Trong thời gian không thể tiến vào vùng đất Kiếp Cốt, ngoại trừ tiếp tục lĩnh ngộ Chân Ngộ Thiên, La Chinh cũng biến ra hóa thân để đi vào thế giới trong cơ thểNguyên Thủy Thiên Tôn vẫn đang cải tạo lại thế giới trong cơ thể, ở nơi đó bây giờ xuất hiện càng nhiều thứ kỳ lạ hơn.
Sau khi nghe xong một thôi một hồi mấy lời giảng giải nhăng cuội, La Chinh liền đi đến Tiên Phủ.
Khê Ấu Cầm dưỡng thai được vài tháng, bây giờ phần bụng đang dần lộ ra. Trong Tiên Phủ chăm sóc cho nàng cực kỳ cẩn thận nên đương nhiên sẽ không xảy ra bất trắc gì.
Theo như thể chất của phàm nhân thì còn bốn tháng nữa là đến ngày sinh, Khê Ấu Cầm đã hẹn La Chinh là đến lúc đó hắn nhất định phải trở về, thế là đa số thời gian La Chinh đều quanh quẩn trong Tiên Phủ.
Một tháng trôi qua thật nhanh, La Chinh lại dùng cơ thể tiến vào Bỉ Ngạn và xuất hiện tại đảo xương. Các sinh linh Bỉ Ngạn kia cơ bản đều là chủng tộc nguyên sinh trong Bỉ Ngạn, chúng biết dưới Bỉ Ngạn có một thế giới mẹ tồn tại, có điều vì tộc Nguyên Linh mà chúng luôn rất căm thù người đến từ thế giới mẹ. Bây giờ thấy La Chinh bỗng nhiên xuất hiện, thấy có cơ hội tìm hiểu nên chúng cực kỳ tò mò.
“Vị huynh đệ Nhân tộc này, ngươi xuyên qua để quay về như thế, cơ thể cũng chịu đựng được à” Tộc nhân tộc Ứng Ngưu tò mò hỏi.
“Ta không xuyên qua” La Chinh trả lời.
“Không phải xuyên qua vậy thì là gì?” Một sinh linh Bỉ Ngạn khác hỏi.
La Chinh suy tư một lúc rồi nói: “Chắc là tạo ra bản thể một lần nữa”
Mối quan hệ giữa hai hình thái Bỉ Ngạn và thế giới mẹ là như thế nào, bây giờ vẫn chưa có lời giải đáp chính thức mà mỗi người nói một kiểu. Song có một quan điểm được nhiều người đồng tình nhất, đó chính là trong Bỉ Ngạn thật ra là phân thân giống y hệt được tạo ra.
“Vậy bản thể tạo ra bản thể kia có cử động được không”
La Chinh bị mấy câu hỏi kỳ lạ này làm cho đau đầu nên chỉ trả lời qua loa vài câu, các sinh linh Bỉ Ngạn cũng biết ý nên không hỏi thêm gì nữa.
Cả nhóm đợi một thời gian ngắn, sau đó quái vật đầu lâu lại dâng lên lần nữa, xương hàm mở ra, để lộ cầu thang xương bên trong.
Mọi người cùng vào không gian bên dưới đảo nhỏ, cơn lốc Vạn Kiếp xoay tròn lần nữa, tất cả lại tiến đến chỗ của mình, đạp lên mâm xương chui vào trong cơn lốc Vạn Kiếp.
La Chinh cũng trực tiếp tiến vào tầng ba của cơn lốc Vạn Kiếp, nhận sự trui rèn của giọt nước nhỏ.
Tộc nhân tộc Ứng Ngưu cực kỳ tò mò đối với La Chinh, thế là nó dừng lại ở cạnh hắn và nhắc nhở: “Ngươi đã trui rèn một tháng ở tầng mười sáu rồi, bây giờ quay lại đây không mang lại ý nghĩa gì quá lớn. Tốt nhất ngươi hãy đến tầng mười bảy, mặc dù đối với ngươi thì có hơi khó chút”
Nó thấy La Chinh dừng chân cả một tháng ở tầng mười sáu nên đoán rằng tầng mười sáu chính là giới hạn của hắn rồi, đối với hắn thì tầng mười bảy ắt hẳn là một thử thách không tệ.
Đối với lời nhắc nhở đầy thiện ý của tộc nhân tộc Ứng Ngưu, La Chinh không hề đáp lại.
Tộc nhân tộc Ứng Ngưu thấy vậy bèn nhún vai, vừa lẩm bẩm vừa bước lên mâm xương và rời đi.
Sau khi Hồn Nguyên Chi Linh đạt đến độ lớn cỡ bằng con kiến, tốc độ trưởng thành của chúng càng lúc càng nhanh. La Chinh nhanh chóng đẩy thanh tiến độ, đi đến tầng bốn, năm, sáu, bảy. Điểm sáng cỡ con kiến dần dần lớn lên, bằng cỡ hạt đậu xanh rồi đậu tằm.
Không lâu sau, La Chinh lại đến tầng mười sáu lần nữa.
Lần trước tầng mười sáu đã là giới hạn của La Chinh, nhưng tình hình lần này đã thay đổi. Hồn Nguyên Chi Linh trong cơ thể vẫn còn không gian để mạnh hơn lên.
Hắn dừng chân ở trong tầng mười sáu mười mấy canh giờ, điểm sáng Hồn Nguyên Chi Linh đã bằng cỡ hai hạt đậu tằm. Đó chính là độ lớn bình thường của Hồn Nguyên Chi Linh, có điều số lượng nhiều hơn gấp ba nên thương tổn mà chúng có thể chịu đựng đương nhiên cũng tăng lên gấp ba.
