Tất cả các cường giả Thánh Hồn cảnh trong Thiên Cung đều đứng ngoài phi thuyền. Sau khi nhận ra Cơ Hiên Viên đích thân tới đây, vẻ mặt bọn họ đều trở nên tuyệt vọng. Tâm trạng Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn rơi xuống tận đáy vực…Đối phương có ba chiếc phi thuyền, ở giữa là Hữu Hùng, bên trái khắc Thần Nông, bên phải khắc Mẫn Nguyệt, có lẽ cả Liệt Sơn Thị và Mẫn Hổ cũng tới…
Cơ Hiên Viên nhìn xuống phi thuyền bên dưới, tay áo khẽ lay động: “Lên đi, ta biết là ngươi chờ không kịp mà”
Phi thuyền đằng sau ông ta có một bóng người gầy gò lao ra, chính là Quỷ Thanh – thiếu niên tóc đen ban nãy.
Trong mắt Quỷ Thanh lộ vẻ điên cuồng, khoảnh khắc nhảy ra khỏi phi thuyền, y đã như một mũi tên rời cung lao vút về phía phi thuyền của kẻ địch.
“Ta phải xé rách chiếc phi thuyền này!”
Tim Quỷ Thanh đập mạnh, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn kỳ dị.
Tuy trước đây Quỷ Thanh cũng có thể giết chóc tùy ý, nhưng những kẻ bị giết khi đó đều là đối tượng được Cơ gia tuyển chọn tỉ mỉ, chém giết đến một mức độ nhất định sẽ bị ép chìm vào trạng thái ngủ say, chẳng thú vị chút nào.
Tới giờ khắc này mới xem như thực sự được thỏa sức chém giết!
Y lao thẳng về phía phi thuyền khổng lồ là vì cảm nhận được khí tức của rất nhiều người sống trong đó, đương nhiên xé rách chiếc phi thuyền này là hiệu quả nhất.
“Ngươi dám!”
Sắc mặt Cam Cao Hàn trầm xuống, toàn thân như chìm trong sương lạnh.
Tay phải ông rung lên, một làn sương máu tuôn ra, sương máu nhanh chóng ngưng kết thành một thanh trường kiếm.
“Kiếm Thần Khấu, chết!”
“Ù!”
Nhát chém này giống như tia chớp, rạch qua một đường hình răng nanh, chém thẳng về phía Quỷ Thanh.
“Phập!”
Trong mắt Quỷ Thanh dường như chỉ có chiếc phi thuyền to lớn kia mà thôi, đối mặt nhát kiếm dốc hết toàn lực của Cam Cao Hàn, y không hề né tránh mà lại dùng thân thể đón đỡ đòn tấn công của đối phương.
Ánh kiếm cường đại để lại một vết cắt trên người Quỷ Thanh, nhưng vết cắt này chỉ tồn tại mấy nhịp thở đã mất tăm mất dạng.
“Thiếu niên này không phải Hồn Nguyên cảnh? Có thể chịu được một đòn tấn công của ta? Sao có thể chứ?”
Trong mắt Cam Cao Hàn đầy vẻ khó tin.
Nếu thiếu niên tóc đen là Hồn Nguyên cảnh, có thể ngăn chặn một nhát kiếm của ông cũng là điều dễ hiểu, nhưng y không phải! Rõ ràng nhát kiếm vừa rồi đã để lại dấu vết.
Không phải Hồn Nguyên cảnh mà có thể chịu đựng một đòn của ông?
Ông bỗng cảm thấy thế giới này càng ngày càng điên cuồng, một vài thiếu niên mới xuất thế đã hoàn toàn vượt xa dự đoán và tưởng tượng của ông, giống như La Chinh, giống như thiếu niên tóc đen trước mắt.
“Ngăn hắn lại!”
Ba Tà Nhãn của Ninh Hư Viễn bay ra, trong Tà Nhãn bắn ra vô số lưỡi kiếm sắc bén.
