Hiện tại, chỉ có điều khiển pho tượng Vạn Thú Kim Loan kia ra ngoài mới có thể dụ những oán linh Thời Gian này điLát nữa La Chinh dùng tượng Vạn Thú Kim Loan dẫn oán linh Thời Gian đi, mọi người cũng chỉ có thể đi theo hắn. Như vậy, tiếp tục đi vào cấm địa biển Thời Gian hay rời khỏi cấm địa, quyền quyết định đương nhiên là ở La Chinh.
La Chinh không hề do dự, mở miệng nói: “Ta sẽ đi tiếp vào cấm địa”
Đám người Chiến Minh và Phương Ẩn gật đầu. Có khoảng một nửa số vị thần bỏ cuộc giữa chừng, nhưng một nửa còn lại vẫn muốn đi sâu vào trong.
Một gã thần cấp cao cười lạnh: “Ngươi là ai mà có thể chi phối quyết định của chúng ta?”
“Nói đúng, thần cấp thấp tầm thường vốn không có tư cách” Lãnh Lâm Nhạc chậm rãi bước tới, thản nhiên nói.
“Chúng ta phải đi về! Ngươi ngoan ngoãn mở đường về cho ông đây” Có một thần cấp trung khác nhìn chằm chằm vào La Chinh nói.
Trong mắt những vị thần này, tượng Vạn Thú Kim Loan không phải là thứ gì hiếm lạ, chẳng qua đúng lúc trong tay La Chinh có một cái mà thôi. Bọn họ phải quay về, La Chinh nhất định phải giúp bọn họ, không thể từ chối.
Trên mặt các thánh nhân ở ngoài biển Thời Gian, mỗi người lại là một vẻ.
Vì nữ Tộc trưởng đã nói, trong cấm địa biển Thời Gian có báu vật tín ngưỡng xuất thế, nên đương nhiên bọn họ hy vọng các vị thần có thể thăm dò vào sâu bên trong.
Tuy bọn họ đặt hy vọng lớn hơn vào những vị đại viên mãn đã từng đi sâu vào cấm địa này, nhưng càng có nhiều vị thần thì cơ hội lại càng lớn.
La Chinh hờ hững nhìn lướt qua mấy vị thần kia, sau đó vẫn dùng giọng ôn hòa như trước, nói: “Xem ra mọi người không cùng ý tưởng. Nếu đã như vậy, ai muốn tiếp tục đi vào có thể đứng sang đây”
Dứt lời, Phương Ẩn, Chiến Minh, Hàm Thương Yên và rất nhiều vị thần khác cũng đứng sau lưng La Chinh.
Còn lại đám người Lãnh Lâm Nhạc thì đứng yên tại chỗ.
“Ta đi theo La Thiên Hành” Hàm Sơ Nguyệt không hề do dự, cũng đứng phía sau La Chinh.
“Ta cũng muốn đi theo Thiên Hành ca ca” Hàm Bích La nói.
Hàm Lưu Tô suy nghĩ một lát sau đó mới lên tiếng: “Ta quyết định tiếp tục đi sâu vào cấm địa”
“Lưu Tô, tiếp tục đi sâu vào trong đó rất có thể sẽ chết, tội gì phải đi theo người này để mất mạng!” Lãnh Lâm Nhạc khuyên.
Ai ngờ Hàm Lưu Tô thản nhiên nói: “Ta không đi theo hắn, ta chỉ đưa ra lựa chọn của bản thân mà thôi”
Vẻ mặt Lãnh Lâm Nhạc hơi khựng lại, không biết nên khuyên nhủ thế nào. Ánh mắt hắn dán chặt trên người La Chinh một lần nữa, mở miệng đe dọa: “Nhóc con, bản thân ngươi muốn chết mà còn muốn kéo thêm một đám chết cùng. Thức thời một chút, ngoan ngoãn đưa chúng ta quay lại cửa vào cấm địa. Tâm tình ta tốt còn có thể thưởng ngươi chút Thần vũ tệ! Nếu không, đứng trách ta không khách khí”
“Nói đúng, người không gánh nổi hậu quả của việc dám làm trái ý chúng ta đâu” Một vị thần cấp trung khác lạnh giọng nói.
