Chỉ một lát sau, cơn bão cát vàng đã bao phủ hoàn toàn thân thể La ChinhCơn bão này đủ để cuốn người phàm và gia súc bay lên trời, nhưng lại chẳng có chút uy hiếp nào đối với La Chinh. Đám cát bụi dày đặc như mưa ập về phía hắn, nhưng tất cả đều dừng lại cách chỗ hắn đứng chừng ba tấc. Một tấm màng mỏng vô hình đã ngăn tất cả ở bên ngoài.
“Thiên Dung thành ở phía Bắc hoang mạc…”
Nhìn đất cát bay tứ tung trên không trung, La Chinh nở một nụ cười khổ.
Lúc trước khi mới bước vào Thần vực, hắn cũng lẻ loi một mình, tự tìm tòi mò mẫm trong Thần vực mà chẳng có ai chỉ dẫn.
Lần này, nhờ Minh Vi dẫn đường nên chuyến đi đã giảm bớt được rất nhiều phiền phức, không ngờ vừa bước chân vào thế giới mẹ đã lại phải tách ra.
La Chinh dùng dịch chuyển không gian tới mấy trăm lần mà vẫn dạo quanh hoang mạc Xích Dương, từ đó có thể tưởng tượng được diện tích của hoang mạc này lớn tới cỡ nào. Đừng nói hiện giờ hắn đang gặp phải cơn bão cát mù mịt này, ngay cả trong điều kiện trời trong thì hắn cũng khó mà phân rõ được Đông, Tây, Nam, Bắc.
“Tốt nhất là tìm được người để hỏi thăm”
La Chinh chỉ bối rối một lát rồi lập tức bình tĩnh lại, nhẹ nhàng bước ra một bước và biến mất ở đỉnh của gò cát kia. Mặc dù không phân biệt được phương hướng, nhưng hắn cố gắng dịch chuyển không gian theo một hướng cố định, làm vậy sẽ có thể đảm bảo cho hắn rời khỏi sa mạc này bằng con đường ngắn nhất.
“Vù…”
La Chinh đi được khoảng năm mươi nghìn dặm trong một lần dùng dịch chuyển không gian.
Vào giây phút hắn chui ra khỏi đường hầm không gian, những hạt cát vàng óng ánh vẫn ập vào mặt như trước.
Nhìn cơn bão cát trước mắt mình, vẻ mặt La Chinh cũng thay đổi.
Bão cát không phải hiện tượng thời tiết hiếm thấy gì. Khi ở trong sa mạc, chỉ cần gặp lúc trời nổi gió lớn là sẽ cuộn theo bão cát. Thế nhưng hắn đã vượt qua cả năm mươi nghìn dặm rồi mà vẫn không thể thoát khỏi bão cát, phạm vi bao phủ của nó vượt qua hẳn sức tưởng tượng của La Chinh.
“Mức độ gió trên sa mạc không thể nào tạo ra cơn bão có quy mô rộng như thế này được. Rốt cuộc thứ gì đã tạo nên cơn bão cát này?”
La Chinh cau mày lại, nghĩ mãi vẫn không ra điều bí mật trong đó. Hắn chỉ đành dịch chuyển không gian một lần nữa.
“Vù vù vù…”
Hắn dịch chuyển không gian liên tiếp bảy lần, đại khái đi được khoảng bốn, năm trăm nghìn dặm. Thế nhưng hắn vẫn ở trong vùng bão cát càn quét.
Không thể xác định bản thân ở nơi nào khiến người ta trở nên bối rối. La Chinh không tiến lên phía trước nữa mà thay đổi phương hướng, dịch chuyển không gian lên trên không trung.
Minh Vi từng nói thế giới mẹ giống như một quả trứng gà bẹp dúm, nhưng quả trứng gà này quả thực quá lớn. Dù La Chinh có liên tục dịch chuyển không gian lên phía trên cũng khó mà chạm tới đỉnh chóp của thế giới mẹ.
Nhưng trong quá trình dịch chuyển lên phía trên, hắn bỗng phát hiện ra một điều kỳ lạ.
La Chinh dịch chuyển lên trên ba lần tới độ cao một trăm năm mươi nghìn dặm, dù đứng lơ lửng trên không trung nhưng hắn vẫn bị đám cát vàng ập vào người.
“Trận bão cát này cuốn cát lên cao hơn một trăm năm mươi nghìn dặm ư?”
Lúc trước La Chinh không coi trận bão cát nãy là chuyện gì đáng quan tâm, nhưng bây giờ hắn mới ý thức được điểm quái lạ.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể hạ thấp độ cao, áp sát xuống hoang mạc để di chuyển…
Cách di chuyển như vậy không thể nhanh bằng dịch chuyển không gian được, nhưng lại giúp hắn quan sát được hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi chạy như bay khoảng mấy canh giờ, La Chinh chợt thấy một thứ gì đó ở phía dưới cồn cát bên trái. Thứ này bị cát bao phủ gần hết nên không thể nhìn rõ là thứ gì.
