Kết tinh linh hồn trong tay La Chinh khá nhiều rồi nên đương nhiên hắn không có hứng thú gì với tủy tinh Thánh LiễuĐoàn người bọn họ đi xuống cầu thang, dọc theo con đường giữa đình viện.
Dù là dị tộc đang hút tủy tinh Thánh Liễu hay dương hồn đang tìm kiếm tín vật Bỉ Ngạn trong đình viện đều đưa mắt nhìn về phía La Chinh.
Bọn họ hao phí một triệu Thần Tinh mới có thể tiến vào Di Thiên thần miếu, nếu chỉ tới đình viện dạo một vòng thì không thể bù lại giá vé.
Có một số dương hồn dị tộc đã vượt qua đình viện, tự tìm kiếm con đường đi tới Ám vực, nhưng phần lớn dị tộc đều đang chờ ở đây.
Nửa sau quá trình thăm dò thần miếu quá nguy hiểm, bọn họ lại không đủ hiểu rõ về Di Thiên thần miếu, nếu cứ chạy loạn xạ như một con ruồi không đầu thì chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.
Cửa lớn của Di Thiên thần miếu là do Nhĩ Thử mở ra, mà hình như thân thể của La Chinh lại có ước định nào đó với Nhĩ Thử, hiển nhiên đang ôm ấp ý đồ không nhỏ. Vì vậy, phần lớn dị tộc đều nán lại trong đình viện, mục đích chính là muốn đi theo Nhĩ Thử và La Chinh.
Cho nên đợi khi Nhĩ Thử và nhóm La Chinh đi qua đình viện thì những dị tộc này ngay cả tủy tinh Thánh Liễu cũng từ bỏ, những dương hồn đang tìm kiếm tín vật Bỉ Ngạn trong đình viện đều áp sát về phía La Chinh.
La Chinh thì không sao, theo thì cứ theo thôi, nhưng đám Nhĩ Thử lại cực kỳ khó chịu.
“Chít, chít chít…”
“Chít chít…”
Nhĩ Thử lựa chọn tiến vào Di Thiên thần miếu cuối cùng chính là vì không muốn cùng một bọn với đám dương hồn dị tộc này. Thật không ngờ bọn họ lại như vậy, căn bản không định tự mình tìm kiếm mà muốn ngồi mát ăn bát vàng.
“Chít! Các ngươi đừng đi theo chúng ta!”
Một con Nhĩ Thử trong đó xoay người lại, nói với đám dị tộc với vẻ vô cùng bất mãn.
Ở bên ngoài Di Thiên thần miếu là do Nhĩ Thử định đoạt, dù sao cửa cũng do chúng mở, và chúng còn bố trí cấm chế hùng mạnh.
Nhưng sau khi vào thần miếu, dị tộc cũng không nể mặt Nhĩ Thử nữa.
“Đám chuột kia, các ngươi phải hiểu, chúng ta đã nộp hồn đan để vào đây đấy!”
“Di Thiên thần miếu đâu phải do nhà ngươi mở, các ngươi chỉ mở cửa mà thôi! Ta muốn đi đâu thì đi, ai theo các ngươi?”
“Nói đúng lắm! Trùng hợp tiện đường mà thôi, ha ha!”
Đám dương hồn dị tộc ầm ĩ lên.
Đối mặt với trò xỏ lá như vậy, Nhĩ Thử cũng hết cách, chỉ có thể cầu cứu La Chinh: “Chít! Thiên Hành các hạ, có thể đuổi hết những kẻ này đi không?”
Trong Di Thiên thần miếu, chúng cũng chỉ có thể trông cậy vào La Chinh.
La Chinh lại lắc đầu cười nói: “Bọn họ nói có lý mà, dù sao họ cũng đã bỏ ra một triệu hồn đan”
“Chít!”
Đám Nhĩ Thử buồn bực, sớm biết như vậy bọn chúng đã chẳng bán vé vào cửa, chỉ để một mình Thiên Hành các hạ dẫn Nhĩ Thử tiến vào thôi.
Tuy bọn chúng kiếm được không ít hồn đan, nhưng tiến vào Ám vực còn quan trọng hơn.
Bây giờ không còn cách nào nữa, đám Nhĩ Thử chỉ có thể mặc cho các dương hồn dị tộc đi theo phía sau.
Đằng sau đình viện tổng cộng có sáu con đường, lần lượt dẫn tới sáu tòa tháp đằng sau Di Thiên thần miếu, dù đứng ngoài thần miếu cũng có thể thấy rõ sáu tòa tháp này.
Nhĩ Thử bảo La Chinh lựa chọn con đường ngoài cùng bên trái, đi về phía trước không bao lâu thì đã tiến thẳng vào trong tháp.
Đám dương hồn dị tộc cũng theo sát đằng sau như bóng với hình, đi vào trong tòa tháp.
Sáu tòa tháp trong Di Thiên thần miếu được gọi là Lục Đại Bảo Khố, mỗi một tòa tháp đều có hai mươi chín tầng, càng đi lên thì độ khó càng cao.
