Đám người La Tiêu vốn không ngờ trong vết nứt của bia mộ này lại có một hung vật như vậy ẩn náu. Gương mặt từng người tái đi vì sợ hãi, họ liên tục lùi lại phía sau“Thánh nhân của Phương gia bị cuốn vào…”
“E rằng lành ít dữ nhiều!”
“Các vị không nên tới gần bia mộ này!”
Các thánh nhân lên tiếng nhắc nhở nhau. Cũng may thánh nhân chết thì vẫn có thể sống lại được nên mặc dù họ đều cảm thấy e sợ nhưng cũng không tới mức quá kinh hoảng. Đối với các thánh nhân, cái chết chưa phải là kết thúc.
Lúc này, bên cạnh Phù Nhị tản ra một phù văn. Ông đưa tay nhẹ nhàng chỉ vào phù văn kia, giọng nói của lão Kim đột nhiên vang lên: “Vũ trụ của thánh nhân Phương gia sụp đổ rồi”
Trong hỗn độn hoàn toàn yên tĩnh, vì thế các thánh nhân đều nghe rõ lời lão Kim nói.
“Tại sao vũ trụ của thánh nhân Phương gia lại sụp đổ?”
“Hắn chết thật rồi ư?”
“Sao có thể như vậy được?”
Các thánh nhân đều lộ ra vẻ mặt không tin được. Vũ trụ là bùa hộ mệnh của bọn họ, nhưng cái bùa hộ mệnh này lại mất đi một cách dễ dàng đến thế?
“Muốn cắt đứt liên kết ký linh không phải chuyện gì khó, những nơi giống như Quy Khư Mộ Địa này tự có quy tắc của nó, các vị hãy cẩn thận” Phù Nhị lên tiếng nhắc nhở.
Trong thế giới mẹ, đa số cường giả chân chính sẽ không dùng đến vùng đất ký linh. Một là vùng đất ký linh sẽ gây ra trở ngại lớn cho bản thân, hai là nó cũng không tuyệt đối an toàn.
Trong lúc các thánh nhân đang rối như tơ vò thì một cái đầu ló ra từ trong vết nứt đen nhánh kia. Đó là một con cóc màu đen dài tới hơn hai trăm mét, trên lưng nó có một cái mặt quỷ trông vừa âm u vừa đáng sợ.
“Đây là quái vật gì?”
“Diện mạo của nó thật ghê tởm”
“Chính con quái vật này đã cuốn thánh nhân của Phương gia vào miệng sao?”
Các thánh nhân trong Thần vực đã thấy rất nhiều hung vật có diện mạo xấu xí. Khi nhìn thấy con cóc này, trong lòng mọi người ngược lại trở nên bình tĩnh hơn.
Nhiều thánh nhân hợp sức lại với nhau thì thực lực cũng không thể coi thường được, hơn nữa Phù Nhị còn là cường giả Bỉ Ngạn cảnh, chắc vẫn đủ năng lực giải quyết một con cóc.
Sau khi con cóc đầu tiên xuất hiện, vô số con cóc khác cũng lũ lượt chui từ trong các vết nứt ra.
Cái bia mộ này có kích thước ngang với Thần vực, so với bia mộ thì những vết nứt này chẳng đáng là gì. Song, trên thực tế, mỗi vết nứt nhỏ này phải rộng tới cả nghìn mét, không gian bên trong lớn tới mức khó tưởng tượng.
Những con cóc chui từ trong các vết nứt ra, xếp thành một đội quân đông đảo, tỏa ra từng luồng hơi thở rét lạnh chết chóc. Phần má của chúng phập phồng liên tục, nhịp điệu cực đều nhau.
“Quy Khư Mộ Địa chính là tổ cóc ư?”
“Đừng nói nơi này chỉ có cóc chứ…”
“…”
Chỉ trong giây lát, một con cóc đã nuốt chửng được một thánh nhân, vậy mà số lượng cóc ở trước mặt phải lên tới hàng nghìn con. Nếu chúng thật sự đồng loạt nhảy bổ tới thì bọn họ làm sao ứng phó được đây?
“Chúng ta rời khỏi nơi này thôi” La Tiêu trầm giọng nói.
Các thánh nhân khác đã muốn rời khỏi đây từ lâu rồi, giờ nghe La Tiêu lên tiếng thì đều đồng ý ngay.
Thế nhưng, khi cả nhóm đang định rút lui thì một tiếng sáo quỷ dị truyền tới.
Âm thanh này vừa vang lên, mặt quỷ ở sau lưng những con cóc kia đột nhiên há miệng phát ra những tiếng kêu thảm thiết, sau đó đám cóc dồn dập nhảy về phía các thánh nhân.
Thấy cả một biển cóc đen sì trùm về phía mình, mặt của các thánh nhân trở nên trắng bệch.
“Dùng dịch chuyển không gian đi!”
“Đi!”
“…”
“Vù…”
Trong nháy mắt, từng luồng sóng dao động không gian xuất hiện, sau đó lại tan rã không còn chút nào.
“Sư phụ, chúng ta không thể dùng dịch chuyển không gian được!” Trần Hoàng Dịch Kiếm cắn răng nói.