La Chinh vung tay lên, đưa tay ra dấu mời: “Nếu các vị không muốn đi sâu vào cấm địa cùng thì có thể rời đi được rồi”
Ở cổng miếu thần Thời Gian, những oán linh Thời Gian kia vẫn không nhúc nhích, vẫn chắn kín cổng như trước.
“Ngươi!” Lãnh Lâm Nhạc lập tức nổi giận.
“Khà khà, nói mấy lời vô nghĩa với người này làm gì, bắt hắn lại chẳng phải chúng ta có thể tùy ý sắp đặt?” Thân hình của một vị thần cấp trung phía sau Lãnh Lâm Nhạc đột nhiên lóe lên, hai tay thò ra như tia chớp, vồ về phía đầu La Chinh, rõ ràng là muốn uy hiếp hắn.
“Bùm bùm đùng đùng…”
Từng con rắn sét cỡ ngón tay cái không ngừng bò ra từ hai tay của tên thần cấp trung này.
Vị thần cấp trung này tu luyện “thần đạo Huyền Lôi”, trình độ đã rất cao, làm sao có thể coi trọng tới một vị thần cấp thấp như La Chinh?
Đám người Chiến Minh thấy vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Đương nhiên bọn họ không muốn La Chinh bị đám người này uy hiếp, nhưng lúc có phản ứng lại thì đã muộn.
Mắt thấy hai tay của vị thần cấp trung kia đã biến thành móng vuốt sắc, vồ về phía mặt hắn, trong mắt La Chinh lóe ra một luồng ánh sáng sắc bén. Hắn hừ lạnh một tiếng, đưa tay phải ra, cũng vồ về phía vị thần cấp trung này. Chiêu của hắn ra sau nhưng đến trước, túm được tay phải của tên thần cấp trung này trước một bước.
Sức mạnh bộc phát, tay phải của La Chinh giống như một cái kìm làm từ kim cương, mạnh mẽ túm chặt lấy đối phương. Trong nháy mắt khi hai bên va chạm, rắn sét trên cánh tay thần cấp trung truyền vào người La Chinh.
Nhưng trong tay La Chinh cũng có những con rắn sét chui ra, chúng cũng được tạo ra từ thần đạo Huyền Lôi!
“Đùng…”
Rắn sét được hai người phóng ra tiêu diệt, triệt tiêu lẫn nhau. La Chinh kéo vị thần cấp trung kia, bước ra một bước, chân phải giẫm trên mặt đất phát ra một tiếng “bụp” thật trầm, lấy đà quăng vị thần cấp trung kia qua vai, ném thẳng ra xa.
Đối mặt với sức lực mạnh mẽ của La Chinh, vị thần cấp trung kia gần như không hề có cách chống lại. Cơ thể gã giống như một con diều đứt dây, nện thẳng về phía cổng của miếu thần Thời Gian.
“Bùm!”
Tên thần cấp trung này bay thẳng vào bức tường ở bên cạnh cổng, sau đó từ từ rơi xuống đất dọc theo bức tường.
Các vị thần có mặt thấy cảnh đấu nhanh gọn này đều lộ vẻ khó tin.
Bọn họ cũng biết La Chinh đã nương tay, chứ nếu ném thẳng người kia ra ngoài cổng miếu thần Thời Gian thì vị thần cấp trung này sẽ phải đối mặt với oán linh Thời Gian, có lẽ chắc chắn sẽ chết.
Con ngươi của đám người Hàm Thương Yên và Lãnh Lâm Nhạc hơi trợn lên. Lúc La Chinh còn là võ giả chứng thần, bọn họ từng thấy La Chinh ra tay đánh chết Tạ Giác, thậm chí còn làm Lãnh Lâm Nhạc bị thương.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau khi người này tu thành thần cấp thấp, thực lực lại càng có tiến bộ đáng kể.
Thực lực của vị thần cấp trung bị hắn ném ra cũng không yếu, xếp hạng thứ mười bảy trong đấu trường của các vị thần. Nhưng khi đối mặt với La Thiên Hành lại không hề có sức đánh trả, thực lực này thực sự quá khoa trương…
Trong lòng Hàm Thương Yên có một phán đoán, cho dù là hắn thì khi đối mặt với La Thiên Hành cũng không chắc sẽ thắng!
