Bốn người lại đi hơn ba trăm dặm trên vùng đất hoang vu này rồi mới ngừng lại“Nơi này đi” Nhị Tình mỉm cười: “Chắc hẳn nơi này là khu vực nhiều hoang cốt nhất đồng hoang Vạn Cổ”
Đúng lúc này, con sóc nhỏ trên vai Tông Dịch bắt đầu kêu “chít chít”. Dường như nó đã ngửi thấy mùi sức mạnh hoang thần nồng nặc nên mới kêu như vậy.
Tông Dịch quét mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt cảnh giác: “Đúng là nơi này có nhiều hoang cốt, nhưng nó không đủ an toàn”
Diện tích của mảnh đồng hoang Vạn Cổ này không nhỏ nhưng vẫn có khả năng gặp phải người của bộ tộc Hiên Viên.
Các hoang thần vào đây đều có một nhận thức chung: đào ít hoang cốt cũng không sao, sống sót mới là đạo lý bền vững nhất!
Dù sao Chuẩn Nhập lệnh để vào nơi này không đắt lắm, nhưng mỗi người chỉ có một cái mạng thôi.
“Vấn đề không lớn lắm, nơi này không phải là phạm vi trung tâm của đồng hoang Vạn Cổ, biết đâu nhóm tinh nhuệ của bộ tộc Hiên Viên sẽ không liều lĩnh đến đây thì sao?” Kế Minh lên tiếng, trong lòng rất hứng thú với số lượng hoang cốt của nơi này.
Tuy rằng bọn họ đều là người cẩn thận nhưng cũng đều bất chấp nguy hiểm mới vào đây.
“Mọi người nhanh tay chút là được” Nhị Tình cười khẽ, nhìn La Chinh bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Vừa rồi bọn họ đã dành phần lớn thời gian quan sát hắn đào hoang cốt.
Một mình tên nhóc này đào chắc còn nhanh hơn cả ba người bọn họ cộng lại, đúng là lời cho hắn quá rồi.
La Chinh không biết mảnh đồng hoang Vạn Cổ này là gì, hắn chỉ lặng lẽ dùng thần niệm bao phủ phạm vi mười dặm quanh đây như một cái lưới để tìm kiếm hoang cốt.
***
Trừng Úy đại nhân của tộc Xi Vưu đang đứng lơ lửng trên không tại nơi cách nhóm La Chinh hơn tám nghìn dặm. Hắn ta mặc bộ quần áo trắng, vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt, quanh thân tỏa ra luồng khí tức mờ nhạt, trông không khác gì một vị công tử bước ra từ trong tranh.
Trước mặt hắn ta, tám hoang thần đã hóa thành người khổng lồ cao bảy tám nghìn mét, vây quanh hắn ta.
“Bất ngờ đấy, từ khi nào mà đám lâu la các ngươi lại có gan đến khu vực trung tâm của đồng hoang Vạn Cổ để khai thác vậy?” Trừng Úy hỏi với giọng điệu thản nhiên.
Mảnh đồng hoang Vạn Cổ này là nơi rèn luyện của hai tộc Xi Vưu và Hiên Viên. Con cháu đệ tử nòng cốt của hai bên sẽ tàn sát hoang thần ngoại tộc của đối phương tùy thích, còn tất cả hoang thần ngoại tộc muốn khai thác hoang cốt đều phải cẩn thận tránh nhóm người như Trừng Úy.
Hiếm có hoang thần nào dám đến khu vực trung tâm đào hoang cốt vì hành động đó chứng tỏ bọn họ muốn tìm đường chết.
Dường như tám hoang thần này đã có chuẩn bị trước nên không bỏ chạy ngay khi thấy Trừng Úy, trái lại còn kích hoạt sức mạnh hoang thần hòng phản công!
“Giết một đệ tử tộc Xi Vưu sẽ được một triệu miếng hoang cốt!”
“Còn có thể cấy một phần huyết thống Hiên Viên!”
“Nói nhảm làm gì, mọi người chuẩn bị ra tay!”
Sắc mặt của đám hoang thần đó trở nên dữ tợn, tròng mắt to lớn không thể che giấu vẻ tham lam.
Trừng Úy kinh ngạc.
Có thưởng ắt sẽ có người dũng cảm xuất hiện, chẳng qua một triệu miếng hoang cốt còn chưa đủ để đám hoang thần này bí quá hóa liều.
Tuy nhiên, cấy một phần huyết thống Hiên Viên thì lại… quá cám dỗ.
Việc tu luyện trên thế giới này không đòi hỏi gì nhiều, điểm khác biệt lớn nhất chính là huyết thống!
Huyết thống giúp người tu luyện mở thần thông huyết thống trong lúc hấp thu hoang cốt huyết thống, qua đó trở nên mạnh mẽ hơn hoang thần bình thường rất nhiều.
Thế nhưng huyết thống là thứ bẩm sinh, vô số người nằm mơ cũng muốn thay đổi huyết thống của bản thân.
