Ứớc chừng khoảng một nén nhang, La Chinh và quái vật nhỏ vẫn duy trì tư thế như lúc trước, không hề nhúc nhích, giống như bức tượng điêu khắc vậyBình thường, linh hồn giao đấu chính diện thì cũng sẽ chỉ xảy ra trong nháy mắt, rất ít khi kéo dài lâu như vậy, thế nên trong lòng mọi người càng lúc càng khó hiểu.
Lò luyện thần bí vẫn còn tiếp tục xoay tròn. Sau một lúc lâu, lò luyện thần bí lại mở ra lần nữa, ý chí năm màu kia cũng bay ra khỏi lò luyện, trôi lơ lửng trong đầu La Chinh, tản ra ánh sáng năm màu tinh khiết.
“Ý chí của Đại Thế Giới, dường như tinh khiết lạ thường!” Nhìn ánh sáng ý chí rực rỡ tươi đẹp kia, La Chinh nhẹ nói.
Trước đây, ý chí của Đại Thế Giới bị quái vật nhỏ kiểm soát nên có ẩn chứa một tia tà khí, hẳn là do bản tính của quái vật nhỏ đã ảnh hưởng đến ý chí Đại Thế Giới.
Lúc này Thanh Long chậm rãi nói: “Linh hồn tên kia đã bị luyện hóa, bây giờ ý chí của Đại Thế Giới đã thành vật vô chủ. La Chinh, ngươi có thể thâu tóm ý chí này”
Tên kia dĩ nhiên chính là quái vật nhỏ. Luyện hóa linh hồn quái vật nhỏ chẳng khác gì tinh lọc ý chí Đại Thế Giới một lần.
Huân buông lỏng tay La Chinh ra, cười nhẹ, trong đôi mắt hiện ra vẻ uể oải, ngay sau đó nàng nói với La Chinh: “Đi đi”
La Chinh không chú ý tới vẻ mặt mỏi mệt của Huân, hắn gật đầu một cái, chậm rãi đến gần ý chí tinh khiết kia. Khi La Chinh đến gần tới một mức độ nhất định, ý chí tinh khiết kia bỗng tránh xa hắn, nó đang cố thoát khỏi sự thâu tóm của hắn!
Tuy bản thân ý chí Đại Thế Giới vẫn chưa tỉnh, nhưng ý chí này lại có thể ý thức được hành động của La Chinh, nó cũng không cam lòng để La Chinh thâu tóm.
Nhưng dù nó có trốn như thế nào thì cũng chỉ có thể đi loanh quanh trong đầu La Chinh mà thôi. Nếu không có ai thao túng, ý chí này cũng sẽ không thoát khỏi đầu của La Chinh được, thế thì làm sao có thể chạy thoát khỏi sự đuổi bắt của La Chinh?
Chỉ chốc lát sau, rốt cuộc linh hồn La Chinh cũng đuổi kịp ý chí này. Trong nháy mắt hắn vừa mới tiếp xúc với ý chí này, linh hồn hắn nhất thời run lên một trận, một lượng lớn tin tức ùn ùn tiến vào La Chinh!
Trong nháy mắt này, La Chinh liền đắm chìm trong một ảo cảnh to lớn, hắn nhìn thấy cả một thế giới!
“Đây là hình chiếu của cả Đại Thế Giới ư?”
Vô số núi đồi, vô số con sông, đại dương vô biên vô hạn, còn có cả trăm triệu sinh linh…
Từng bóng người xuất hiện bên cạnh La Chinh, số lượng nhiều tới mức vô cùng đáng sợ, trong đó có người bình thường, cũng có võ giả Tiên Thiên Cảnh, còn có cả bóng dáng Thần Đan Cảnh, Hư Kiếp Cảnh và đại năng Thần Hải Cảnh…
“Đây là tất cả những sinh linh của nhân loại trong Đại Thế Giới?”
Những bóng người kia xuất hiện trước mặt La Chinh rồi biến mất chỉ trong nháy mắt. Không ngờ trong nháy mắt này, La Chinh lại nhìn thấy toàn bộ nhân loại trong Đại Thế Giới!
“Đó là Hạ Sương, Hạ Sương ở thánh địa Tử Tâm!”
