Trận chiến giữa Thái Nhất Thiên Cung và tộc Kim Ô cuối cùng cũng kết thúc, những kẻ tộc Hữu Hùng ra tay với Đông Hoàng Thái Nhất bản tôn hoặc là chết, hoặc là buông tay chịu tróiNghiêm khắc mà nói, tổn thất của tộc Kim Ô cũng không nặng nề lắm, tổn thất lớn nhất chính là cái chết của Đế Tuấn. Tinh anh tộc Kim Ô, kể cả Thần Sào và đội cận vệ của Đế Tuấn đa phần đều còn sống.
Bởi vì trước đây Đế Tuấn còn sống, trong lòng đám người Phượng Nữ, Minh Thạch mâu thuẫn kịch liệt, lúc nghe lệnh La Chinh đi tấn công Đế Tuấn, bọn họ cũng không thể nặng tay. Cho nên lúc trước La Chinh lệnh bọn họ ngăn cản Đế Tuấn lại bị Đế Tuấn dễ dàng đánh văng, mà Đế Tuấn cũng không ra tay thương tổn bọn họ.
Hiện tại Đế Tuấn bỏ mạng, trọng tâm tộc Kim Ô cũng biến mất, ngoại trừ một lòng đi theo La Chinh thì dường như không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi khí hồn của Đông Hoàng Thái Nhất bản tôn đánh bại Đế Tuấn, ông đã chủ động nhường cơ thể cho Đông Hoàng Thái Nhất.
Lúc này đám người Diễm Phi, Cam Cao Hàn mới hiểu Đông Hoàng vẫn chưa thức tỉnh, là người khác chiếm cứ thân thể Đông Hoàng, nhưng người này cũng là Đông Hoàng, hơn nữa mới là bản tôn chân chính!
“Thật ra thời buổi loạn lạc mà Đông Hoàng vẫn chưa về, Đông Hoàng bản tôn vẫn có thể ở lại trong cơ thể Đông Hoàng” Cam Cao Hàn đề nghị.
Trong mắt Cam Cao Hàn, bây giờ quan trọng nhất là an nguy của Thái Nhất Thiên Cung, nếu lại có thêm một vị cường giả cường đại như Đế Tuấn, bọn họ làm sao ứng phó?
Lúc này Đông Hoàng đã trở lại thế giới trong cơ thể La Chinh, chui vào Văn Minh Chi Khí, La Chinh giúp Cam Cao Hàn truyền lời. Thật ra La Chinh cũng hiểu Đông Hoàng Thái Nhất bản tôn không cần phải rời khỏi cơ thể nhanh như vậy.
Chỉ chốc lát sau, La Chinh đã ái ngại nói: “Ông ấy từ chối, nói nếu Thiên Cung nguy nan, ông ấy sẽ ra tay lần nữa, nhưng không muốn ở mãi trong cơ thể của Đông Hoàng”
“Ta nghe nói sinh linh Bỉ Ngạn đều rất lưu luyến thế giới Hỗn Độn, vì sao vị Đông Hoàng bản tôn này lại từ chối?” Cam Cao Hàn lấy làm lạ.
Cam Cao Hàn đi theo Đông Hoàng nhiều năm như vậy, cũng không phải người thiếu hiểu biết.
Những sinh linh sinh ra trong Hỗn Độn rồi tiến vào Bỉ Ngạn vẫn luôn hoài niệm những ngày tháng trong Hỗn Độn, dù sao bọn họ đều được sinh ra trong thế giới Hỗn Độn mênh mông rộng lớn, cuối cùng lại bị giam cầm trong Bỉ Ngạn.
Có một vài sinh linh Bỉ Ngạn bằng lòng bị dung nhập, trở thành tín vật Bỉ Ngạn của người khác, một mặt là bị ép tới đường cùng, mặt khác là vì muốn nhìn thấy thế giới Hỗn Độn một lần nữa.
Nhưng vị Đông Hoàng Thái Nhất này có vẻ như không thích…
“Có lẽ cảm giác này quá tốt đẹp, ông ấy sợ mình không nỡ từ bỏ” Ninh Hư Viễn ở bên cạnh nói với vẻ yếu ớt.
Chỉ cần các cường giả Thiên Cung còn sống, đa số thương tích đều rất nặng. Nhưng tu vi đạt tới trình độ như bọn họ, chỉ cần không chết, còn có một hơi thì có thể khôi phục nhanh chóng.
Hiện tại sắc mặt Ninh Hư Viễn đã tốt hơn nhiều rồi.
“Chính là như vậy, bị nhốt trong thần miếu tăm tối vô số năm, bất động như một pho tượng, không có ham muốn sự sống, không có ham muốn ăn uống, không có tham lam, không có nhiệt tình, chậc chậc, nhàm chán nhường nào. Có thể giáng lâm thế giới này một lần nữa, một lần trải nghiệm khiến người ta quyến luyến nhường nào. Cái tên Đông Hoàng kia sợ mình không nỡ rời đi nên mới dứt khoát bỏ chạy!”
Hậu Nghệ đột nhiên hiện lên nói một tràng dài.
Thấy mọi người đang há hốc mồm nhìn mình, y bèn nói: “Ta cũng đi!”
