Trong vũ trụ, sức mạnh là thứ không có giới hạnVí dụ như tu luyện quy tắc hệ Hỏa, cao nhất chính là mười tầng, mười tầng tức là hoàn mỹ.
Nhưng võ giả Thần Hải Cảnh thì cùng lắm cũng chỉ tu luyện được tới tầng năm, Thần Cực Cảnh thì có thể đạt tới tầng sáu, Thần Biến Cảnh thì tầng bảy, Giới Chủ có thể là tầng tám, Thiên Tôn là tầng chín.
Đây chính là giới hạn của thực lực, khó mà vượt qua.
Nhưng có những Thiên Tôn gánh chịu số mệnh liên quan tới quy tắc hệ Hỏa thì có thể tu luyện trọn vẹn quy tắc hệ Hỏa, cũng chính là tu luyện quy tắc hệ Hỏa tới tầng thứ mười.
Sự trọn vẹn này là trọn vẹn dưới Thiên Đạo, nhưng cũng không phải là viên mãn thật sự.
Vẫn có mức độ cao hơn tầng thứ mười. Đó là cái mà vô số sinh linh trong vũ trụ không thể chạm đến, thậm chí là không thể lý giải…
Muốn đạt tới tầng này thì phải vượt qua Thiên Đạo, trở thành thần.
Mà không phải ai cũng có thể tu luyện thành thần.
Hoa sen bồng bềnh trên đỉnh đầu rất nhiều võ giả đã trực tiếp nói với chúng sinh khả năng vượt qua Thiên Đạo của võ giả đó.
Mỗi võ giả lại tu luyện thần đạo khác nhau.
Ví dụ như thần đạo Ngũ Hành, hay thần đạo Tuyết Ấn.
“Nếu như ta không nhìn nhầm thì ngươi đang tu luyện thần đạo Đoạn Tình” Ma Thần thản nhiên nói.
“Đoạn Tình… chính là một loại thần đạo?” La Chinh hơi sửng sốt.
La Chinh đã sắp chạm đến bản chất của thần đạo Đoạn Tình, vì vậy mới có thể phát huy Dịch Thần Nhất Kiếm hiệu quả như thế. Nhưng hắn lại không biết Đoạn Tình cũng là một phương pháp chính đạo, hắn tưởng đây chỉ là phương pháp mà bản thân hắn lĩnh ngộ được từ Dịch Thần Nhất Kiếm mà thôi.
“Đúng, thần đạo Đoạn Tình là một thần đạo cực kỳ mạnh mẽ… Nhưng đồng thời cũng là một cấm đạo” Ma Thần tiếp tục nói: “Nếu ngươi thật sự tu luyện thành công đạo này, chắc chắn sẽ khiến các vị thần nổi giận, tiêu diệt ngươi. Đạo này, không thể tu”
Ma Thần chính là người trí dũng kiệt xuất điển hình. Ban đầu ở trong vũ trụ, gã không sợ trời, không sợ đất, lấy tính cuồng của bản thân để thúc đẩy bá khí, lĩnh ngộ được cực hạn, sau đó mới bước vào thần đạo Độc Tôn.
Nhưng lần này nhắc đến thần đạo Đoạn Tình, trên mặt gã lại tỏ ra thận trọng
“Thật sao?”
Mắt La Chinh hơi lóe lên.
Tính cách của hắn và Ma Thần hoàn toàn khác biệt, tất nhiên hắn không cuồng vọng giống Ma Thần, nhưng tâm võ đạo của hắn lại vô cùng dẻo dai.
Đối mặt với lời khuyên của thần, La Chinh sẽ suy nghĩ kỹ. Nhưng lời này cũng không thể thay đổi dự tính ban đầu của hắn.
Có lẽ Ma Thần cũng nhìn ra suy nghĩ của La Chinh, nên chỉ cười ha ha một tiếng, vung đại đao trong tay lên rồi nói: “Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi… đi qua đi”
“Ầm ầm…”
Trong chiến trường ở tòa thành cô độc, đại quân Ma tộc nằm dưới đất bỗng nhiên tiêu tan, La Chinh lại trở về hành lang Đế Giả.