Hình ảnh lóe lên quá nhanh nên trong nháy mắt này La Chinh chỉ bắt được bóng dáng của Hạ Sương. Dù phạm vi hoạt động của La Chinh khá rộng, nhưng số người hắn biết chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong Đại Thế Giới, có lẽ chỉ vào khoảng một phần nghìn tỷ mà thôi…
Ngay sau đó chính là đủ loại mãnh thú, yêu thú, các chủng tộc, các mãnh thú trong rừng rậm, trong bí cảnh, trên núi cao, trong đại dương, các loại cỏ cây, nhiều không đếm xuể. Nó giống như một bức tranh tươi đẹp, không ngừng mở ra trước mắt La Chinh, sau đó lại lập tức biến mất.
Sau khi tất cả các hình ảnh đều biến mất thì La Chinh cảm thấy trong đầu mình có thêm một trí nhớ khổng lồ!
“Trong trí nhớ này gần như ghi lại thông tin từ xưa đến nay của hầu hết các sinh linh. Đây là trí nhớ của bản thân Đại Thế Giới!” La Chinh nhất thời giật mình: “Không biết mình có thể tra cứu trí nhớ này hay không…”
Chẳng qua chỉ là một ý nghĩ, trên mặt La Chinh liền hiện ra nụ cười mỉm. Chuyện tra cứu trí nhớ này đơn giản như bản năng của hắn vậy.
La Chinh nhanh chóng tìm được Ninh Vũ Điệp…
Lúc này Ninh Vũ Điệp vẫn an tĩnh nằm trong điện Thiên Thần. Hình ảnh trong trí nhớ này rất rõ ràng, giống như chỉ cần đưa tay ra là La Chinh có thể chạm đến!
Sau khi lên đường đến đại lục thần quốc, người khiến La Chinh lo lắng nhất chính là Ninh Vũ Điệp. Tuy có Sinh Mệnh Nguyên Thạch bổ sung cho nàng thêm một chút lực sinh mệnh, nhưng đó cũng chỉ như muối bỏ biển. Bây giờ thấy Ninh Vũ Điệp vẫn bình yên vô sự, trên mặt La Chinh cuối cùng cũng nở một nụ cười thoải mái.
Ý chí Đại Thế Giới này có tác dụng kỳ diệu như thế, cũng khiến La Chinh vô cùng cảm thán. Đã như vậy, chẳng phải đối với La Chinh, trong toàn bộ Đại Thế Giới không có bất kỳ bí mật gì sao?
Sau đó La Chinh rời khỏi trí nhớ kia, lúc này mới giật mình nhận thấy, trong lúc linh hồn mình thâu tóm ý chí Đại Thế Giới thì đã hoàn toàn được tu bổ, vết nứt bên ngoài linh hồn cũng đã biến mất không thấy đâu nữa. Hơn nữa, linh hồn hắn ngoài việc lóe lên màu xanh biếc ra thì bên trong còn có thêm một ánh sáng năm màu!
“Sau khi luyện hóa ý chí của Đại Thế Giới, mình đã trở thành Vị Diện chi tử rồi!” Nghĩ tới đây, ánh mắt La Chinh liền nhìn về phía Huân.
Linh hồn của hắn đã được tu bổ, nhưng bên ngoài linh hồn của Huân lại vẫn là chằng chịt những vết nứt. Lúc này, vẻ mặt Huân hơi uể oải, đôi mắt màu đỏ cũng không ngừng tối đi.
Đối kháng với ý chí Đại Thế Giới, không chỉ có linh hồn của La Chinh bị thương nặng, mà cả linh hồn của Huân, Thanh Long và Xích Long đều chịu những tổn thương khác nhau.
Thấy ánh mắt La Chinh, Huân nhẹ nhàng cười với hắn một tiếng: “Yên tâm, ta không sao, chỉ cần chịu khó bồi bổ một thời gian là ổn”
La Chinh lắc đầu một cái, sau đó lại nghiêm túc nói: “Ta sẽ giúp ngươi hồi phục lại linh hồn”
Lúc này Thanh Long từ tốn nói: “Chờ đến lúc ngươi giúp linh hồn nàng phục hồi lại như trước thì chỉ sợ linh hồn này của nàng đã tan thành mây khói rồi”
Lời nói của Thanh Long lập tức khiến La Chinh run sợ, sau đó hắn vô cùng gấp gáp hỏi: “Thanh Long, vậy là ý gì?”