“Từ xưa đến nay chưa ai leo lên được tầng trên cùng cả, chít chít” Sau khi tiến vào tòa tháp, Nhĩ Thử cũng giới thiệu ngắn gọn cho La Chinh.
“Đỉnh chóp của tòa tháp chắc chắn có tín vật Bỉ Ngạn siêu phẩm!”
“Ta đã đi được mười sáu tầng, đó là mức tối đa rồi. Ta từng lấy được một món tín vật Bỉ Ngạn thượng thượng phẩm!”
“Trời ạ, ngươi vậy mà đi tới tầng mười sáu…”
Nhĩ Thử đang nghiêm túc giới thiệu cho La Chinh thì đám dị tộc ở đằng sau lại chen lời vào.
Con Nhĩ Thử đang giới thiệu bất mãn quay đầu nói: “Đỉnh tháp đương nhiên phải có bảo vật tốt, nếu các ngươi đi lên được thì thu hoạch chắc chắn không nhỏ, đừng để lỡ mất cơ hội này!”
“Cơ hội thăm dò tòa tháp để lần sau đi, ha ha!”
“Trạng thái dương hồn của ta không tốt, không thích hợp đi lên…”
“…”
Đám dương hồn dị tộc này đã quyết tâm theo sát La Chinh, không mắc mưu của Nhĩ Thử.
Nhĩ Thử lắc đầu, lại “chít chít” trao đổi một hồi. Có lẽ chúng nó hiểu rõ không thể đuổi đám người này đi, bây giờ cũng chỉ có thể hành động mà thôi.
Một con Nhĩ Thử trong đó đi tới rìa trong của tòa tháp rồi dựng ngược đuôi lên, biến đuôi mình thành một lưỡi dao mỏng dẹt và cắt một đường xuống mặt đất. Trên mặt đất lập tức xuất hiện một hình vuông nhỏ.
Con Nhĩ Thử này dùng đuôi đâm vào giữa hình vuông, sau đó đột nhiên vung lên một cái, một cánh cửa nhỏ bị đè bên dưới đã được Nhĩ Thử kéo lên.
“Ở đây còn có cửa!”
“Dẫn xuống lòng đất?”
“Ta vẫn thấy khó hiểu, chắc phải còn một đoạn nữa mới đến phía sau Di Thiên thần miếu nhưng mãi vẫn không tìm ra con đường đó, không ngờ nó lại ẩn giấu trong tòa tháp thứ nhất!”
Bí mật này chỉ có tộc Nhĩ Thử biết được, những tộc khác nhìn thấy đương nhiên vô cùng kinh ngạc.
Cánh cửa nhỏ này mở ra, bên trong xuất hiện một đường hầm dẫn xuống phía dưới.
Đám dương hồn dị tộc cũng không tranh cướp chen lấn mà lẳng lặng nhìn La Chinh, Lăng Sương và Nhĩ Thử lần lượt đi vào.
Bọn họ vừa tiến vào lối đi thì tất cả dương hồn dị tộc cũng lập tức hành động, hoàn cảnh bỗng trở nên hỗn loạn, thậm chí còn có một vài dương hồn bắt đầu động tay động chân.
La Chinh đi tuốt đằng trước nghe được tiếng động từ bên trên truyền tới, chỉ có thể lắc đầu…
Đường hầm này không dài, chẳng qua chỉ hơn nghìn mét. Cuối lối đi là một căn phòng, trong căn phòng này đặt một dãy những tảng đá lớn hình dạng kỳ quái.
Mấy tảng đá này nhẵn bóng đến lạ thường, duy chỉ có một vết lõm hình bầu dục ở chính giữa. Trong những vết lõm này như từng được khảm gì đó, nhưng bây giờ đã trở nên trống rỗng.
Nhóm người La Chinh vừa đi xuống không lâu, hơn một nghìn dương hồn dị tộc cũng xuống tới.
Tuy tầng hầm dưới lòng đất này cũng được xem là rộng lớn, nhưng hơn nghìn dị tộc chen chúc cùng nhâu thì nhìn có vẻ chật chội.
Nhĩ Thử cũng bất chấp tất cả, nói thẳng với La Chinh: “Chít! Chính là bức tường này! Chỉ cần đánh vỡ nó là có thể tiến vào lối đi thông tới Ám vực!”
Nghe Nhĩ Thử nhắc tới Ám vực, đông đảo dương hồn dị tộc lập tức phấn khích, đây mới là mục tiêu của tất cả mọi người.
“Chính là bức tường này…”
La Chinh đi tới trước bức tường, vươn tay phủi nhẹ một cái, trên mặt tường liền hiện ra ánh sáng giống như kim loại.
Bức tường này có chất liệu khá giống với chất liệu tạo nên Di Thiên thần miếu, có lẽ cũng là một kim loại hỗn hợp nào đó.
La Chinh gõ nhẹ một cái vào vách tường, làm phát ra tiếng vang lanh lảnh. Nghe âm thanh này thì xem ra đám chuột kia cũng không nói dối, bức tường này quả thực rất mỏng.
“Vù…”
La Chinh đối mặt với mặt tường, lùi về sau một bước. Sức mạnh bắt đầu hội tụ trong tay, hắn tung một cú đấm vào bức tường.