Quả thật một số tộc lớn có thể cấy huyết thống vào cơ thể của hoang thần khác, nhưng những tộc mong muốn đạt được sự thuần huyết đâu chịu cấy tùy ý như vậy.
Trong vô số năm qua, tộc Xi Vưu chỉ cấy huyết thống cho hơn mười ngoại tộc, hơn nữa những người này đều đã lập công lao hiển hách cho tộc Xi Vưu!
Thử hỏi sao Trừng Úy lại không ngạc nhiên trước phần thưởng của bộ tộc Hiên Viên chứ?
Tám hoang thần này lao thẳng về phía Trừng Úy như tám quả núi to vậy!
“Vù vù vù…”
Cơ thể to tướng vừa xông đến liền tạo ra những đợt gió lớn.
Đôi mắt Trừng Úy lóe sáng, gương mặt tươi cười ấm áp cũng biến thành lạnh nhạt.
Hắn ta mau chóng lướt qua đám hoang thần trước mắt như một con cá linh hoạt, trong tay bỗng có thêm một thanh kiếm trúc xanh biếc.
“Xi Vưu Hoang Thể!”
“Xoẹt!”
Sau khi kích hoạt sức mạnh hoang thần trong cơ thể, hình thể của Trừng Úy tăng vọt lên thành một người khổng lồ cao chục nghìn mét.
Thế nhưng hình dáng khổng lồ của hắn ta không giống với hoang thần bình thường.
Phần vai của Trừng Úy có thêm một cái đầu lớn trông hệt như hắn ta nhưng lại có vẻ tàn bạo như hung thần.
Ngoài ra, một bên người hắn ta lại có thêm một đôi tay!
Hai đầu bốn tay!
Đây chính là thần thông huyết thống của tộc Xi Vưu!
Nếu hấp thu đủ hoang cốt huyết thống thì sẽ có thể mọc ra ba đầu sáu tay!
Hơn thế nữa, thanh kiếm trúc trong tay Trừng Úy cũng lớn ra và dài đến tám nghìn mét khi thân thể hắn ta biến thành khổng lồ!
“Các ngươi… muốn chết!” Trừng Úy thản nhiên nói.
Một đầu của hắn ta vừa mở miệng thì đầu còn lại cũng há miệng.
Một giọng lạnh nhạt, một giọng phẫn nộ lên tiếng cùng lúc làm người ta cảm thấy vô cùng quái lạ.
“Soạt!”
Trừng Úy vừa hóa thành hoang thần to lớn xong, một đôi tay của hắn ta lập tức kéo lấy một gã hoang thần, cái tay thứ ba cầm kiếm trúc cũng chém từ đỉnh đầu gã ta.
“Xoẹt…”
Kiếm trúc cực kỳ sắc bén chém xuống người gã hoang thần.
Trừng Úy không hề dừng lại mà xoay ngang rồi vung đấm đập bay hai hoang thần khác, sau đó chuyển người và vung kiếm trúc ra.
“Phập!”
Ánh kiếm màu xanh biếc lướt qua không gian mấy chục nghìn mét, đồng thời cũng lướt qua cổ của ba hoang thần.
Ba cái đầu to bị chém đứt, lăn khỏi cổ của các hoang thần rồi đập xuống đất.
Trừng Úy đã tận dụng hai cái đầu và bốn cánh tay đến hết mức, gần như làm người ta khó lòng đề phòng. Đám hoang thần cũng cao cỡ Trừng Úy nhưng lại không có sức chống đỡ nên đành phải lùi về sau liên tục.
Chỉ trong nháy mắt, tám hoang thần đều đã bị hắn ta giết sạch.
“Không biết lượng sức!”
Hai cái đầu của Trừng Úy cùng lên tiếng, bốn con mắt nhìn vào tám cái xác đang thu nhỏ.
Cùng lúc đó, Trừng Úy cũng thầm tự hỏi tại sao bộ tộc Hiên Viên lại ra giá cao đến vậy để đám vô dụng này ám sát đệ tử tộc Xi Vưu?
Lẽ nào bọn họ định tuyên chiến toàn diện?
Nghĩ đến đây, theo bản năng Trừng Úy thoáng nhìn về phía tòa cốt tháp Thiên Nam ở xa xa.
Hai gia tộc Hiên Viên và Xi Vưu đã có ân oán lâu đời, hắn ta từng nghe người lớn trong tộc nói rằng tại thế giới mẹ, đôi bên cũng là mối quan hệ như nước với lửa.
Thế nhưng, để sinh tồn trong thế giới này, bọn họ có thể buông thù hận gia tộc.
Nguyên nhân tranh chấp mảnh đồng hoang Vạn Cổ này cũng bắt nguồn từ tòa cốt tháp Thiên Nam ấy. Lẽ nào bộ tộc Hiên Viên đã chuẩn bị xong và giờ định chiếm cốt tháp Thiên Nam?