“Soạt soạt soạt…”
Lưỡi kiếm đâm thẳng vào người thiếu niên tóc đen, nhưng kết quả giống hệt như Cam Cao Hàn ban nãy, lưỡi kiếm sắc bén có thể để lại vết thương trên người y nhưng những vết thương này vừa nhỏ vừa nông, chẳng mấy chốc đã tự lành lại…
“Đừng hòng qua đây!”
“Chết cho ta!”
“Dừng lại!”
Lâm Chiến Đình, Thu Âm Hà, Hà Trì đều ra tay, họ đều đạt được mục đích của mình, sức mạnh cường đại trút xuống người thiếu niên, nhưng kết quả đều không khác gì nhau, chẳng ai có thể ngăn cản thiếu niên này.
“Ầm!”
“Ầm!”
Chẳng mấy chốc, Quỷ Thanh đã đập vào mặt bên phi thuyền khổng lồ.
Phi thuyền khổng lồ chấn động, các đệ tử Thiên Cung trong phi thuyền cũng ngã trái ngã phải.
Ánh vàng bên ngoài phi thuyền nổ tung, cấm chế trên bề mặt bị phá hủy, một vết nứt to lớn trên phi thuyền bắt đầu lan tràn, tiếng nứt vỡ giòn giã vang lên.
“Rắc!”
Ánh sáng lọt qua khe nứt, chiếu vào trong khoang thuyền, bên trong là những gương mặt tái nhợt. Các đệ tử Thiên Cung đều cho rằng ở trong phi thuyền là tạm thời an toàn, không ngờ phi thuyền lại bị xé rách nhanh như vậy.
Xuyên qua khe nứt, bọn họ có thể nhìn thấy bên ngoài phi thuyền là một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi…
Đối mặt với thiếu niên này, không có một đệ tử Thiên Cung nào dám xông lên!
Trong lúc mọi người đang liên tục lùi lại thì một bóng người thoăn thoắt đã lao vào khe nứt.
Đôi chân dài của Lý Bôi Tuyết chạm nhẹ trên mặt đất, mỗi một lần chạm đều để lại một hình bóng hiên ngang. Nàng vừa tới gần Quỷ Thanh vừa nâng cao trường kiếm, trong lúc đó tay phải nàng cũng nhẹ nhàng rung lên.
“Dây thừng Hàn Trầm!”
Một sợi dây đột nhiên quấn quanh thân Quỷ Thanh với khí thể sét đánh không kịp bưng tai.
“Ù!”
Sợi dây xích này vừa quấn lên người Quỷ Thanh đã biến thành một ký hiệu trên cổ y.
“Cút ra ngoài!”
Lý Bôi Tuyết quát một tiếng rồi chém ra một kiếm, bổ thẳng về phía Quỷ Thanh.
Kiếm này ẩn chứa khoảng chừng mười tám nghìn thần quân lực!
Quỷ Thanh nhìn chằm chằm gương mặt trứng ngỗng tràn đầy khí thế oai hùng của Lý Bôi Tuyết, vẻ hưng phấn trong mắt càng thêm mãnh liệt. Y không hề e ngại đưa tay bắt lấy lưỡi kiếm của Lý Bôi Tuyết, đúng là tay không bắt dao sắc.
Hơn mười nghìn thần quân lực, còn không đủ cho y nhìn nữa…
Y đã trải qua đợt tấn công đồng loạt của Cam Cao Hàn và các cường giả Thiên Cung, một sợi tóc cũng không hề tổn hại.
Nhưng lúc chạm vào kiếm của Lý Bôi Tuyết, sắc mặt Quỷ Thanh thoáng thay đổi.
Thần quân lực ẩn chứa trong thanh kiếm chợt tăng lên gấp ba lần, ước chừng năm mươi bốn ngàn thần quân lực!
Với năng lực của Quỷ Thanh, đừng nói năm mươi bốn ngàn thần quân lực, cho dù có tăng lên gấp mười y cũng có cách tiếp được!
