Những tàn ảnh này vô cùng chân thật, không hề giống ảo giácLa Chinh lắc đầu. Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, tất cả tàn ảnh lại nhanh chóng gom lại…
Gom thì gom, nhưng những tàn ảnh này như nước đang đầy tràn, lúc nào cũng chực chờ trào ra khỏi bản thể.
Hiện tượng này kéo dài đến tận nửa nén nhang, La Chinh cũng sững sờ một lúc lâu rồi mới hoàn hồn lại.
Mấy người Phục Hy, Nữ Oa cùng Đông Hoàng đều xúm lại quan tâm hỏi han.
Tu luyện tới cảnh giới cỡ này, trừ phi gặp phải uy áp linh hồn hùng mạnh, không thì không thể bị choáng váng đầu óc giống La Chinh vừa nãy được.
Nhưng trong thế giới trong cơ thể này, ai có thể ảnh hưởng được đến linh hồn La Chinh chứ?
“La Chinh, ngươi không sao chứ?” Nữ Oa quan tâm hỏi.
Sau khi hiện tượng tàn ảnh kia biến mất, La Chinh đã lấy lại tinh thần. Hắn kinh ngạc nhìn xung quanh một vòng, lập tức nói: “Vừa rồi ta thấy rất nhiều tàn ảnh…”
“Tàn ảnh? Hoa mắt nên nhìn thấy ảo giác à?” Phục Hy nói, hắn ta có khuynh hướng nghĩ rằng La Chinh bị áp lực quá lớn nên bị hoa mắt.
“Ảo ảnh…”
Nhắc đến chuyện này, lông mày La Chinh nhíu lại. Hắn lập tức thì thào: “Không phải ảo giác mà thậm chí cũng không phải tàn ảnh, nó giống tồn tại chân thật hơn…”
“Cái gì?”
Nữ Oa, Phục Hy cùng Đông Hoàng đều trân trối nhìn La Chinh như đang nhìn một hiện tượng lạ, nhưng La Chinh lại càng khẳng định hơn. Hắn nhấc tay chỉ về nơi xa, nói: “Tàn ảnh vừa rồi có tổng cộng mười hai cái, ta đã thấy mười hai Nữ Oa Nương Nương, mười Phục Hy, mười một Lê Sơn, còn có sáu Đông Hoàng, bọn họ đều là tồn tại thật sự…”
Phục Hy nhìn chằm chằm La Chinh một lúc rồi cuối cùng mở miệng nói: “Điên rồi, điên rồi, tên nhóc này chắc chắn đã điên rồi!”
“Ta không điên” La Chinh bình tĩnh nói: “Trong khoảnh khắc vừa rồi, không gian chắc chắn đã xảy ra vấn đề chứ tuyệt đối không phải ta có vấn đề!”
“Có thể coi là không gian xảy ra vấn đề, nhưng tại sao lại xuất hiện mười hai ‘ta’?” Nữ Oa nghiêm nghị hỏi.
So với Phục Hy, Nữ Oa tin tưởng La Chinh hơn chút. Nếu La Chinh bảo rằng đây không phải là ảo giác tàn ảnh, vậy chắc chắn không phải là ảo giác tàn ảnh…
“Ta không biết” La Chinh lắc đầu.
Số lượng của những tàn ảnh đó là bất định, số lượng Nữ Oa nhiều nhất, Đông Hoàng ít nhất. Trong đó có quy luật gì, La Chinh hoàn toàn không đoán được.
“Hiện tượng bất định, cái mà La Chinh ngươi vừa nói tới có thể là hiện tượng bất định…” Lúc này giọng Tịch bỗng nhẹ nhàng vang lên.
La Chinh và Nữ Oa cùng nhìn về phía Tịch trên đài Phỉ Thúy. Nữ Oa dẫn đầu hỏi: “Tịch, hiện tượng bất định này là gì?”