“Vù!”
Trong nháy mắt, y đã chui vào thế giới trong cơ thể La Chinh.
“La Chinh, không biết vị kia là cao nhân nào?” Cam Cao Hàn hỏi.
Hiện tại bọn họ đã hiểu thế giới trong cơ thể La Chinh không có ai đơn giản, đặc biệt là ông lão xuất hiện cuối cùng kia còn trực tiếp đối thoại với tộc Nguyên Linh.
“Vị này chính là Hậu Nghệ, lúc tiêu diệt mặt trời của Đế Tuấn chính là dựa vào cung tên của y…”
Nói xong, La Chinh kể lại chuyện Hậu Nghệ bắn mặt trời cho bọn họ.
Cam Cao Hàn nghe xong cũng tấm tắc khen lạ, bọn họ không ngờ Nhân tộc lại có lịch sử như vậy.
Lý Bôi Tuyết đang giúp mọi người trị thương cách đó không xa, đương nhiên cũng nghe La Chinh kể chuyện, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ bực bội.
Trong trận chiến này, tất cả kiêu ngạo của nàng đều hóa thành tro tàn. Thiếu niên có tốc độ tiến bộ còn nhanh hơn cả mình này đã dựa vào thực lực của bản thân xoay chuyển cả cuộc chiến, thậm chí không thể nói là xoay chuyển mà là một mình hắn đánh bại cả tộc Kim Ô!
Khống chế Thi Linh Kim Ô, khống chế tộc nhân tộc Kim Ô, bắn diệt chín mặt trời, đánh bại Đế Tuấn…
So sánh như vậy, tất cả mọi người trong Thái Nhất Thiên Cung chỉ là vai phụ mà thôi. Về phần Lý Bôi Tuyết, nàng đi theo Thu Âm Hà và Hà Trì bỏ ra một phần công sức đã là vô cùng nổi bật.
“Rắc, rắc, rắc…”
Trong lúc Lý Bôi Tuyết đang nghĩ như vậy, núi Thái Nhất chợt vang lên tiếng nứt vỡ.
Trong trận chiến giữa Đông Hoàng và Đế Tuấn, phần giữa núi Thái Nhất đã bị tàn phá rách nát, hơn nữa vùng giữa là nơi yếu ớt nhất, thế núi không thể gánh vác được áp lực từ trên cao, thân núi không ngừng nứt ra, bắn đầu nghiêng đổ.
“Núi Thái Nhất sắp đổ rồi!”
Có người hét lên.
Nếu phần ngọn núi Thái Nhất thật sự đổ xuống, sợ rằng Long thành sẽ bị đập thành phấn vụn. Tuy Long thành đã bị tộc Hữu Hùng tàn phá nhưng vẫn chưa hủy hoại hoàn toàn, giờ nếu bị đập trúng thì đúng là không còn gì nữa.
“Ầm ầm ầm…”
Thấy núi không ngừng đổ sang một bên, lúc này La Chinh mới ra lệnh: “Các vị, ngăn chặn núi Thái Nhất!”
Hắn vừa dứt lời, tộc nhân tộc Kim Ô nghe được mệnh lệnh đều đồng loạt biến mất, xuất hiện bên cạnh núi Thái Nhất.
“Rắc!”
“Rắc!”
“Rắc!”
Sức mạnh của mười mấy cường giả tộc Kim Ô như Minh Thạch, Bạch Hồ phát ra đều không thể xem thường. Sức mạnh khi bọn họ liên thủ đủ để ngăn chặn một nửa ngọn núi đổ xuống!
Ngoại trừ bọn họ, một vài cường giả Thiên Cung còn chưa bị thương cũng xông tới. Thế nhưng những người này xông lên vẫn không thể ngăn chặn sự sụp đổ của núi Thái Nhất!
Núi Thái Nhất thật sự quá khổng lồ, so với cả ngọn núi, hình thể của bọn họ chẳng khác nào một cây kim nhỏ bé.
Hai tay bọn họ bộc phát ra sức mạnh khổng lồ để chống đỡ ngọn núi, vách núi tơi xốp không thể chịu đựng sức mạnh mấy vạn thần quân, khiến bọn họ cứ thế đâm thẳng vào trong vách núi!
Tộc nhân tộc Kim Ô phát hiện ra vấn đề này thì đồng loạt sải cánh, muốn gia tăng diện tích tiếp xúc giữa mình và vách núi, nhưng bọn họ vẫn mang theo cả cánh đâm thẳng vào vách núi tơi xốp…
Trong tình huống như vậy, chỉ cần để Đông Hoàng Thái Nhất bản tôn khống chế thân thể Đông Hoàng, hóa thành sức mạnh hoang thần là có thể giải quyết một cách dễ dàng. Nhưng Đông Hoàng Thái Nhất đã trở về thế giới trong cơ thể La Chinh, không cần phải kêu ông ấy ra ngoài lần nữa.
La Chinh suy nghĩ một lúc, thân hình chợt nhoáng lên, đột nhiên xuất hiện bên cạnh ngọn núi.
Thân thể hoang thần!
Chỉ trong nháy mắt, La Chinh đã hóa thành người khổng lồ, dùng thân thể đẩy ngọn núi đang sụp đổ.