Chỉ là trong ngọn lửa lượn lờ trên bó đuốc kia, ấn ký linh hồn Ma Thần vẫn chăm chú nhìn vào bóng lưng La Chinh đang đi về phía xa, tiếp tục suy tư…
“Người này, chính là người không có số mệnh”
“Lần nào cũng là người không có số mệnh tu luyện thần đạo Đoạn Tình”
“Không đúng, hắn cũng không phải là người vô mệnh thật sự. Mệnh cách của hắn bị người ta dùng bản lĩnh cao cường che đậy, muốn đổi trắng thay đen”
“Vậy mục đích thực sự của họ là gì?”
“…”
La Chinh cũng không biết suy nghĩ này của Ma Thần.
Hắn tiếp tục đi trong hành lang, quan sát các bức tranh hai bên hành lang.
Trên bức tranh ghi chép lại cuộc đời của Ma Thần.
Trong Ma tộc, gã cũng là một người đặc biệt. Cả đời gã vô cùng long đong lận đận, bị Ma tộc ruồng bỏ, sau đó vì thấy Ma tộc gặp nguy nan mà trở lại, dùng sức một người cứu Ma tộc ra từ trong nước sôi lửa bỏng… Tất cả đều được ghi chép lại trên những bức tranh này.
Đương nhiên, trong đó có một bức tranh là cảnh La Chinh đã trải qua trong ảo cảnh của ngọn lửa kia.
Đúng là Ma Thần đã dùng sức một người để trấn thủ tòa thành cô độc ấy, hơn nữa gã còn một mình đối mặt với đại quân chục nghìn mưu kế của Ma tộc, trông coi tòa thành ấy đúng ba năm.
“Chắc chắn người này không ngẫu nhiên mà thành thần được. Những người khác có lẽ dựa vào vận may nên để thành thần, nhưng người này lại vô cùng kém may mắn, vậy mà cuối cùng vẫn có được thành tựu như thế, thật đáng kính, đáng ca ngợi”
La Chinh cũng không bài xích tất cả người Ma tộc. Dường như những võ giả La Chinh gặp phải đều chẳng có ai lương thiện, nhưng chủng tộc này luôn có tác phong làm việc của mình.
Tiếp tục đi về phía trước, trong hành lang lại xuất hiện một bó đuốc.
Vị thần thứ ba, thần Vũ Nguyệt…
Tự sáng tạo ra thần võ rồi nhập vào thần đạo, nhân vật này được sinh ra từ sáu diễn kỷ trước. Nhưng từng vòng từng vòng thiên đạo lần lượt sụp đổ, cho dù là thần thì cũng bị lịch sử lãng quên.
Vị thần thứ tư, Lam, nhập thần đạo Tuyệt Sát.
Nhân vật này sinh ra từ ba diễn kỷ trước, là người đứng đầu trong Yêu Dạ tộc.
Vị thần thứ năm…
Trong hành lang Đế Giả, La Chinh ngày càng đi xa.
Dưới khí thế của thần, hắn cảm nhận được quyết tâm và đặc điểm nhập đạo của bọn họ.
“Có lẽ những điều các vị thần theo đuổi không giống nhau, tính cách của bọn họ cũng hoàn toàn khác biệt, nhưng chung quy lại thì đều có một trái tim theo đuổi cực hạn, thậm chí siêu việt”
“Phải có nghị lực to lớn như vậy bọn họ mới có thể vượt qua Thiên Đạo”
“Ta… sẽ không từ bỏ”
Như Ma Thần đã nói, thần đạo Đoạn Tình cũng không phải lựa chọn của La Chinh. Nhưng đã đi lên con đường này thì trong lòng La Chinh không hề hối hận, đây chính là chấp niệm sẵn có của hắn.
Vị thần thứ sáu.
Vị thứ bảy…
Càng đi sâu vào trong, hành lang Đế Giả càng phát ra khí thế mãnh liệt.
Thần cũng chia ra mạnh yếu.
Dựa vào khí thế cũng có thể phán đoán một phần sức mạnh thật sự của họ.
Càng về sau, thực lực của thần càng mạnh, độ khó của thử thách cũng càng cao hơn.
Nhưng cuối cùng, không thần đạo của người nào phù hợp với La Chinh.
Vị thứ tám…
Vị thứ chín…
Vị thứ mười.
Ánh mắt La Chinh nhìn chăm chú vào ngọn lửa trước mắt.
Ngọn lửa này không ngừng lấp lóe với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng lay động trong con mắt La Chinh.