Nhưng y không biết năng lực của dây thừng Hàn Trầm, y là người bị trói buộc, mọi đòn đánh của Lý Bôi Tuyết khi tác dụng lên người y đều sẽ tăng lên gấp ba lần, sức mạnh đột nhiên tăng vọt này khiến y không kịp đề phòng.
“Soạt!”
Ánh kiếm giáng xuống, đánh bay Quỷ Thanh ra khỏi khe nứt!
“Sư tỷ lợi hại quá!”
“Một kiếm đã có thể đánh bay kẻ kia rồi, không hổ là cường giả Thánh Hồn cảnh!”
“Trong vùng đất Kiếm Đỗng chúng ta, Bôi Tuyết sư muội lúc nào cũng…”
Thấy cảnh này, các đệ tử Thiên Cung trong khoang thuyền đều trở nên kích động, người nào cũng hết lời khen ngợi.
Lý Bôi Tuyết cầm kiếm, nhăn chặt trán, cơ mặt căng chặt. Lúc chém ra nhát kiếm kia nàng gần như đã dốc hết toàn bộ sức mạnh, vậy mà thiếu niên tóc đen lại không bị thương chút nào?
Tất nhiên nàng không nhìn thấy cảnh Quỷ Thanh bị nhóm người Cam Cao Hàn đuổi giết…
Trong lúc mọi người đang hết lời khen ngợi, thân thuyền bỗng vang lên hai tiếng động kịch liệt.
“Rầm, rầm!”
Tiếng động đầu tiên vang lên ngoài bề mặt thuyền, còn tiếng động thứ hai thì vang lên từ sàn tàu dưới chân mọi người, sau đó Quỷ Thanh đã xuất hiện ngay trong khoang thuyền.
Y vuốt cằm, tươi cười nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Lý Bôi Tuyết, cười ha hả rồi nói: “Bây giờ không giết ngươi, ta dỡ chỗ này trước rồi sẽ chơi với ngươi…”
“Ngươi dám!”
Ngay cả khi đối mặt với tồn tại mà mình không thể chiến thắng, Lý Bôi Tuyết cũng không hề sợ hãi. Nàng một lòng tu kiếm, vốn là đệ tử Thiên Cung cực kỳ thuần túy, cũng nhờ sự thuần túy này nàng mới có thể từng bước trở nên cường đại như vậy.
Một thanh trường kiếm đi theo đằng sau Quỷ Thanh như hình với bóng.
“Soạt soạt soạt soạt soạt soạt…”
Ánh kiếm Lý Bôi Tuyết chém ra lao vào người Quỷ Thanh liên miên không dứt như thác nước tuôn chảy.
Quỷ Thanh lấy thân thể đón đỡ tất cả, trong lúc đó cũng không ngừng lùi lại.
Nhưng trong lúc lùi bước, hai tay y vẫn không ngừng đánh ra những dấu tay kỳ quái, mỗi một dấu tay đều để lại một kết ấn kỳ dị giữa không trung.
Y lui từ góc tận cùng bên trái khoang thuyền tới góc tận cùng bên phải, Lý Bôi Tuyết đã chém y khoảng chừng ba bốn chục nhát kiếm. Mỗi một kiếm đều dốc hết toàn lực, nhưng không cách nào làm thiếu niên tóc đen bị thương…
“Chém đủ rồi chứ? Chém đủ rồi thì tránh ra, con đường này… rất nguy hiểm!”
Quỷ Thanh vẽ ra một đường, là con đường mà y đã rút lui từ nãy tới giờ.
Dứt lời, y lại đánh ra một kết ấn, những kết ấn mà y để lại dọc đường cũng đồng loạt sáng lên, sau đó là một lưỡi đao khổng lồ hiện lên.
Lưỡi đao do không gian hình thành lập tức phóng to.
“Soạt!” Như có một lưỡi đao sắc bén vô hình khổng lồ xẹt qua, cùng với một tiếng vang lanh lảnh, phi thuyền đã bị cắt thành hai nửa.