“Chỉ có người cực kỳ am hiểu về không gian mới có thể nhìn thấy hiện tượng bất định” Tịch nói tiếp: “Trong hỗn độn vòng này, kẻ đầu tiên nhìn thấy hiện tượng bất định chắc hẳn là Không. Sau khi lĩnh ngộ chân lý không gian, nó từng nhìn thấy hiện tượng bất định vài lần…”
“Ta nhớ Không còn nghĩ cách để hiển hiện lại khung cảnh đó cho bọn ta xem” Mạc đứng cạnh cũng lên tiếng.
Vào lúc bắt đầu hỗn độn vòng mới, sáu đại Cổ Thần Hỗn Độn không có mâu thuẫn gì quá lớn với nhau, những gì Mạc đang nói đều là ký ức về thuở ban đầu.
“Đúng vậy, ta có hai mươi hiện tượng bất định…” Tịch nói: “Mạc có mười bảy hiện tượng bất định, còn bản thân Không thì ít nhất, chỉ có tám hiện tượng bất định”
“Nhưng rốt cuộc đó là gì?” Tính tò mò ham học hỏi của Nữ Oa trời sinh đã cao hơn người khác rất nhiều.
“Không xác định” Tịch nói: “Không đã cẩn thận quan sát hiện tượng bất định, nó nói những hiện tượng bất định đó đều là bản thân mình…”
“Nói cách khác, ta thật sự có mười hai ta?” Nữ Oa nói.
“Đúng là Không đã nói vậy. Độ hiểu biết của nó về không gian đã đạt đến mức huyền ảo, nó có thể hiểu được những thứ mà chúng ta chưa chắc đã hiểu” Tịch nói: “Chỉ xét từ góc độ sinh mệnh thôi thì bản thân ta không đồng ý”
Tịch nắm giữ chân lý sinh mệnh có định nghĩa riêng của mình về sinh mạng: “Ta nhớ lúc Không nói, những hiện tượng bất định này bình thường vẫn luôn trùng hợp tuyệt đối với bản thân, dù nó đã vắt kiệt chân lý không gian đến cực hạn thì cũng không phát hiện ra được, chỉ khi thời gian và tuần tự của toàn bộ hỗn độn xuất hiện dao động mới có cảnh tượng không đồng bộ xuất hiện…” Tịch còn nói thêm.
“Dao động thời gian và tuần tự của hỗn độn, khi nào mới có loại dao động đó?” La Chinh hỏi.
“Chắc các ngươi đều đã từng trải qua” Tịch nói.
Hai mắt Nữ Oa phát sáng, nàng nói: “Ta biết rồi, là Phong Thạch!”
“Đúng vậy” Tịch gật đầu: “Ngay khoảnh khắc khi Phong Thạch xuất hiện, thời gian và tuần tự trong hỗn độn sẽ có dao động rất nhỏ, Không có thể nhìn thấy những “mình” khác vào lúc này”
Theo cách nói trong thế giới mẹ thì Phong Thạch chính là tảng đá rơi xuống từ trong đồng hồ cát thời gian, dựa vào Phong Thạch là có thể tính ra tuổi thọ của thế giới hỗn độn.
Lúc La Chinh mới đến thế giới mẹ còn từng tranh giành một viên Phong Thạch và hòa tan vào trong cơ thể. Chỉ có điều, từ khi kế thừa Khởi Nguyên Thần Huyết, thân thể hắn đã tái tạo lại, mặc kệ là Phong Thạch hay Hồn Nguyên Chi Linh thì đều biến mất hết.
“Có lẽ vừa rồi trong thế giới mẹ lại có Phong Thạch xuất hiện, mà bây giờ trình độ về không gian của ngươi đã sánh ngang với Không, có thể phát hiện ra dao động của thời gian nên mới thế được những hiện tượng bất định ấy” Tịch nói.
Cách giải thích này nghe khá hợp lý.
Hiện giờ La Chinh nắm giữ Khởi Nguyên Thần Huyết, về mặt không gian đương nhiên không kém gì Cổ Thần Hỗn Độn, đúng lúc gặp Phong Thạch giáng lâm nên mới thấy được hiện tượng bất định.