Đồng thời, La Chinh cảm nhận được một cảm giác quen thuộc từ linh hồn trong ngọn lửa này.
“Ngọn lửa này…”
Không suy nghĩ nhiều, La Chinh lại bước ra.
“Ầm…”
Ngọn lửa này lại nổ tung trước mắt La Chinh.
Khi La Chinh mở hai mắt ra, trên mặt lập tức lộ vẻ ngạc nhiên.
Trên ngọn núi lớn cắm đầy trường kiếm…
Sát Lục… Kiếm Sơn!
Lúc La Chinh lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn, hắn từng tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn.
Thật không ngờ, trong ngọn lửa lại có thể trở lại Sát Lục Kiếm Sơn?
Không đúng, đây không phải Sát Lục Kiếm Sơn thật sự.
Đây chỉ là ảo cảnh do ấn ký linh hồn tạo ra mà thôi.
Trong hành lang Đế Giả, La Chinh đã quan sát vô cùng cẩn thận.
Những ảo cảnh do ấn ký linh hồn của thần tạo ra, chắc là một cảnh ấn tượng sâu đậm nhất của bọn họ trong vũ trụ.
Ví dụ như Ma Thần trấn thủ tòa thành cô độc kia, hay như vực tuyết bay của Vũ Hàn. Chỉ sợ đây đều là những ấn tượng không thể xóa nhòa của vị thần ấy.
Sát Lục Kiếm Sơn.
Trong diễn kỷ mới sinh ra này…
Người có ký ức không thể xóa nhòa đối với Sát Lục Kiếm Sơn…
Dịch Kiếm Thiên Tôn!
Cái tên này bỗng hiện lên trong lòng La Chinh.
Dịch Kiếm Thiên Tôn đã để lại một bài thơ trong Tranh Hải giới, dung nhập Dịch Thần Nhất Kiếm – lĩnh ngộ cao nhất của chính mình vào trong đó.
Nghe nói vị Thiên Tôn này đã mất tích?
Nếu đã chết rồi, vậy phần số trời của hắn sẽ tiêu tán, rồi ngưng kết ra mũ Thiên Mệnh mới một lần nữa.
Từ đó có thể đoán, Dịch Kiếm Thiên Tôn vẫn chưa chết.
Nếu đã thấy được Sát Lục Kiếm Sơn, nói cách khác Dịch Kiếm Thiên Tôn đã thành thần? Đồng thời, ông cũng dựa vào thần đạo Đoạn Tình mà trở thành thần?
Đây mới chỉ là phán đoán của bản thân La Chinh, có lẽ trong Sát Lục Kiếm Sơn còn có nhân vật tuyệt đỉnh khác đã bước lên con đường thành thần, chưa chắc đã là Dịch Kiếm Thiên Tôn…
Chẳng qua La Chinh cảm thấy đây là khả năng lớn nhất.
Đứng dưới chân núi, La Chinh ngẩng đầu nhìn lên đỉnh, thấy trên đỉnh Sát Lục Kiếm Sơn có một bóng người mờ ảo.
“Leo lên thôi!”
Cho dù người này có phải Dịch Kiếm Thiên Tôn hay không thì La Chinh cũng sẽ tìm hiểu kỹ càng.
“Vù…”
Khi La Chinh tiến lên, một trường kiếm bỗng rút lên, bay vụt về phía hắn.
Nhưng đây chỉ là một thanh huyền khí mà thôi.
La Chinh duỗi hai ngón tay ra, kẹp lưỡi kiếm ở đầu ngón tay, thanh huyền khí kia lập tức không thể động đậy. Sau đó cổ tay hắn nhẹ nhàng lắc một cái, thanh huyền khí này lập tức mất đi linh tính.
Hắn mang theo thanh trường kiếm bình thường này bước tiếp lên núi.
Lúc trước, khi La Chinh leo lên Sát Lục Kiếm Sơn, mỗi bước đi trong lòng đều đầy kinh ngạc, nhưng bây giờ lại giống như bước vào chỗ không người. Từng thanh trường kiếm được rút lên, nối đuôi nhau bắn đến, La Chinh tiện tay gẩy nhẹ, giống như đẩy một cành liễu mỏng manh vô lực.
Lại dạo chơi chốn cũ, cho dù chỉ là ảo cảnh mà không phải Sát Lục Kiếm Sơn thật thì trong lòng La Chinh cũng vô cùng cảm khái.