Vẻ mặt Liệt Sơn Thị không hề dao động, ông ta nhẹ nhàng vung tay lên, vòng tròn lơ lửng ở đằng xa đã tiến thẳng vào trong tay ông ta. Ông ta khe khẽ lắc đầu rồi lại nhẩm đọc chân ý của đạo một lần nữa, sau đó quay về trong Bỉ Ngạn“Sao rồi!”
“Nguyệt Hỏa Nô sao rồi?”
“Có thành công không?”
Quả cầu ánh sáng trên chín chiếc ghế xôn xao hỏi han.
Nguyệt Hỏa Nô có sống được hay không chính là vấn đề mà họ quan tâm nhất.
“Thất bại, hắn bị Chân Lý xóa bỏ” Liệt Sơn Thị đáp.
“Sao lại thế được!”
“Không phải hắn đã giáng lâm thành công à?”
“…”
Những quả cầu ánh sáng kia rất tức giận. Rõ ràng trước đó đã có tiền lệ thành công rồi, tại sao đến bước mấu chốt nhất lại thất bại chứ?
“Chân Lý không thể vượt qua dễ dàng như vậy được. Mặc dù Nguyệt Hỏa Nô thành công tiến vào thế giới hỗn độn nhưng vẫn bị quy tắc Chân Lý phát hiện ra và bị nó xóa bỏ” Liệt Sơn Thị giải thích.
“Vậy tại sao con mắt khổng lồ kia sống được?” Quả cầu ánh sáng thứ hai bên trái lên tiếng hỏi.
Vấn đề này khiến Liệt Sơn Thị cứng họng. Ông ta suy tư một lúc mới đáp: “Có lẽ vì thực lực của con Tâm Cụ Nhãn Ma đó không đủ”
Dù Nguyệt Hỏa Nô là nô lệ của văn minh Nguyên Linh, nhưng thực lực của gã vẫn rất khủng khiếp. So ra, Tâm Cụ Nhãn Ma yếu hơn rất nhiều.
“Vậy thì đổi thành con khác…” Quả cầu ánh sáng trên chiếc ghế chính giữa nói: “Đổi thành thủy linh yếu hơn đi”
“Soạt…”
Quả cầu ánh sáng vừa dứt lời, trên mặt đất ở đằng xa có một gợn sóng lăn tăn tiến đến. Mãi đến khi tới trước mặt Liệt Sơn Thị rồi, gợn sóng này mới dựng đứng lên.
Đây là một sinh linh tạo thành hoàn toàn từ nước, khi hóa thành hình người, bên ngoài thân thể nó còn mặc giáp nặng.
Thủy linh là sinh linh cấp thấp nhất trong văn minh Nguyên Linh, ít ra thực lực của nó kém xa tít tắp Tâm Cụ Nhãn Ma.
Liệt Sơn Thị không nói nhiều, lại ném vòng tròn lên trên đầu thủy linh giống như đã làm lần trước đó, sau đó ông ta cùng biến mất khỏi Bỉ Ngạn với thủy linh.
Hơn mười hơi thở sau, Liệt Sơn Thị lại quay về lần nữa. Ông ta vẫn lắc đầu nói: “Không được, chắc chắn chúng ta đã bỏ sót gì đó rồi. Con Tâm Cụ Nhãn Ma kia có thể thành công giáng lâm đến Hồn Nguyên Đại Thế Giới không chỉ dựa vào vòng tròn này”
“Rốt cuộc là bỏ sót gì chứ!” Quả cầu ánh sáng trên chiếc ghế ở giữa cất giọng nghiêm nghị.
“Mau đi điều tra cho rõ đi!”
“Chuyện này không được phép có sai sót gì!”
“…”
Liệt Sơn Thị lại quay về hỗn độn lần nữa và nhìn Lôi Ly vẫn luôn chờ đợi ở cách đó không xa. Ông ta hỏi: “Sau khi mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh bị giết chết, trong cơ thể nó có thứ nào khác không?”
“Kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh” Lôi Ly đáp.
“Ngoại trừ kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh?” Liệt Sơn Thị truy hỏi.
Nếu trong mẫu thể thật sự chỉ có kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh thì manh mối sẽ bị cắt đứt hoàn toàn, muốn để sinh linh Bỉ Ngạn trở lại hỗn độn e chỉ là giấc mơ.
Lôi Ly nhớ lại một chút, trong con mắt duy nhất chợt lóe lên tia sáng. Nó nói: “Còn!”
“Còn gì nữa?” Liệt Sơn Thị sốt sắng hỏi.
“Còn một loại kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh khác nữa, là kết tinh màu vàng. Thứ đó cũng tản ra khí tức không khác kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh là bao, chẳng qua nồng đậm hơn chút thôi!” Lôi Ly trả lời.
Nhiệm vụ mà Liệt Sơn Thị giao cho Lôi Ly chỉ là lấy mấy Vòng Tròn Giáng Lâm kia nên nó không hề ngó ngàng đến những thứ khác. Lúc đó nó chỉ lo dõi theo mỗi một cử động của La Chinh, đợi hắn lấy hết mớ kết tinh màu vàng kia đi rồi mới ra tay đoạt lấy vòng tròn.
Hai mắt Liệt Sơn Thị sáng bừng, e rằng vấn đề nằm trên những kết tinh màu vàng ấy.
