Nhóm người La Chinh còn chưa kịp bình tĩnh lại thì pho tượng Xi Vưu chợt mở mắt, một giọng nói tang thương truyền ra từ trong miệng nó“Các ngươi là ai? Sao lại cầm bội kiếm của ta?”
Nhóm lão Kim và Trì Nghĩa nghe được giọng nói này thì vừa mừng vừa sợ, đây là giọng nói của Xi Vưu!
“Đại tù trưởng!”
“Chúng ta là Xi Vưu Vệ! Đại tù trưởng!”
Lão Kim và Trì Nghĩa đáp, ánh mắt tràn đầy kích động, sắc mặt vừa thành kính vừa trang trọng.
Ở thế giới mẹ, bọn họ không có tư cách gặp mặt đại tù trưởng, hôm nay có thể đơn độc đối diện Xi Vưu nên đương nhiên cảm thấy vinh quang vô thượng.
“Xi Vưu Vệ sao?”
Giọng điệu của Xi Vưu không buồn không vui, gương mặt được khắc tạc ra cũng không có biểu cảm. Ông nhìn xung quanh một vòng, chợt hỏi: “Đằng Xà kiếm được giao cho con gái Lạc Thủy của ta bảo quản, không biết Lạc Thủy ở đâu?”
“Bẩm đại tù trưởng! Vương nữ đại nhân đang ở trong Thần vực, vị này chính là…” Lão Kim suy nghĩ một chút rồi giới thiệu: “Vị này chính là trưởng tôn của ngài!”
Nói cho đúng thì La Chinh là cháu ngoại của Xi Vưu, nhưng lão Kim suy nghĩ cực nhanh, bởi dù sao La Tiêu cũng là thần dân không có truyền thừa huyết thống. Trong khi đó, dòng họ không có bất cứ ý nghĩa nào với bọn họ, biện pháp kiểm chứng quan hệ huyết thống duy nhất chính là huyết thống, cho nên xem La Chinh là trưởng tôn của đại tù trưởng cũng không sai.
“Trưởng tôn?”
Pho tượng từ trên cao nhìn xuống La Chinh, ông duỗi một tay xuống dưới và đưa tới trước mặt La Chinh: “Chàng trai trẻ, cho ta xem huyết thống của ngươi…”
Nãy giờ La Chinh vẫn luôn đánh giá pho tượng Xi Vưu này. Hắn đã hiểu đại khái rằng trong pho tượng này chỉ chứa một luồng tàn hồn, thế nhưng vẫn mang đến cho hắn áp lực rất lớn.
“La Chinh! Mau dâng lên một giọt máu” Lão Kim vội vàng chỉ bảo.
La Chinh khẽ gật đầu rồi đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng dùng sức. Một giọt máu màu vàng bắn ra từ đầu ngón tay, rơi vào trên tay pho tượng Xi Vưu.
Xi Vưu đưa ngón tay dính máu tươi của La Chinh tới trước mặt quan sát một hồi, thản nhiên nói: “Ngươi đúng là cốt nhục của Lạc Thủy. Ngươi ở lại… những kẻ khác hãy đi đến cây cầu mà chờ đợi”
Nhóm lão Kim không dám trái ý, bèn dẫn Minh Vi nhanh chóng rời khỏi nơi này, lui thẳng tới bên kia cây cầu.
“Sao huyết thống của ngươi lại không thuần khiết? Ta ngửi thấy mùi của ‘Tịch’ trong đó. Nói cho ta biết nguyên nhân” Giọng điệu của Xi Vưu vẫn vô cùng lạnh nhạt.
“Tịch?” La Chinh hơi sững sờ, lập tức hỏi: “Ý ngài là vị cổ thần Hỗn Độn kia?”
“Thật nhạy cảm, vậy mà đã phát hiện vấn đề huyết thống rồi. Bản chủ tên Tịch” Giọng nói của 9527 vang lên trong ngực La Chinh.
Ngay khi 9527 và La Chinh kết nối thì Xi Vưu đã duỗi tay chạm vào ngực hắn, luồng sức hút vô hình lôi kéo một linh hồn màu xanh biếc ra ngoài, cũng chính là linh hồn của 9527.
“Ngươi không phải Tịch, ngươi chỉ là một con rối tinh thần do hắn dùng linh hồn tạo thành!” Giọng nói của Xi Vưu trở nên lạnh lẽo.
Trên bàn tay phải bằng đá của ông lóe lên những sợi tơ màu vàng, chúng nhanh chóng hóa thành một cái lồng nhỏ giam cầm 9527 ở bên trong.
9527 lại rất bình tĩnh, đáp: “Đương nhiên ta không thể đại diện cho bản chủ”
“Nói, vì sao phải ký sinh trong thân thể của con cháu Xi Vưu ta!” Giọng điệu của Xi Vưu lại trở nên nghiêm nghị.
