này đang nói khoác” 9527 cười lạnh, nói.
Lúc Thanh Ngọc Trùng và Thanh Ngọc Cự Thú xuất hiện, nó đã biết đây là văn minh từng tồn tại trong hỗn độn.
Trên thực tế, mỗi một văn minh, mỗi một sinh linh trong Bỉ Ngạn đều có thể truy tìm lại nguồn gốc, tìm được nơi xuất phát cũng như con đường trở về của chúng trong hỗn độn ở quá khứ, nhưng 9527 lại không quá coi trọng văn minh này.
“Sao lại là nói khoác?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.
9527 giải thích: “Mười văn minh xếp hạng đầu đều được ghi lại trong danh sách, nhưng không có văn minh Thanh Ngọc gì cả. Văn minh Thanh Ngọc này đã bị giữ lại ở Thập Tam Trọng Thiên, chứng tỏ sức cạnh tranh vốn không mạnh, nếu chúng thật sự nằm trong mười văn minh đứng đầu thì ít nhất cũng phải nằm trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên!”
Nghe 9527 nói vậy, La Chinh liền hỏi Thanh Ngọc Chi Linh: “Nếu các ngươi đã nằm trong mười văn minh cấp Chúa tể đứng đầu, vậy tại sao lại ở trong Thập Tam Trọng Thiên?”
Giọng nói kia im lặng một lúc, xét thấy cứ giữ những bí mật này cũng chẳng mang lại ý nghĩa gì quá lớn đối với văn minh Thanh Ngọc, nó bèn nói: “Bởi vì văn minh thứ 748 đuổi giết chúng ta…”
“Văn minh thứ 748 lại là văn minh gì nữa?” La Chinh ngạc nhiên nói.
9527 cũng không rõ lắm. Mặc dù nó có được kha khá ký ức của bản chủ nhưng lại không hoàn toàn thấu hiểu về ký ức trong Bỉ Ngạn.
“Tộc Vô Không, cũng bị trở thành Vô Không Giả. Chúng chính là văn minh cấp Chúa tể xếp trước bọn ta” Giọng nói kia đáp.
“Vô Không Giả, Đạo Vô Không…” La Chinh nhíu chặt lông mày.
Hắn từng nghe Thu Âm Hà nhắc đến, có một đám điên đúng là ấp ủ mục đích diệt trừ hết sạch mọi vật trong hỗn độn. Thứ mà họ thờ phụng chính là Đạo Vô Không, khiến hỗn độn chìm vào hư vô và tĩnh mịch tuyệt đối.
“Trong số mười văn minh xếp đầu, tộc Vô Không đứng hạng thứ bảy” Giọng của 9527 cũng thận trọng hơn, nó đã tin tưởng phần nào trước những lời Thanh Ngọc Chi Linh vừa nói. Thế là nói lại bảo La Chinh: “Nếu Vô Không Giả muốn đuổi giết văn minh Thanh Ngọc, văn minh Thanh Ngọc quả thực không thể sống yên ổn tại các Trọng Thiên cao hơn trong Bỉ Ngạn”
“Để giữ lại một tia hy vọng cho văn minh Thanh Ngọc, bọn ta đã giấu kín phần cố thổ cuối cùng của bọn ta trong Thập Tam Trọng Thiên. Vô Không Giả khó mà trở lại Sắc Giới, dù có vào Sắc Giới cũng không đủ năng lực giết bọn ta” Thanh Ngọc Chi Linh nói.
“Hỗn độn ở chỗ Vô Không Giả tan vỡ nên mới sinh ra văn minh là các ngươi, vì sao chúng lại muốn tiêu diệt các ngươi?” La Chinh tò mò hỏi.
Quá khứ của hỗn độn vẫn còn cất giấu quá nhiều bí mật, càng tìm hiểu, càng biết nhiều thì lại càng cảm thấy mình ngu dốt thiếu hiểu biết.
“Rất đơn giản, trong thời đại của văn minh Thanh Ngọc, Vô Không Giả suýt đã khiến cả hỗn độn chìm trong tĩnh mịch. Hỗn độn không khởi động lại nữa, cũng không sinh ra sinh mệnh nào nữa, nhưng văn minh Thanh Ngọc chúng ta đã ngăn cản mọi chuyện xảy ra” Thanh Ngọc Chi Linh kiêu ngạo nói.
Sau văn minh Thanh Ngọc vẫn còn có rất nhiều văn minh sinh ra. Nếu không phải lúc trước nhờ họ ngăn cản thì sau này, những văn minh kia không có khả năng tồn tại, và bây giờ hỗn độn đã trở thành hư không tuyệt đối, không có bất cứ vật gì rồi.
“Mặt khác, bọn ta tìm được phương pháp cải biến vận mệnh của hỗn độn” Thanh Ngọc Chi Linh tiếp tục nói.