Nhưng rốt cuộc hiện tượng bất định là gì thì Không không có đáp án, La Chinh hiện tại càng không thể nào tìm ra được đáp án.
“So với hiện tượng bất định này, ta quan tâm đến Quy Khư Mộ Địa hơn” Nữ Oa bỗng nói.
Quy Khư Mộ Địa cũng là một thế giới trôi nổi trong hỗn độn, mà thế giới này cũng sẽ gặp phải sự tấn công của đầu lâu.
“Đúng rồi! Quy Khư Mộ Địa cũng sẽ bị tấn công!” La Chinh vỗ tay nói, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Dựa theo kế hoạch trước đây, một khi Lê Sơn tìm ra thế giới trong cơ thể là sẽ đổi hướng đi tìm Quy Khư Mộ Địa!
Dựa vào con bướm mẹ kia, La Chinh có thể dễ dàng cảm ứng được vị trí của vùng đất sơ khai cùng Quy Khư Mộ Địa.
Nếu là trước đây thì La Chinh còn chưa quá vội, hắn vẫn còn đủ thời gian tìm Quy Khư Mộ Địa. Nhưng bây giờ Quy Khư Mộ Địa đang phải đứng trước sự tấn công của đám đầu lâu kia, không biết liệu họ có chống đỡ qua được kiếp nạn này không…
Sắc mặt của mấy người Phục Hy cũng nghiêm trọng hơn hẳn.
Lê Sơn có ba đại Cổ Thần Hỗn Độn và mấy vị Bất Hủ cảnh, vậy mà khi đối mặt với đám đầu lâu kia cũng chẳng dễ dàng chút nào.
Quy Khư Mộ Địa e là ngay cả Bất Hủ cảnh cũng không tồn tại, sao có thể đối phó với những đợt tấn công của đám đầu lâu kia?
“Mạc tiền bối, xin hãy đổi hướng bay, chúng ta xuất phát ngay lập tức: La Chinh nói.
Mặc dù Lê Sơn ở bên trong vùng đất sơ khai, nhưng vùng đất sơ khai có thể mở ra một vết nứt để Lê Sơn vận hành điều chỉnh. Ngoại trừ lực tác động của Lê Sơn, vùng đất sơ khai cũng sẽ tiến hành phối hợp, đương nhiên tốc độ sẽ không chậm.
…
Bên cạnh phía Tây Bắc của hỗn độn, Quy Khư Mộ Địa đang lẳng lặng trôi nổi ở đây.
Tình hình đúng là không mấy lạc quan, hàng trăm hàng ngàn đầu lâu đang tấn công về phía Quy Khư Mộ Địa.
Đám đầu lâu này không có bất kỳ thiên hướng nào, chỉ cần bắt được đồ gì đó là lập tức điên cuồng gặm gặm nuốt nuốt…
Thần Vực được đặt ở ngay trung tâm Quy Khư Mộ Địa nên không bị phá hỏng gì, còn những mộ bia to lớn vây quanh bốn phía Quy Khư Mộ Địa lại bị gặm nuốt đến nham nhở.
Nếu đám đầu lâu này vẫn cứ duy trì hình thái như hiện giờ thì thôi, chỉ những mộ kia xung quanh kia là đã đủ cho chúng gặm mấy năm rồi, như vậy các sinh linh của Quy Khư Mộ Địa còn có đủ thời gian nghĩ cách…
Thế nhưng sau khi đám đầu lâu này gặm nuốt hết mộ bia có thể tích ngang ngửa mình thì nó lập tức to hơn gấp đôi! Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, có mấy cái đầu lâu đã trở nên to lớn vô cùng. Với tốc độ trưởng thành của những đầu lâu này thì chẳng tốn bao nhiêu thời gian là có thể nuốt chửng Quy Khư Mộ Địa trong một ngụm.