Tuy Xi Vưu không bày tỏ thái độ quan tâm dành cho La Chinh, nhưng vì hắn là con của Lê Lạc Thủy, có thể mang theo Đằng Xà kiếm tiến vào khu vực này, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết. Thế nhưng sau khi ngửi thấy huyết mạch của Tịch thì ông lại nảy sinh một chút ngờ vực.
9527 nói mà không chút hoang mang: “Rất đơn giản, La Chinh được bản chủ chọn trúng”
“Chọn trúng cái gì?” Xi Vưu lại hỏi.
“Bản chủ hy vọng hắn trở thành Chung Yên Chi Nhân” 9527 đáp.
“Hắn trở thành Chung Yên?”
Trong giọng nói không chút tình cảm của Xi Vưu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, ông không ngờ mình lại nhận được một đáp án như vậy.
“Không thì sao? Bản chủ quý trọng vũ y của mình như vậy, sao có thể tùy tiện truyền thừa huyết thống cho một người tộc Lê? Chẳng lẽ ngươi cho rằng huyết thống Cửu Lê cao quý hơn bản chủ?” 9527 hỏi ngược lại.
Vẻ mặt 9527 không hề có chút giả tạo, dù sao kẻ đứng đằng sau nó chính là một cổ thần Hỗn Độn.
“Tại sao lại chọn hắn…” Xi Vưu nhìn chằm chằm La Chinh, thì thào nói.
“Thế giới chính ngươi tạo dựng nên, hạt giống chính ngươi nuôi dưỡng, ngươi lại hỏi ngược lại ta? Bản chủ lựa chọn hắn bởi vì hắn là người thích hợp nhất!” 9527 nói: “Huống chi La Chinh được chọn làm Chung Yên, bản chủ cũng sẽ giúp ngươi một tay, đôi bên hợp tác vui vẻ thì sao lại không làm?”
Xi Vưu trầm tư, đương nhiên ông hiểu rõ ý của 9527.
Sau một lúc lâu, Xi Vưu mới mở miệng: “Ngươi tên là La Chinh?”
“Vâng” La Chinh đáp.
“Ta muốn gặp mẫu thân ngươi” Xi Vưu nói ra mong muốn của mình.
Mời Lê Lạc Thủy tới đây cũng không phải việc gì khó đối với La Chinh, hắn đáp: “Nhưng ta không thể ra khỏi không gian này”
Xi Vưu nhẹ nhàng chỉ tay lên trên, một khe hở không gian nứt ra, xuyên qua khe nứt này có thể nhìn thấy dòng chảy sền sệt màu xanh lục đang chảy bên ngoài.
La Chinh không chút do dự, ý niệm lóe lên, thi triển dịch chuyển không gian đi thẳng đến khe hở.
Chỉ trong chớp mắt, một đường hầm không gian từ sâu dưới lòng đất kéo dài thẳng tới một cung điện trên đảo nổi.
Trong khoảng thời gian này, Lê Lạc Thủy và La Tiêu vẫn đi du lịch khắp nơi, thỉnh thoảng mới trở về đảo nổi. Phu thê hai người hưởng thụ khoảng thời gian an ổn và thong dong trong Thần vực, quan hệ giữa Lê Lạc Thủy và Hàm Cửu Di cũng hòa hoãn rất nhiều.
La Chinh đột nhiên xuất hiện trong cung điện khiến Lê Lạc Thủy và La Tiêu hơi khó hiểu, Lê Lạc Thủy liền hỏi: “Chinh Nhi, xảy ra chuyện gì sao?”
“Có người muốn gặp mẫu thân” La Chinh nói.
La Chinh chưa từng gặp gỡ ông ngoại nên không có cảm tình gì, nhưng Lê Lạc Thủy và Xi Vưu thì khác. Bà là con gái của Xi Vưu.
“Là ai?” Lê Lạc Thủy thắc mắc.
“Đi theo con” La Chinh kéo tay mẹ mình, nhìn La Tiêu một cái, suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Phụ thân cũng đi cùng đi”
La Chinh cũng không biết Xi Vưu có muốn gặp chàng rể này hay không.
Hai người ngờ vực chui vào đường hầm không gian của La Chinh, đi tới trước mặt Xi Vưu.
“Chinh Nhi, rốt cuộc là ai muốn gặp ta, sao cứ thần thần bí bí…” Lê Lạc Thủy còn đang thắc mắc tra hỏi thì chợt nhìn thấy pho tượng Xi Vưu. Bà thoáng sững sờ, đến khi cảm nhận được hơi thở tỏa ra từ pho tượng thì cơ thể bà khẽ run lên, đôi mắt xinh đẹp bỗng rưng rưng, run giọng gọi: “Phụ thân?”
Xi Vưu khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Trong Thần vực đã xảy ra chuyện gì, vì sao thân thể của con không còn nữa?”
Có lẽ trong Thần vực, Huyết Ngưng Bảo Thể rất quý giá, nhưng sao có thể lọt vào mắt Xi Vưu? Thứ ông nhìn thấy là thân thể tàn khuyết của Lê Lạc Thủy.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!