Ý nghĩ của La Chinh hơi động, một tia thần thức khuếch tán ra.
Dưới sự điều tra của thần thức, trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng. Thứ hở ra ngoài kia là từng túp lều vải, hơn nữa trong lều vải có người!
La Chinh chạy như bay về hướng kia không chút do dự.
Vì bão cát duy trì quá lâu nên phía trên những lều vải kia đã bị cát bao phủ một lớp dày. La chinh khẽ phẩy tay một cái, cát vàng phủ trên lều vải đều bị quét sạch.
Cửa của lều vải là một tấm mành bằng da thú rất dày. La Chinh đưa tay vén màn cửa lên, ngay sau đó liền thấy một thanh đao nhọn sáng như tuyết đâm từ phía đối diện tới.
“Vèo!”
Tốc độ của nhát đâm này không hề chậm, nó đâm thẳng về hướng ngực của La Chinh.
Sắc mặt của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, tay phải vươn ra nhanh như chớp. Hai ngón tay của hắn kẹp trên lưỡi đao, khiến thanh đao kia không thể động đậy được nữa.
“Đừng…”
La Chinh vừa bước vào, hai bên màn cửa bằng da thú đã có thêm mấy trường thương đâm tới. Những trường thương này đâm về hướng hai mắt, mặt, ngực và yết hầu của hắn, hiển nhiên muốn lấy mạng La Chinh.
Tuy hắn không sợ đao kiếm bình thường làm mình bị thương, nhưng dù sao bị người khác đối đãi như vậy hắn cũng cảm thấy hơi tức giận.
Đôi tay La Chinh vẽ một vòng như đóa hoa, mấy trường thương đâm về phía hắn đều bị đoạt mất.
Mấy thanh niên dáng người gầy gò đứng trong lều vải không ngờ thực lực của La Chinh lại mạnh như vậy. Cả đám đồng thời lui lại, sau đó rút loan đao ở bên hông ra.
Thế nhưng không gian trong lều vải vô cùng nhỏ hẹp, bọn họ vốn chẳng thể phát huy hết thực lực được, chỉ chốc lát đã rối tinh rối mù.
“Ta chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi. Vì sao các người lại rút đao ra khiêu chiến?” La Chinh ném những trường thương kia xuống đất, hỏi với giọng điệu lạnh lùng.
Nghe La Chinh nói vậy, những thanh niên kia hơi sững sờ.
Một thanh niên đứng đầu, trên mặt có một vết sẹo nhìn về phía La Chinh với vẻ hoài nghi, hỏi: “Ngươi… ngươi không phải sát thủ do Vương thượng phái tới sao?”
La Chinh thở dài một hơi, đối phương vẫn dùng cùng ngôn ngữ với bản thân, chí ít vẫn có thể nói chuyện được.
Văn hóa truyền thừa trong Thần vực cũng không phải tự phát, mà là tới từ thế giới mẹ. Ngôn ngữ mà nơi này dùng cũng giống với ngôn ngữ ở Thần vực.
“Đương nhiên không phải rồi, ta chỉ đi ngang qua đây thôi” La Chinh thản nhiên đáp lại.
Mấy thanh niên kia nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn nắm chặt loan đao trong tay, không có ý nhượng bộ.
Đúng lúc này, đột nhiên từ phía trong lều vải truyền ra một giọng nữ dịu dàng: “Các ngươi để hắn vào đi”
“Nhưng mà Ma Địch đại nhân…” Thanh niên mặt sẹo tỏ ra lo lắng.
Giọng nữ dịu dàng kia lại vang lên lần nữa: “Không cần nói thêm nữa, nếu hắn thật sự là sát thủ do Vương thượng phái tới giết ta, tất cả chúng ta đã chết hết rồi”
Cô gái kia có mắt nhìn rất chuẩn, với thực lực của La Chinh thì chỉ cần một chưởng là có thể đập tất cả mọi người trong lều vải này thành tro bụi.
Những thanh niên kia nghe thấy vậy đều nhìn về La Chinh với vẻ e ngại. Từ một chiêu vừa rồi có thể thấy, bọn họ không phải đối thủ của hắn.
Bọn họ bèn tránh sang hai bên, bấy giờ La Chinh mới phát hiện giữa các lều vải này có một lối đi nhỏ. Hắn nhìn theo lối nhỏ về hướng phát ra tiếng nói vừa rồi, một mùi hương thoang thoảng lập tức xông vào mũi.
Trong lều vải này có một cô gái che mặt, dưới lớp khăn che mặt mỏng manh kia là một khuôn mặt nhỏ. Cô gái có hốc mắt rất sâu, mặc dù dung mạo không tới mức khuynh nước khuynh thành nhưng lại mang vẻ đặc biệt của dị vực.
“Các hạ là người ở bên ngoài tới, không may lạc vào trong hoang mạc Xích Dương à?” Chỉ một câu thôi, cô gái đã nói ra đúng lai lịch của La Chinh.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Ô