Trần Hoàng Dịch Kiếm đã ở trong vực sâu Ma vực một thời gian dài, trái tim hắn ta đã được mài giũa đến mức cứng như bàn thạch rồi. Thế nhưng, khi đối mặt với bầy cóc đông đúc lao tới, mặt hắn ta cũng lộ rõ vẻ căng thẳng.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Các thánh nhân cũng đã thử dùng dịch chuyển không gian, nhưng kết cục đều như Trần Hoàng Dịch Kiếm, họ không thể mở đường hầm không gian ra được.
Sau chút hoảng loạn ban đầu, bọn họ nhanh chóng chạy thật nhanh về sau.
Song, tốc độ nhảy của đám cóc đen sì kia lại nhanh hơn họ rất nhiều, chúng di chuyển trong không gian rộng mênh mông này mà hoàn toàn không phát ra tiếng động nào. Chỉ trong chớp mắt, một phần của đội quân cóc đã tới phía sau các thánh nhân, bao vây họ lại.
So với những thánh nhân đang hoảng hốt khác, Phù Nhị có vẻ bình tĩnh hơn một chút. Ông búng ngón tay một cái, phía trước mặt xuất hiện rất nhiều phù văn màu vàng nhạt. Những phù văn này hình thành nên từng vòng sáng khuếch tán ra ngoài, biến thành một đại trận.
Đại trận tỏa ra một lượng ánh sáng cực lớn, tia điện lấp lóe ẩn chứa uy lực cực kỳ đáng sợ.
Phù Nhị nói với các thánh nhân: “Các vị hãy tới gần đây”
Phù Nhị có thực lực mạnh nhất trong nhóm nên các thánh nhân rất tin tưởng vào năng lực của ông. Họ xem Phù Nhị là cây cỏ cứu mạng, lập tức chui vào trong đại trận của Phù Nhị.
“Các vị đừng hoảng hốt, chắc hẳn những con cóc này bị một sinh linh có trí tuệ điều khiển” Phù Nhị nói.
Tầm nhìn của ông hơn hẳn đám thánh nhân này.
Hiển nhiên bản thân đám cóc kia không hề có trí tuệ, chỉ khi nào sinh linh tới gần những khe hở kia mới bị chúng tập kích. Nhưng sau khi tiếng sáo quái dị kia vang lên, những con cóc lại đồng loạt lao lên, chứng tỏ có người ở phía sau điều khiển chúng.
Quan trọng nhất là những con cóc này rất nghe lời, chúng không tấn công đám người này mà chỉ bao vây họ lại.
“U…”
Tiếng sáo quỷ dị kia càng lúc càng vang, tiếng thét từ khuôn mặt quỷ ở sau lưng đám cóc càng lúc càng cao.
Chỉ một lúc sau, bọn họ thấy mười chấm đen bay từ phía sau bia mộ kia ra. Khi những chấm đen này tới gần, họ mới nhận ra những chấm đen này là những con côn trùng.
Tuy nhiên, khi những con “côn trùng” này tới gần hơn, các thánh nhân mới nhìn rõ diện mạo của chúng.
Đó vốn chẳng phải côn trùng mà là con người!
Trên mặt họ đeo mặt nạ được làm từ đầu của côn trùng nên không thấy rõ dung mạo, còn trên người lại mặc đồ được chế tạo từ vỏ của động vật giáp xác. Vì thế nhìn từ xa cả đám mới nghĩ đó là côn trùng.
“Trong Quy Khư Mộ Địa… lại có Nhân tộc ư?” Lần này, ngay cả người luôn điềm tĩnh như Phù Nhị cũng tỏ ra kinh ngạc.
Quy Khư Mộ Địa nổi danh là hung hiểm, đương nhiên trong đó sẽ có các chủng tộc hung ác sinh sống, nhưng chẳng ai ngờ trong đây lại có cả Nhân tộc.
Sau khi những người mặc bộ đồ côn trùng kia tới gần, họ vượt qua vòng vây của đám cóc rồi lấy một cây sáo ra. Người dẫn đầu ra lệnh: “Các ngươi, đi theo chúng ta!”
“Đi đâu?” La Tiêu hỏi.
“Ngươi không có tư cách hỏi chuyện này” Người mặc bộ đồ côn trùng kia lạnh lùng đáp, sau đó hắn ta kề cây sáo vào miệng và khẽ thổi một cái.
“U…”
Cả đội quân cóc đều trở nên kích động, chỉ cần người mặc bộ đồ côn trùng thổi sáo một lần nữa là chúng sẽ nhào lên không chút do dự.
Những người kia vốn chẳng coi đại trận của Phù Nhị ra gì, các thánh nhân cũng cảm thấy đại trận của ông không bảo vệ được họ.
“Đi thôi, đừng phản kháng” La Tiêu nói với các thánh nhân.
Dưới tình huống này mà còn phản kháng thì chẳng khác nào tự sát.
La Tiêu đã đưa ra quyết định nên các thánh nhân khác cũng chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó.
Nhóm người mặc đồ côn trùng dẫn đường ở phía trước, đám cóc thì vây quanh các thánh nhân từng tầng kín kẽ. Họ bay về phía cái khe ở góc trên bên phải của bia mộ.
Trong Thần vực, lão Kim trở lại mặt trời một lần nữa và đeo bốn cái vòng kia lên người. Trong toàn bộ Thần vực, tầm nhìn của ông ta là xa và rộng nhất, thế nên ông ta đã nhìn rõ toàn bộ sự việc xảy ra trước bia mộ.