“Phương pháp cải biến vận mệnh của hỗn độn?” La Chinh nghe vậy lại kích động nói: “Ý ngươi là Chung Yên…”
“Đúng, bọn ta đã tìm ra manh mối. Ngươi có thể nhìn thấy nó trong Văn Minh Chi Khí” Thanh Ngọc Chi Linh hồi đáp.
Trong lúc La Chinh và Thanh Ngọc Chi Linh đang trò chuyện, trong huyễn cảnh hư không chợt xuất hiện một điểm sáng màu xanh lục, điểm sáng ấy tượng trưng cho một thế giới mới tinh vừa được sinh ra.
Suốt hàng nghìn tỷ năm đã diễn ra vô số lần hủy diệt và sinh mới, trong hỗn độn từng ra đời rất nhiều loại sinh mệnh không thể tưởng tượng nổi, mà văn minh Thanh Ngọc thuộc về loại kỳ lạ nhất. Chúng không tồn tại dưới dạng thân thể máu thịt, mà vật chất cơ bản tạo thành sinh mệnh của chúng chính là ngọc xanh.
Điểm sáng màu xanh lục kia chính là “thế giới mẹ” trong thời đại của văn minh Thanh Ngọc, nó cũng là một khối ngọc xanh khổng lồ đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt La Chinh đang nhanh chóng biến hóa. Khí hỗn độn liên tục hội tụ trong ngọc xanh, thế giới Thanh Ngọc cũng không ngừng lớn lên, trong thế giới ấy ra đời đủ loại sinh linh nhưng chúng đều có thân thể bằng ngọc.
Khác với những văn minh khác, tất cả sinh linh trong văn minh Thanh Ngọc đều vô cùng đoàn kết, trong nội bộ của cùng một chủng tộc hầu như không có chiến tranh loạn lạc gì, cho nên văn minh Thanh Ngọc phát triển rất nhanh.
Ánh sáng lục hơi lóe lên, một sinh linh Thanh Ngọc xuất hiện trước mặt La Chinh.
Đây là một con chim nhỏ, mặc dù kích thước của nó chỉ bằng một nắm đấm nhưng La Chinh đã nhận ra ngay: “Đây là con Thanh Ngọc Cự Điểu bị bọc trong thành phố Thanh Ngọc!”
“Nó là Dực Vương, là cường giả đầu tiên của văn minh Thanh Ngọc đặt chân vào Bỉ Ngạn, cũng là vương giả của cả văn minh chúng ta” Trong giọng của Thanh Ngọc Chi Linh tràn đầy cung kính.
Thảo nào…
Lúc La Chinh nhìn thấy con chim khổng lồ nằm dưới lớp ngọc xanh, trong lòng hắn đã cực kỳ rung động.
Con chim đó là vương giả của một văn minh!
Trong thời đại của La Chinh, ngay đến Nữ Oa, Thần Nông, Đế Hồng Thị, hay thậm chí là người mạnh nhất của các thế lực siêu cấp như tộc Ly Uyên cũng không thể nào sánh với Dực Vương.
Dực Vương nhanh chóng trưởng thành trước mắt La Chinh, chẳng mấy chốc đã chẳng còn là con chim cỡ nắm tay nữa mà bây giờ to lớn vô cùng. Đồng thời, cả thế giới Thanh Ngọc cũng càng lúc càng to hơn, phồn thịnh hơn.
Giống như Thanh Ngọc Chi Linh nói, trong Văn Minh Chi Khí ghi chép lại quá trình sinh ra, sơ khai, hưng thịnh và hủy diệt của văn minh Thanh Ngọc.
Vào giai đoạn phồn vinh nhất của văn minh Thanh Ngọc, rốt cuộc xuất hiện kẻ phản loạn.
Cả thế giới Thanh Ngọc chia làm hai phe, chìm trong chinh chiến suốt mấy năm liên tục.
Thanh Ngọc Chi Linh giải thích cho La Chinh: “Những kẻ phản loạn ấy chính là do đám Vô Không Giả điều khiển từ trong Bỉ Ngạn. Văn minh Thanh Ngọc suýt bị hủy hoại trong giây lát”
Xem đến đây, La Chinh chợt hỏi: “Vậy là Dực Vương cũng chọn Đạo Chung Yên và cuối cùng thất bại?”
“Đúng là đã thất bại” Trong giọng của Thanh Ngọc Chi Linh mang theo chút tiếc nuối: “Dực Vương tìm ra manh mối mà văn minh Chúa tể số 1 để lại, lấy được phương pháp Dung Đạo Đại Nhất Thống nhưng cuối cùng bị thất bại trong gang tấc”
“Phương pháp Dung Đạo Đại Nhất Thống…” La Chinh nghe đến đây thì càng thấy hứng thú hơn. Cuối cùng, biện pháp giải quyết của Đạo Chung Yên vẫn phải dựa vào Dung Đạo Đại Nhất Thống?