Mục Ngưng cách đó không xa lặng lẽ nhìn chằm chằm vào La Chinh: “Quả đúng như thế, hắn mạnh đến mức không thể chống lại. Người có loại sức mạnh này bình thường đều tu luyện thần đạo Quả Lực. Giống như tỷ tỷ nói, người này tám chín phần là người giấu tên”
“Vèo!”
Hai người Chiến Minh và Phương Ẩn một trái một phải, đứng chắn phía trước người La Chinh.
Đồng thời giọng nói của La Chinh cũng truyền ra: “Còn tiếp tục tự tìm cái chết thì đừng trách ta!”
Bởi vì ở ngoài cấm địa biển Thời Gian còn có những thánh nhân kia đang quan sát, nên La Chinh không muốn để lộ quá nhiều bản lĩnh. Nhưng như vậy không có nghĩa hắn sẽ để mặc cho người khác xâu xé.
“Thiên Hành huynh đã nói rồi, huynh ấy sẽ đi sâu vào cấm địa. Nếu các vị muốn đi theo, Chiến Minh ta sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu ai làm khó dễ hắn, chính là làm khó dễ Chiến Minh ta, làm khó dễ điện Chiến Thần ta!” Trong mắt Chiến Minh lóe ra ý chí chiến đấu nồng đậm.
Người của điện Chiến Thần được sinh ra để chiến đấu. Trong các vị thần cùng cảnh giới, thần của điện Chiến Thần thường lợi hại hơn một bậc.
Nếu Chiến Minh đã nói như vậy, những vị thần có ý định quay lại cổng vào kia cũng chỉ có thể dập tắt suy nghĩ bắt giữ La Chinh.
Còn Lãnh Lâm Nhạc, trong lòng lại càng cuồn cuộn sóng gió, trong mắt đầy vẻ kiêng kỵ.
Dưới con mắt chăm chú của mọi người, La Chinh đi tới trước cổng của miếu thần Thời Gian, ở phía xa ngoài cửa, một đống khối vụn màu vàng có độ dày đồng đều vẫn nằm ở đó.
Khi La Chinh vừa bắt đầu suy nghĩ, những khối vụn màu vàng kia bắt đầu hợp lại, cuối cùng biến thành một pho tượng Vạn Thú Kim Loan hoàn chỉnh.
“Lát nữa, mọi người đi theo ta ra ngoài. Nếu đi chậm, cũng đừng trách ta” La Chinh thản nhiên nói.
Bởi vì tượng Vạn Thú Kim Loan ở cách cánh cửa khá xa, nên sau khi nó bò dậy cũng không thu hút được sự chú ý của những oán linh Thời Gian. La Chinh bắt đầu điều khiển pho tượng Vạn Thú Kim Loan kia chạy như điên, biến ra một luồng ánh sáng lấp lánh màu vàng, lướt qua trước cửa miếu thần Thời Gian!
Oán linh Thời Gian cực kỳ mẫn cảm, sau khi nhận ra tượng Vạn Thú Kim Loan, chúng giống như một đám thiêu thân lao vào lửa, bắt đầu bay lượn điên cuồng.
“Vù vù vù…”
Những tiếng kêu chói tai bật ra, tất cả oán linh Thời Gian đều quay đầu đi, đuổi thẳng về phía tượng Vạn Thú Kim Loan.
Trong nháy mắt, trước cổng miếu thần Thời Gian đã trống không…
“Đến lúc rồi, đi!”
La Chinh là người đầu tiên chạy ra khỏi miếu thần Thời Gian, các vị thần khác cũng theo sát phía sau.
Có một số vị thần vẫn muốn quay lại đường cũ, rời khỏi cấm địa biển Thời Gian, nhưng phương hướng mà La Chinh dẫn những oán linh Thời Gian kia đi chính là con đường vòng về. Bây giờ, quay trở lại chính là tự tìm cái chết, chỉ có thể nhắm mắt đi theo La Chinh, xông vào sâu trong biển Thời Gian.