Hạ Vân liên tục chém ra hơn mười kiếm nhưng đều bị La Chinh dễ dàng tránh thoát, nàng ta cũng bắt đầu cảm thấy nôn nóngBỗng nhiên nàng ta lùi về sau mấy bước, đầu ngón chân giẫm lên mặt đất tạo thành một cái hố sâu chừng ba bốn chục mét, bàn tay xoay ngược lại cầm lấy thanh kiếm mỏng màu đen.
Hạ Phong thấy muội muội mình bày ra động tác này thì khẽ cau mày: “Vân Nhi bắt đầu nóng nảy rồi, có điều xem lần này thằng nhóc kia tránh thế nào!”
“Triền Miên Kiếm Võng!”
“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…”
Kiếm mảnh màu đen bay ra khỏi tay Hạ Vân giống như một chiếc roi da. Từng đường ánh kiếm màu đen đan lồng vào nhau, hóa thành một tấm lưới phức tạp phủ lên đầu La Chinh.
Tấm lưới này vô cùng chặt chẽ, cho dù La Chinh có tránh sang hướng nào cũng không thể chui ra ngoài!
“La Chinh sẽ phá giải chiêu này như thế nào?” Mão Tuyết mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này.
Trừng Úy thấy chiêu này, đôi chân mày tuấn tú cũng khẽ run lên. Đây là chiêu thức đã khiến hắn ta bị bại trận, lưới kiếm màu đen hình thành một lồng giam vây chặt hắn ta vào bên trong, cho dù hắn có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi…
Nhìn lưới kiếm màu đen che trời lấp đất đang ập về phía mình, ánh mắt La Chinh chợt sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch.
Xét về mặt bản chất, phương pháp chiến đấu của hoang thần vẫn không thoát khoải phạm vi kỹ năng võ thuật, chỉ khác là vũ khí sử dụng nay thành hoang khí, độ lớn được phóng đại hơn gấp nghìn gấp vạn lần, và cả võ giả cũng to hơn gấp ngàn lần vạn lần mà thôi.
Nếu chỉ so về mặt “kỹ năng” thì La Chinh không sợ bất cứ kẻ nào.
“Xoạt!”
Thấy lưới kiếm sắp sửa chụp xuống, La Chinh vung nhẹ trường kiếm trong tay, nhằm vào một phương hướng trong đó mà đâm tới.
“Keng!”
Tiếng va chạm lanh lảnh vang lên.
La Chinh chém đứt một đường ánh kiếm màu đen trong đó.
Lưới kiếm vốn còn hoàn chỉnh bỗng xuất hiện một lỗ hổng thật to…
Thấy nhát kiếm mà La Chinh tùy ý đâm tới, trong lòng Hạ Vân cả kinh.
Bộ kiếm pháp mà nàng ta sử dụng có yêu cầu rất cao về độ chuẩn xác trong không gian, một khi thi triển ra thì phải liên tục không dứt, nhốt chặt đối phương như một chiếc lồng giam, khiến đối phương càng giãy giụa càng lún sâu!
Nhưng bộ kiếm pháp này cũng không hoàn mỹ, trong lưới kiếm tồn tại bốn kẽ hở, chỉ cần tấn công vào bốn điểm đó là có thể phá vỡ.
Có điều, trước giờ nàng ta chỉ mới gặp được một đối thủ có thể nhanh chóng tìm ra kẽ hở, đó chính là Tiên Trạch.
Hạ Vân không thể ngờ được rằng La Chinh cũng có thể nhìn thấu kẽ hở ngay từ lần đầu tiên, đây là do trùng hợp hay là hắn thực sự phát hiện ra?
“Ồ?”
Tiên Trạch nằm ườn trên mặt đất âm thầm đánh giá cảnh tượng này, cuối cùng cũng chịu bò dậy.
“Không ngờ tộc Xi Vưu còn có nhân vật lợn hại đến vậy?” Tiên Trạch mở to mắt, gương mặt toát lên vẻ hứng thú.
Lúc này, Cơ Mi và các trưởng lão của tộc Hiên Viên đều chau mày, trên mặt bao phủ một tầng mây mù.
“Không ngờ tộc Xi Vưu lại giấu kín đến thế”
“Không đúng, nếu trong tộc Xi Vưu thật sự có nhân vật xuất chúng như vậy, chúng ta không thể nào hoàn toàn không hề hay biết!”
“Chưa chắc Hạ Vân sẽ thua, mọi người yên tâm, đừng nóng!”
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Hạ Vân thua thì bọn họ vẫn còn Hạ Phong, cho dù Hạ Phong thua thì còn có nhân vật yêu nghiệt như Tiên Trạch.
Tộc Hiên Viên bọn họ còn có thể thua, nhưng tộc Xi Vưu chỉ còn một người mà thôi!
“Xoạt xoạt xoạt!”
Trường kiếm màu đen trong tay Hạ Vân không hề ngơi nghỉ, lỗ thủng bị La Chinh đâm rách đã bị từng đường lưỡi kiếm màu đen lấp lại. Đồng thời, nàng ta bắt đầu nhanh chóng di chuyển xung quanh La Chinh.
Lưới kiếm bắt đầu xoay tròn theo bước chân nàng ta, biến hóa mỗi lúc một phức tạp. La Chinh muốn phá vỡ lưới kiếm cũng càng thêm khó khăn.
