Hốt Diễm xuất hiện đã hóa giải thế cục căng thẳng của hai bên, nhưng nhóm thánh nhân phe Đường Lôn lại không bỏ qua…Dù sao thánh nhân cũng có thể sống lại vô số lần, dù có chết trận bao nhiêu lần bọn họ cũng vẫn có thể ngóc đầu trở lại được.
“Lão Hốt! Người này lòng lang dạ thú, vừa từ vực sâu Ma Vực về đã cướp đảo nổi của Đông Phương gia. Chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được!”
“Liên minh các gia tộc quyền thế chúng ta được thành lập ra là để gắn bó với với nhau. Sao có thể dễ dàng bỏ qua cho loại người này chứ?”
“Ông ta là Nhạc Ngâm Liễu, có thù sâu oán nặng với Đông Phương gia…”
Các thánh nhân nói qua nói lại, tình huống đột nhiên trở nên hỗn loạn. Chỉ khi Hốt Diễm phất tay về phía các thánh, lúc này mọi người mới im lặng trở lại.
Lão Hốt nhìn đám người Hàm gia ở phía dưới, vung tay lên biến ra một vòng sáng màu vàng. Vòng sáng này dần dần khuếch tán ra xung quanh, lập tức vây xung quanh Hàm Thanh Đế, Hàm Thương Yên và các thánh.
Ông ta có mấy lời không muốn người không có phận sự nghe thấy.
“Trên thế gian này, có một số mối thù hận cuối cùng cũng phải buông bỏ. Năm xưa Đông Phương Thuần Quân tàn sát đảo nổi của Nhạc gia, bây giờ Hàm Thanh Đế dùng một mối thù để trả một mối thù, coi như triệt tiêu lẫn nhau. Hàm Thanh Đế cũng không gây phiền phức cho thần mộc Phù Tang nữa. Mỗi người lui lại một bước, các ngươi thấy thế nào?” Hốt Diễm cười mỉm, nói.
Đường Lôn lập tức hiểu ra, Hốt Diễm định hòa giải một cách không theo nguyên tắc gì…
Trong mắt Mục Hải Cực và Lãnh Diệu cũng lóe sáng. Lão già Hiên Viên Vệ này tính sẽ đứng phía sau làm hậu thuẫn cho Hàm Thanh Đế ư? Vì sao? Vì sức mạnh của Hàm Thanh Đế à?
Hàm Thanh Đế không nói gì cả.
Dù Đông Phương Hậu đã hy sinh bản thân, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nhưng ông ta cũng không hề từ bỏ ý định giết sạch Đông Phương gia. Đạo lý diệt cỏ phải diệt tận gốc là điều mà ông ta hiểu rõ hơn ai hết. Chính vì Đông Phương Thuần Quân coi nhẹ cọng cỏ như ông ta nên sau khi đầu thai sang kiếp khác, ông ta đã tìm được cơ hội để báo mối thù lớn này.
Chẳng qua hiện giờ Hốt Diễm nói như thế ngay trước mặt mọi người, Hàm Thanh Đế cũng không thể phản bác được. Quan trọng nhất là khi ở trong Chúng Thánh Đường, ông ta đã hiểu ra rằng, dù trong tay có nắm được sức mạnh lớn đến đâu, nếu không có thánh nhân nào đi theo mình thì ông ta rất khó áp đảo được các gia tộc quyền thế khác. Nếu các thánh nhân như Đường Lôn, Mục Hải Cực, Lãnh Diệu, Phương Thập Hình… chịu trợ giúp ông ta thì tình huống sẽ khác…
“Lão Hốt, ông nói như vậy là có ý gì?” Đường Lôn nhíu mày hỏi.
Vẻ mặt của Hốt Diễm không hề thay đổi, ông ta nói: “Ta đã nói rất rõ ràng, liên minh các gia tộc quyền thế đã như rắn mất đầu, các ngươi cần một thủ lĩnh mới”
“Thủ lĩnh này không thể nào là Hàm Thanh Đế được!” Lãnh Diệu hừ một tiếng, lạnh lùng nói.