Thanh Long đáp: “Mặc dù linh hồn của nàng ấy đã được rót thêm lực sinh mệnh lúc ở Yêu Dạ tộc, nhưng bản thân linh hồn này lại quá nhỏ yếu, chỉ còn lại một tia mà thôi, nên bây giờ linh hồn nàng ấy đã ở bên bờ rạn nứt rồi…”
Huân vẫn im lặng không nói.
Nàng rất rõ ràng tình trạng linh hồn của bản thân. Mặc dù thông qua bí pháp, có thể lợi dụng lực sinh mệnh giúp linh hồn nàng tăng mạnh hơn thì vẫn chỉ có thể coi là một tàn hồn mà thôi, gần như không có năng lực tự mình tu bổ.
Cho nên Huân chỉ gượng gạo cười một tiếng.
Dĩ nhiên nàng không muốn chết, hoặc có lẽ là không muốn thực sự biến mất. Nàng còn có thù lớn chưa trả ở Yêu Dạ tộc, bây giờ mà hồn bay phách lạc thì hơi sớm.
Nhưng chuyện linh hồn rạn vỡ hay không, cũng không phải do nàng quyết định là được…
“Không có cách nào khôi phục lại linh hồn cho Huân sao?” La Chinh hỏi tiếp.
“Có” Thanh Long trả lời.
“Thứ gì?” La Chinh lập tức hỏi.
Nếu vì mình mà khiến Huân hồn bay phách lạc, có lẽ đây sẽ trở thành nỗi trăn trở lớn nhất trong cuộc đời này của La Chinh. Chỉ cần có một chút hy vọng, hắn sẽ ra sức thực hiện.
“Thứ đó gọi là Dưỡng Hồn Mộc, có thể cho linh hồn trú ngụ trong đó, rồi từ từ chăm sóc linh hồn” Thanh Long từ tốn nói.
Dưỡng Hồn Mộc…
Ánh mắt La Chinh lập tức chăm chú, hắn cắn răng. Đây là cái gì? Hắn chưa từng nghe nói tới, tìm như thế nào đây?
“Đây chính là đồ trên Thượng Giới, ngươi chưa từng nghe nói tới thì cũng rất bình thường” Huân từ tốn nói. Đối với việc tìm thấy Dưỡng Hồn Mộc trong Hạ Giới, nàng không kỳ vọng quá lớn, thậm chí trên mặt cũng tỏ vẻ thỏa hiệp.
Thượng Giới!
Ánh mắt La Chinh lóe lên, sau đó nói: “Ta có thể vào Chân Long giới tìm!”
Sau đại hội võ đạo ở thành Thiên Khải, Thăng Long Đài đã rơi vào tay Hư Linh Tông. Về sau, mặc dù Hư Linh Tông bị tiêu diệt, nhưng lại bị Thiên Tà Tông chiếm giữ nên sau đó Thăng Long Đài đã bị Thiên Hạ Thương Minh mang đi. Quanh đi quẩn lại một vòng lại trở về thành Thiên Khải.
Phi thăng lên Thượng Giới đối với La Chinh cũng không phải là chuyện phiền toái gì.
“Không chờ được lâu như vậy đâu. Nhìn cô bé Yêu Dạ tộc này thì có lẽ chỉ chống đỡ được nhiều nhất là một hai ngày thôi” Thanh Long từ tốn nói.
Một hai ngày…
Cho dù bây giờ La Chinh không đi vào thánh hải Thiên Vũ nữa thì cũng không thể nào chạy về Trung Vực trong một hai ngày được.
Huống chi, nếu La Chinh không đi vào thánh hải Thiên Vũ thì chỉ sợ phải đợi vài năm nữa mới lấy được Sinh Mệnh Nguyên Thạch, mà Ninh Vũ Điệp lại không thể nào chống đỡ được lâu nữa.
Đến lúc này, La Chinh không nhịn được mà cắn chặt hàm răng, trong lòng càng sốt ruột. Phải làm sao bây giờ?
Mắt hắn bỗng sáng lên, rốt cuộc cũng chú ý tới trí nhớ khổng lồ kia. Không biết có thể tìm được Dưỡng Hồn Mộc trong lượng lớn trí nhớ kia không?