Vẻ mặt của Mặc Phách Nhi khá là đặc sắcTuy rằng Mặc Phách Nhi đã cảm thấy La Chinh có lai lịch không tầm thường từ khi hắn vào thành, nhưng hắn ta đâu ngờ La Chinh có thể bắt lấy mười bốn thanh linh kiếm chân ý một cách dễ dàng như vậy.
Hắn ta khá là rõ pháp trận được tạo thành bởi linh kiếm chân ý.
Thật ra ba thanh linh kiếm chân ý đầu rất dễ bắt, nhưng từ thứ tư đến thứ chín lại khá là khó khăn.
Từ linh kiếm chân ý thứ mười đến mười bảy thì độ khó ở mỗi thanh sẽ tăng lên một bậc.
Lúc trước Mặc Phách Nhi đã từng thử chộp lấy linh kiếm chân ý thứ mười, nhưng sau đó lại bị ba thanh kiếm đâm trúng, kết quả hai mắt tối sầm rồi bị đá ra khỏi pháp trận.
Cho nên giới hạn của hắn ta là chín linh kiếm chân ý.
Hiện giờ La Chinh đã lấy được mười bốn thanh kiếm, xem ra mười bảy thanh không là vấn đề.
Trong tám mươi bảy tòa thần thành của Nhược Mộc vực, số chân thần có thể bắt lấy mười bảy linh kiếm chân ý vô cùng hiếm hoi.
Có lẽ người này sẽ giành được tư cách tham gia Đạo Tranh!
Nếu như hắn thật sự tham gia Đạo Tranh, khà khà, Mặc Phách Nhi không chỉ có thể ngồi vững vị trí thành chủ mà còn có thể bắt bí bên Vân thúc thúc nữa.
Hắn ta đang mặc sức tưởng tượng thì thấy Mặc Điển trong bộ áo trắng bước đến hỏi: “Sao rồi?”
Hôm nay Mặc Điển bận chuyện riêng nên đến chậm, dĩ nhiên ông cũng tò mò biểu hiện của thanh niên chân thần hôm qua.
“Tự xem đi” Mặc Phách Nhi vừa cười vừa chỉ vào pháp trận.
Mặc Điển thấy thế liền biết biểu hiện của La Chinh không tồi, ít nhất có thể vượt qua đợt sàng lọc của pháp trận. Nếu La Chinh không có tư cách lên Nhược Mộc thì đúng là bọn họ nhìn lầm rồi.
Nào ngờ Mặc Điển vừa nhìn qua thì vẻ mặt đã cứng đờ.
Ông thấy La Chinh tùy ý bước tới bước lui rồi một linh kiếm chân ý đã bay lên, linh kiếm chân ý bay bên cạnh đã xếp thành một mặt quạt ngay ngắn và không ngừng xoay quanh La Chinh.
“Nhiều đến vậy ư?” Mặc Điển sửng sốt một lát mới bật thốt lên, kế đó bắt đầu đếm: “Một, hai, ba…”
“Mười lăm, không cần đếm, hơn nữa tên đó trông còn dư sức đấy” Mặc Phách Nhi tiếp tục nói.
“Dư sức nghĩa là có khả năng bắt lấy mười bảy thanh luôn à?” Mặc Điển hỏi.
Mặc Phách Nhi nở nụ cười hạnh phúc: “Hẳn là thế, mười bảy thanh là giới hạn của hắn”
“Ha hả” Mặc Điển cười khan, cảnh tượng trước mắt thật sự làm ông bất ngờ, bởi ông cảm thấy thanh niên này có thể bắt lấy linh kiếm chân ý thứ chín như Mặc Phách Nhi đã là không tệ rồi, nào ngờ La Chinh có thể đi đến nước này.
“Mà đám linh kiếm chân ý này sao vậy? Tại sao lại không ngừng kêu thế?” Mặc Điển hỏi trong khi nhìn chằm chằm La Chinh.
Mặc Phách Nhi nhún vai: “Ma mới biết tên ấy dùng cách gì”
Trong lúc bọn họ thảo luận, La Chinh tới lui một lát rồi lại có hai thanh linh kiếm chân ý bay lên.
Mười bảy thanh rồi!
Các chân thần xếp hàng ở cách đó không xa lập tức ồ lên.
“Không ngờ vị chân thần trông bình thường này lại lợi hại đến thế, chỉ một lát mà đã bắt được mười bảy linh kiếm chân ý rồi!”
“Quá mạnh, e rằng đó sẽ là nhân vật có tư cách tham gia Đạo Tranh quá”
“Ta nghe nói số chân thần có thể bắt được mười bảy thanh kiếm trong tất cả tám mươi bảy thành của Kiếm tộc là chưa đến hai trăm, tính ra tầm năm mươi người trong số đó có tư cách tham gia Đạo Tranh và tranh đấu với những tên giàu có kia. Người này xem như có xác suất một phần tư!”