“Đúng! Nếu ông ta trở thành lãnh đạo của liên minh các gia tộc quyền thế, Phương gia của ta sẽ lập tức rời khỏi đây” Phương Thập Hình uy hiếp.
Mặc dù các thánh nhân cũng theo đuổi sức mạnh tuyệt đối, nhưng dù sao bọn họ đi theo Đông Phương Thuần Quân cũng là vì có cảm tình. Hàm Thanh Đế vừa diệt hết đảo nổi của Đông Phương gia, các thánh nhân khác lại lập tức đi theo ông ta thì mặt mũi của họ sẽ để vào đâu?
Khóe miệng của Hốt Diễm hơi nhếch lên: “Điểm này… E rằng các ngươi không có sự lựa chọn khác đâu…”
Sắc mặt của đám Mục Hải Cực hơi đổi, bọn họ vốn không nghĩ rằng Hốt Diễm sẽ kiên định đứng phía sau Hàm Thanh Đế như vậy.
Đường Lôn càng giận dữ hơn, vặn hỏi: “Lão Hốt, ông làm như vậy không thấy có lỗi với Thuần Quân Đại Thánh sao?”
Hốt Diễm lắc đầu nói: “Đây là quyết định của đại ca ta. Ta tin rằng, chẳng bao lâu nữa đại ca ta cũng sẽ phá vỡ phong ấn Hỗn Nguyên…”
Cuối cùng, Đông Phương Thuần Quân cũng chỉ là một quân cờ, một người phát ngôn của Hiên Viên Vệ mà thôi. Quân cờ này đã chết, mà Hàm Thanh Đế – một kẻ có giá trị lợi dụng hơn lại tới nhờ vả, Bàng Miểu chẳng có lý do gì cự tuyệt.
Chỉ có điều, cách làm này lại khiến các thánh thất vọng và đau khổ.
Các thánh nhân nghe thấy vậy lập tức tái xanh mặt…
Nghe nói Hốt Diễm chỉ là một Hiên Viên Vệ yếu nhất mà thôi, nếu các Hiên Viên Vệ mạnh hơn khác được thả ra thì kết quả sẽ như thế nào? Trong toàn bộ Thần Vực này, còn ai có thể chống lại được bọn họ?
Nhìn các thánh chỉ im lặng không nói gì, Hốt Diễm lại tiếp tục: “Chư vị yên tâm, tin rằng không lâu nữa, toàn bộ Thần vực đều sẽ do chúng ta quản lý. Tất cả những điều ngoài ý muốn khác đều sẽ bị chúng ta quét sạch…”
Sau khi im lặng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng các thánh nhân cũng lựa chọn rời đi. Mặc dù bọn họ hoàn toàn không phục nhưng cũng không thể làm gì được…
Nhìn khuôn mặt u ám, cố gắng chịu đựng của đám người Đường Lôn và Mục Hải Cực, trong lòng Hàm Thanh Đế âm thầm cười khẩy: “Các ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Đợi sau khi các thánh nhân về hết, Hốt Diễm mới nói với Hàm Thanh Đế: “Ta đã thực hiện hứa hẹn của đại ca là phụ tá ngươi trở thành thủ lĩnh mới của liên minh các gia tộc quyền thế”
Hàm Thanh Đế lắc đầu: “E rằng chức thủ lĩnh này của ta cũng chỉ là một chức danh có tiếng mà không có miếng thôi…”
“Bây giờ bọn họ không phục là vì hôm nay chỉ có ta tới. Nếu đại ca Bàng Miểu của ta ở đây, bọn họ không thể không phục” Hốt Diễm thản nhiên nói.