Nhưng đối với La Chinh thì chút biến đổi này chẳng đáng là gì. Trong mắt hắn, tất cả mọi đổi thay cũng chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, trăm nghìn biến hóa thì vẫn không thoát khỏi bản chất cốt lõi.
La Chinh mỉm cười, nhẹ nhàng giơ tay lên, đâm ra bốn kiếm liên tục!
“Keng keng keng keng!”
Kèm theo bốn tiếng vang lanh lảnh, lưới kiếm do Hạ Vân bày bố vỡ tan hoàn toàn.
Toàn bộ ánh kiếm màu đen biến mất sạch sẽ, thanh kiếm màu đen không ngừng run rẩy trong tay Hạ Vân.
Lúc này, tim nàng ta đã hoàn toàn chìm xuống tận đáy. Người này đã nhìn thấu toàn bộ chiêu thức của nàng ta.
Trước mặt La Chinh, thủ đoạn mà nàng ta dốc hết sức thi triển chỉ như một trò đùa mà thôi!
“Chiêu kiếm của ngươi không có tác dụng đối với ta” La Chinh thản nhiên nói.
Từ đầu tới cuối, hắn vẫn luôn đứng yên một chỗ, chưa hề bước ra nửa bước.
Những đòn tấn công liên tục của Hạ Vân đều bị hắn dễ dàng hóa giải, ai ai cũng thấy được sự chênh lệnh trong này.
Hạ Vân mím môi. Nàng ta cũng không phải kiểu con gái dễ dàng từ bỏ, dù biết không địch nổi nhưng nàng ta vẫn muốn dốc hết sức đánh một trận.
Nàng ta chợt cúi thấp người, kiếm mảnh màu đen đặt ngang trước mặt, trong đôi mắt lóe lên một ý cảnh kỳ ảo. Sau một thoáng chuẩn bị, nàng ta bỗng vung kiếm mảnh màu đen lên.
“Vù vù vù…”
Thanh kiếm hóa thành một chiếc roi dài, điên cuồng chuyển động vòng tròn quanh người nàng ta giống như một cơn gió xoáy, đồng thời phân tách ra một đường sáng màu đen cực kỳ sắc bén lao thẳng tới chỗ La Chinh!
“Chiêu kiếm này khá đấy” Đôi mắt La Chinh khẽ híp lại.
Bên kia, Mão Tuyết và Trừng Úy thấy chiêu kiếm này cũng không kìm được mà hít vào một hơi thật sâu.
Mới đầu họ còn tưởng là Hạ Vân đã dốc hết toàn lực để đánh thắng mình, nào ngờ nàng ta còn cất giấu một chiêu hiểm như thế này!
“La Chinh phải cẩn thận, không thể chống lại kiếm này bằng cách lấy cứng đối cứng!” Ánh mắt Trừng Úy hiện lên vẻ lo lắng.
“Chưa hẳn… Ta cảm thấy La Chinh chẳng hề nghiêm túc” Mão Tuyết nói.
Thấy ánh kiếm màu đen lao thẳng về phía mình, ánh mắt La Chinh vụt lóe sáng, trường kiếm màu xanh đâm thẳng về phía ánh kiếm màu đen!
Thấy động tác này của La Chinh, Tử Ngọc, Điêu Viễn và các trưởng lão đều căng thẳng.
Những người khác cũng đều kinh ngạc, thằng nhóc này muốn chết sao?
Ánh mắt Hạ Vân toát lên vẻ kinh ngạc. Nàng ta biết La Chinh có thể đón đỡ chiêu kiếm này, nhưng hành động của hắn hiện giờ quả thực chẳng khác nào tự sát!
Song, ngay khi trường kiếm của La Chinh chạm đến ánh kiếm màu đen, hắn đột nhiên xoay khuỷu tay lại, khiến trường kiếm khẽ xoay chuyển với biên độ rất nhỏ. Còn ánh kiếm màu đen bỗng xoắn lại từng vòng quanh trường kiếm của La Chinh, trông hệt như bị bị trường kiếm kích thích cuốn vào vòng xoáy.
Cùng lúc đó, La Chinh đột nhiên giật ngược trường kiếm lại, Hạ Vân cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ từ trong tay truyền đến.
Nàng ta không kịp ném thanh kiếm mảnh trong tay đi, cơ thể mất kiểm soát lao thẳng về phía La Chinh.
Lúc này, La Chinh đã đặt trường kiếm lên ngang ngực, nếu nàng ta cứ lao tới như thế thì nhất định sẽ bị trường kiếm của hắn cắt thành hai nửa!
“Vân Nhi!”
Hạ Phong ở đằng xa hét to, trong mắt toàn là tuyệt vọng.
Hạ Vân càng lúc càng gần lưỡi kiếm, mặt cắt không còn giọt máu. Nàng ta thầm nghĩ bản thân mình chắc chắn phải chết rồi.
Nhưng ngay khoảnh khắc khi nàng ta tới gần lưỡi kiếm, cánh tay còn lại của La Chinh lại đẩy nhẹ một cái, chắn ngay đầu vai Hạ Vân, ngăn chặn thế xông tới của nàng ta.
Trường kiếm màu xanh biếc cũng thuận thế vung lên, kề ngay trước cổ nàng ta.
Tâm trí Hạ Vân đã hoàn toàn rối loạn. Nàng ta vẫn còn mất hồn, chỉ nghe giọng nói thản nhiên của La Chinh truyền đến: “Ngươi thua”