Điều này có nghĩa, trong thời gian cực ngắn, La Chinh rơi từ Hồn Nguyên cảnh hậu kỳ xuống đến Hồn Nguyên cảnh sơ kỳ, rồi lại tu luyện từ sơ kỳ đến hậu kỳ.
Hắn khẽ nghiêng mâm xương, khi đang định tiến vào tầng mười bảy thì “con rết” bên cạnh bỗng lên tiếng: “Anh bạn Nhân tộc, ngươi đừng nghe lời của tên tộc Ứng Ngưu kia. Tầng mười bảy kinh khủng hơn tầng mười sáu nhiều lắm, ta đề nghị ngươi vẫn nên ở lại tầng mười sáu vài năm rồi hẵng tính tiếp”
Cơn lốc Vạn Kiếp có hai mươi tầng, càng tiến vào sâu bên trong thì lực xé rách phải chịu đựng càng khủng khiếp hơn. Mặc dù con rết rất bội phục La Chinh, nhưng nó hiểu rõ rằng tốc độ trưởng thành của bất cứ ai dầu gì cũng có hạn. Tầng mười sáu vốn đã là giới hạn tối đa của La Chinh rồi, muốn đột phá giới hạn đó nào có dễ dàng.
“Cám ơn ngươi nhắc nhở”
La Chinh gật đầu cười với con rết rồi vẫn kiên quyết tiến vào tầng mười bảy. Hắn thật sự sốt ruột muốn xem Hồn Nguyên Chi Linh tăng lên gấp ba sẽ mang đến hiệu quả gì.
“Độp độp độp…”
Dưới lực xé rách do những giọt nước nhỏ đập vào, sáu trăm điểm sáng trong cơ thể La Chinh nhanh chóng bị cạn kiệt, mà chân ý của đạo vẫn đang không ngừng chữa trị Hồn Nguyên Chi Linh.
“Ráng chịu đi”
La Chinh nhếch miệng, ánh mắt bỗng nhìn sang Kiếp Cốt ở phía đối diện mình, lông mày nhíu lại theo bản năng.
Lực xé rách của giọt nước trong tầng mười bảy chắc cũng đang được Kiếp Cốt gánh lấy một phần. Đây không phải là cái mà La Chinh mong muốn, e rằng hắn là người đầu tiên ghét bỏ Kiếp Cốt của mình.
“Thật, thật sự đứng vững được à…” Con rết thấy cảnh này thì lại câm lặng.
Chấn động trong lòng nó lúc này thậm chí còn nhiều hơn cả khi La Chinh tiến vào vùng đất Kiếp Cốt lần đầu tiên. Khi ấy, hắn nhờ có phương pháp luyện thể đặc biệt mà bước thẳng vào tầng mười sáu, điều này không phải là không có khả năng. Nhưng hắn mới trui rèn ở vùng đất Kiếp Cốt có một tháng đã có thể tiến vào tầng mười bảy, tốc độ tiến bộ cỡ này thật sự quá nhanh.
Trong lúc con rết đang cạn lời, La Chinh đã bước luôn vào tầng mười tám.
Hắn vẫn chịu được.
Vết rạn màu đen do giọt nước trong tầng mười tám tạo thành hệt như từng con rắn, mà thời gian lưu lại trên cơ thể cũng dài hơn, còn lực xé rách thì hiển nhiên mạnh hơn gấp mấy lần.
Sáu trăm viên Hồn Nguyên Chi Linh không ngừng tắt đi rồi được chữa trị không ngừng. La Chinh lại tìm được điểm cân bằng lần nữa.
Cùng lúc đó, Kiếp Cốt ở đối diện La Chinh cũng đang được trui rèn với mức độ xưa nay chưa từng có.
Lần này La Chinh phải cảnh giác hơn lần trước rất nhiều.
Trong lúc trui rèn, lúc nào La Chinh cũng để ý đến những điểm sáng Hồn Nguyên Chi Linh. Dù sao uy lực của giọt nước trong tầng mười tám cũng mạnh hơn tầng mười sáu gấp mấy lần, một khi điểm sáng Hồn Nguyên Chi Linh mất hết tác dụng, thân thể hắn có khả năng sẽ bị giọt nước nhỏ xé tan ngay lập tức.
Một mặt La Chinh cảnh giác Hồn Nguyên Chi Linh mất đi tác dụng, mặt khác hắn lại chờ mong Hồn Nguyên Chi Linh chia tách lần nữa.
Nếu lại nhân ba giống như trước đây, vậy sáu trăm viên Hồn Nguyên Chi Linh trong cơ thể hắn có thể biến thành một nghìn tám trăm viên. Thế thì chỉ cần mỗi Hồn Nguyên Chi Linh thôi, hắn đã có thể chịu được gần trăm nghìn thần quân lực, điều này thực sự rất khủng bố.
Quãng thời gian sau đó, lúc nào La Chinh cũng duy trì trạng thái quan sát trong cơ thể mình. Hắn cứ kéo dài như thế suốt hơn ba mươi canh giờ, cuối cùng thấy được điểm sáng Hồn Nguyên Chi Linh đột nhiên lóe lên. Tất cả điểm sáng cùng lúc chia ra làm ba và đồng thời nhanh chóng tối đi.
“Lui ra ngoài!”
La Chinh đạp lên mâm xương, đột nhiên nghiêng người ra sau. Hắn như đang phi nước đại hòng chạy ra khỏi cơn mưa rào tầm tã, mãi đến khi xông ra khỏi cơn lốc Vạn Kiếp.
Dù lần này La Chinh đã phản ứng cực nhanh, song cơ thể vẫn bị giọt nước trong tầng mười tám đập trúng. Vết rạn dài nhỏ màu đen cắt ra vài đường vết thương trên phần lưng, ngực và đùi hắn, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.