“Ai đã lấy mấy viên kết tinh đó đi? Là Sơn à?” Liệt Sơn Thị hỏi.
Ông ta vẫn luôn trốn trong đám mây hỗn độn đợi Lôi Ly nên không biết gì về những chuyện xảy ra tại Hồn Nguyên Đại Thế Giới cả. Huống chi trong tộc Thần Nông Thị còn có sự tồn tại của Sơn, trong số các đệ tử và tộc nhân cùng cấp chẳng ai có thể trở thành đối thủ của gã.
“Không, là một đệ tử trong Thái Nhất Thiên Cung tên La Chinh” Lôi Ly nói.
Nó vẫn luôn lặng lẽ để ý Hồn Nguyên Đại Thế Giới nên biết rõ mọi việc diễn ra trong đó.
“Đệ tử của Thái Nhất Thiên Cung?” Liệt Sơn Thị sửng sốt: “Sao lại thế được? Vậy còn Sơn thì sao?”
Trong mắt Lôi Ly hiện lên ý cười bất đắc dĩ: “Cái kẻ là phân thân của ‘Không’ ấy à? Hắn đã thua thê thảm rồi, lần này trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới có đến hai người có khả năng giáng lâm thế giới…”
Lôi Ly bèn kể lại những chuyện mình đã chứng kiến cho Liệt Sơn Thị nghe: “Với lại Đằng Xà kiếm cũng nằm trong tay thanh niên tên La Chinh ấy”
Lúc nghe thấy ba chữ “Đằng Xà kiếm”, trong mắt Liệt Sơn Thị chợt lóe lên tia hung ác. Ông ta có vẻ khá giật mình, một lúc lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được: “E rằng La Chinh này chính là con cháu Xi Vưu. Vậy nghĩa là toàn bộ kết tinh màu vàng đều nằm trong tay La Chinh cả à?”
“Chắc thế” Lôi Ly đưa ra đáp án khẳng định.
“Ta biết rồi” Liệt Sơn Thị trầm ngâm suy tư.
Cửu Lê đã thuộc về thì quá khứ, dù vẫn còn vài tàn quân ẩn nấp trong thế giới mẹ nhưng chẳng đủ gây nên sóng to gió lớn gì. Nhưng Liệt Sơn Thị không thể nào ngờ được vẫn còn có tộc nhân Cửu Lê xuất hiện theo cách này, thậm chí còn mang đi thứ đồ quan trọng nhất.
“Thái Nhất Thiên Cung, xem ra có một số việc nên thực hiện sớm hơn chút…” Trong mắt Liệt Sơn Thị lóe lên tia sáng rét lạnh.
***
Mấy ngày nay Phục Hy vẫn luôn ở lại trên đài phỉ thúy. Hắn ta lật tay lại, trên bề mặt đài phỉ thúy khuếch tán ra từng phù văn phức tạp, trông chúng rất giống với pháp trận trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới.
“Ù!”
Viên kết tinh màu vàng trôi nổi trước mặt hắn ta, xoay tròn giữa không trung.
“Luyện hóa!”
Uy lực của pháp trận dưới chân hắn ta mạnh gấp mười mấy lần so với pháp trận trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới.
Toàn bộ ánh sáng trong pháp trận đều hội tụ hết trên viên kết tinh màu vàng kia.
Sau một nén nhang, ánh sáng mới tắt dần, vậy mà kết tinh màu vàng vẫn cứ đứng trơ ra đấy!
Trên mặt Phục Hy toát lên vẻ ngạc nhiên: “Rốt cuộc… thứ này là gì!”
Với uy lực của pháp trận này thì đừng nói đến kết tinh mà ngay cả loại vật chất cứng hơn gấp trăm lần cũng có thể hòa tan và luyện hóa, ấy vậy mà kết tinh màu vàng vẫn cứ trơ ra.
Đúng lúc này, Nữ Oa lại xuất hiện trên đài phỉ thúy lần nữa. Nàng nhìn thoáng qua viên kết tinh kia, bỗng hỏi: “Hoàng Hy, vẫn chưa luyện hóa được nó à?”
Trên mặt Phục Hy mang đậm vẻ khó hiểu: “Thứ này quái lắm, bản thân nó không cứng chắc đến vậy, nhưng trong quá trình luyện hóa, dường như nó có thể tránh hết mọi lực hòa tan và luyện hóa…”
“Để ta thử xem” Nữ Oa vươn tay ra khẽ tóm lấy, kết tinh đã nằm gọn trong tay nàng.
Nàng không sử dụng pháp trận do Phục Hy bố trí mà trực tiếp thúc giục năng lượng của Oa Ảnh. Từng sợi năng lượng màu đỏ quấn lấy kết tinh và bắt đầu điên cuồng ăn mòn nó.
“Xoạt!”
Năng lượng tích chứa trong Oa Ảnh của Nữ Oa rất kinh khủng, trong thế giới mẹ e là chẳng có thứ đồ nào có thể ngăn chặn sự ăn mòn của năng lượng này.
Nhưng khi tia sáng đỏ tiêu tan dần, kết tinh màu vàng vẫn hoàn hảo nằm trong tay nàng, không hề có chút hư tổn nào.
Trong mắt Nữ Oa thoáng hiện vẻ giật mình. Nàng nói: “Đúng là nó có thể tránh khỏi sự ăn mòn của năng lượng. Chuyện này là sao…”