Đối với phần lớn chân thần, xác suất tham gia Đạo Tranh thật sự quá xa vời, mọi người chỉ đến thử vận may, giao lưu Phạn văn hoặc là vào Nhược Mộc trải nghiệm thôi cũng rất có lợi rồi.
Cho nên các chân thần khá là ngưỡng mộ biểu hiện của La Chinh.
Hai huynh đệ Vương gia chuyển từ xem thường, miệt thị đến nhìn thẳng vào La Chinh, sau đó là kinh ngạc rồi im lặng.
Cái tên được thành chủ dẫn đến không cùng cấp bậc với bọn họ.
“Mười bảy thanh kiếm là giới hạn của hắn” Mặc Phách Nhi khẽ cười, dáng vẻ đã đoán trước.
Mặc Điển vuốt râu mép trên cằm, cười khà khà: “Ta lại cảm thấy tên này có khả năng tăng thêm một bậc và bắt hết tất cả linh kiếm chân ý”
Mặc Phách Nhi liếc Mặc Điển, thản nhiên hỏi: “Điển lão còn chưa tỉnh ngủ à? Ông biết pháp trận lừa bịp này sẽ thêm Xích Hỏa Lôi trên đường sau khi bắt lấy mười bảy kiếm mà. Tuy rằng thứ đó không gây hại linh hồn nhưng đến đại viên mãn còn chẳng chịu nổi nỗi đau đớn ấy”
“Ta chỉ đùa thôi, ha ha” Mặc Điển cười khan.
Theo lịch sử của thần thành Danh Kiếm, từng có ba chân thần bắt lấy hơn mười bảy kiếm.
Trong đó, hai người bắt lấy mười tám thanh kiếm, người còn lại là hai mươi thanh kiếm.
Chân thần bắt lấy hai mươi kiếm vốn là người của Kiếm tộc, nghe nói người đó đã lớn lên ở bên ngoài. Sau khi lặng lẽ quay về tộc, người đó bỗng nổi danh, hiện giờ cũng đã tu thành đại viên mãn!
Chưa từng có ai bắt lấy hai mươi ba thanh kiếm.
“La huynh không muốn từ bỏ, nếu tiếp tục bắt lấy thanh kiếm thứ mười tám thì e rằng sẽ phải nếm trải chút khổ sở đấy” Mặc Phách Nhi cười nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, La Chinh lại vọt đến trước.
*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần tại Việt Nam. Các cá nhân, tổ chức có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Sau khi chạy nửa đường, hắn đã phát hiện điều khác thường.
Trong cơn mưa kiếm nhanh chóng bay lượn trên con đường này có ẩn chứa một vài tia chớp đỏ, tốc độ kiếm còn tăng thêm một bậc.
“Phập!”
Hắn chưa kịp nhảy vào điểm mù thì đã bị một linh kiếm chân ý đâm trúng.
“Đoàng!”
Ngay khi bị kiếm đâm xuyên người, La Chinh cũng cảm nhận nỗi đau đớn không tài nào chịu được truyền đến từ linh hồn. Trong nháy mắt, đầu hắn như muốn nổ tung, hoàn toàn không thể tiếp nhận nỗi đau xông thẳng vào linh hồn ấy.
Trước nỗi đau ấy, ý chí mãnh liệt cũng trở thành trò cười.
Dù thế, La Chinh vẫn nhẫn nhịn cơn đau dữ dội để chạy vào trong điểm mù, cơ thể cũng không ngừng run rẩy.
“Thứ quỷ gì vậy?”
Sau khi xác định linh hồn của mình không bị tổn thương, La Chinh không khỏi mắng đám kiếm hơi đỏ ấy.
Mặc Phách Nhi và Mặc Điển bên ngoài pháp trận thấy La Chinh không ngừng run rẩy bèn nở nụ cười với nhau, dáng vẻ đã dự đoán trước.
Hồi lâu sau, cảm giác đau tận linh hồn dần biến mất, La Chinh lại nhìn đám linh kiếm chân ý bằng ánh mắt nghiêm túc.
Trước đó hắn định bắt hết tất cả linh kiếm chân ý, nhưng bây giờ mới hiểu đó chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Nếu hắn bị loại kiếm đỏ này đâm trúng ba lần như vừa rồi thì e là đã ngất xỉu rồi.
“Từ bỏ không?”
La Chinh cũng biết mình đã làm đủ, thậm chí vượt xa yêu cầu lên Nhược Mộc.
Thế nhưng khi nhìn đám linh kiếm chân ý bay qua bay lại này, cảm giác không phục lại vọt thẳng lên đầu hắn.