“Nhưng những thánh nhân kia đều am hiểu rất rõ về quy tắc của Thần vực. Họ vốn không sợ chết” Hàm Thanh Đế thở dài một hơi.
Với những kẻ luôn có thái độ lợn chết không sợ nước sôi như Đường Lôn, dù giết kẻ đó trăm ngàn lần thì đã sao? Mà một khi bị cuốn vào vũng bùn chiến tranh vũ trụ thì ưu thế của Hàm Thanh Đế cũng không còn nữa, bởi dù sao đó cũng là trận chiến công – thủ giữa các sinh linh trong vũ trụ…
Hốt Diễm cười nhạt: “Đó không phải là vấn đề, đại ca ta có thể trực tiếp giết chết thánh nhân. Tới lúc đó, ai trong đám thánh nhân của Thần vực dám không theo?”
Đôi mắt của Hàm Thanh Đế bỗng nhiên sáng rực lên: “Thế… Khi nào thì phong ấn Hỗn Nguyên bị phá vỡ?”
“Tất cả đã được bố trí xong, ta cần ngươi đi tới vùng đất cực Bắc một chuyến” Hốt Diễm từ tốn nói, ánh mắt thì lại nhìn về phía Hàm Thương Yên.
“Thế thì được!” Hàm Thanh Đế gật đầu.
Lần này trở về đảo nổi, Hàm Thanh Đế cũng không nhận được sự tán đồng của các thánh nhân khác nên ông ta cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Lần sau trở về, ông ta sẽ thả tất cả Hiên Viên Vệ ra. Đến lúc đó, ông ta sẽ khiến đám người ngoan cố không chịu thay đổi kia bị áp đảo…
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Khi Hàm Thanh Đế khởi động chiếc nhẫn kia, Tiên phủ trong rừng Lang Tuyền cũng bị chìm trong bóng tối. Đám người trong Tiên phủ cảm thấy rất ngạc nhiên với tình huống này.
Phương pháp kiểu gì mới có thể che được toàn bộ bầu trời?
Vũ Thái Bạch suy đoán một lúc lâu trong Tiên phủ nhưng vẫn không thể tính ra được nguyên cớ do đâu.
Những ngày qua, Tiên phủ càng lúc càng có nhiều người, ngày nào cũng vô cùng náo nhiệt.
Các đạo tử trở về Tiên phủ có Hoa Thiên Mệnh và Cơ Lạc Tuyết được La Chinh đưa về trước đó. Ngoài hai người bọn họ ra, Khổ Đăng và Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cũng được Vũ Thái Bạch tìm về.
Mấy đạo tử này vốn còn đang tu luyện ngày đêm trong tháp. Sau khi ra ngoài, nhìn thấy La Chinh và Hoa Thiên Mệnh, họ cực kỳ mừng rỡ.
Trong mấy đạo tử của Tiên phủ, Cơ Lạc Tuyết là người kém may mắn nhất. Nàng bị người ta bắt đi làm con rối, khiến thời gian tu luyện bị trì hoãn, tu vi yếu hơn các đạo tử khác một bậc.
Lúc trước, chắc hẳn Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu là người có thiên phú yếu nhất trong mười vị đạo tử, nhưng sau khi y đến Thần vực đã kế thừa di tích tổ địa của một gia tộc lớn nào đó, bây giờ đã tu đến chân thần cấp cao đỉnh phong một cách thuận buồm xuôi gió. Hiện giờ y đang bắt đầu cố gắng đột phá cảnh giới đại viên mãn.
Về phần các đạo tử còn lại, dù Vũ Thái Bạch ra tay song vẫn khó có thể tìm được. Trong Thần vực mênh mông rộng lớn này, dù hắn có am hiểu thuật thôi diễn thì vẫn khó như tìm kim đáy bể.
Cũng may mà không lâu nữa, La Tiêu sẽ sống lại. Đến lúc đó, ông đích thân ra tay thì nhất định sẽ biết được vị trí của các đạo tử khác.