Bọn họ cũng không dám xác định chiếc cuốc trong tay La Chinh chính là cuốc Hắc Tinh bị chôn trong phiến lá màu vàng kiaThế nhưng người đầu tiên kịp phản ứng lại là Chiến Đế Đại Vũ.
Nguyên nhân rất đơn giản, một vị thiên tài cấp Thần của thần quốc Đại Vũ đã có phản ứng rất nhanh. Hắn thấy ánh mắt của các đại năng Thần Hải Cảnh đều tập trung vào thứ nằm trên tay La Chinh thì lập tức dùng chân nguyên truyền âm báo tin cho Lưu Tán.
Vốn dĩ khi thấy chiếc cuốc đen thui này thì trong lòng Lưu Tán cũng đã rất nghi ngờ rồi, chỉ là không dám khẳng định mà thôi. Hắn thực sự không thể tin La Chinh lại lấy được cuốc Hắc Tinh, nhưng sau khi nghe vị thiên tài cấp Thần kia nhắc nhở thì không còn chút do dự nào nữa.
Vào lúc các đại năng Thần Hải Cảnh khác vẫn chưa ra tay, bóng dáng của Chiến Đế Đại Vũ đã nhoáng lên, chỉ trong chớp mắt đã tới sát La Chinh!
Tốc độ của Lưu Tán đã sắp đạt cực hạn. Đợi khi Chu Hoàng và Chiến Hoàng Thiên Phong phản ứng kịp thì chiếc cuốc kia đã xuất hiện ở trong tay Chiến Đế Đại Vũ, trên mặt hắn liền hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.
La Chinh đứng bên cạnh kim tự tháp, ánh mắt thản nhiên nhìn Chiến Đế Đại Vũ đang vui mừng tột độ, cũng may là còn chưa để lộ ra ánh mắt khinh thường.
Hắn cũng không chống cự lại Chiến Đế Đại Vũ. Nếu như muốn chống cự thì Chiến Đế Đại Vũ đã không dễ dàng cướp được cuốc Hắc Tinh như vậy. Đặc biệt là khi La Chinh vận dụng lực của bốn nghìn tấm vảy rồng thì Chiến Đế Đại Vũ căn bản không có cửa để cướp đi cuốc Hắc Tinh trong tay hắn.
Chẳng qua giữa thực lực của La Chinh và Chiến Đế Đại Vũ có chênh lệch không nhỏ. Hắn cũng không muốn làm Chiến Đế Đại Vũ tức giận quá mức, ép hắn tự ra tay với mình.
Nguyên nhân quan trọng nhất chính là thần khí chí tôn này đã nhận chủ với La Chinh. Loại thần khí kỳ lạ này cho dù có bị Chiến Đế Đại Vũ lấy đi thì cũng không dùng được…
“Cuốc Hắc Tinh. Ha ha ha ha, quả nhiên là cuốc Hắc Tinh!” Chiến Đế Đại Vũ mừng rỡ như điên, lớn tiếng cười nói.
Chiếc lá ở ba tầng trên cùng của cây mỏ bao bọc không ít thứ tốt, đặc biệt Hồn Hạch – vật cực kỳ quan trọng đối với tứ đại thần quốc. Thế nhưng đến bây giờ bọn họ đều chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào mấy con trùng ăn khoáng thạch. Nhưng trùng ăn khoáng thạch rất ít khi bò lên để ăn khoáng thạch ở tầng trên cùng…
Nếu như có được cuốc Hắc Tinh này thì hắn có thể tùy ý khai thác chiếc lá trên tầng cao nhất!
“Thực sự là cuốc Hắc Tinh?”
“Làm thế nào mà lấy ra được cuốc Hắc Tinh vậy?”
“La Thiên Hành đào được cuốc Hắc Tinh ra khỏi chiếc lá tầng ba mươi lăm? Sao hắn có thể làm được?”
Không ít đại năng Thần Hải Cảnh ở đây đều từng thử đào cuốc Hắc Tinh nhưng tất cả đều thất bại. Lần này đã xác định được chiếc cuốc kia chính là cuốc Hắc Tinh thì sao bọn họ có thể không kinh ngạc được? Một số đại năng Thần Hải Cảnh còn kinh ngạc đến mức nói không nên lời!
“Thật sự là do La Thiên Hành lấy được sao?” Chiến Hoàng Thiên Phong cũng hỏi Hỏa Doãn Nhi.
Hỏa Doãn Nhi gật đầu: “Đúng, chúng con tận mắt nhìn thấy La Chinh đập vỡ chiếc lá màu vàng trên tầng ba mươi lăm”
“Cái này… Rốt cuộc hắn đã làm thế nào” Chiến Hoàng Thiên Phong cũng hơi hối hận. Sớm biết vậy thì năm nay bọn họ sẽ không đi bí cảnh Mộng Thần mà trực tiếp tới bí cảnh Vũ Hoàng thì đã không bỏ lỡ mất chuyện hay. Thế nhưng vấn đề lớn nhất là cuốc Hắc Tinh này đã rơi vào trong tay Chiến Đế Đại Vũ!
Bởi vì tiểu quái vật nên mấy năm nay cả ba thần quốc lớn còn lại đều bị thần quốc Đại Vũ cản trở, cho nên nay cuốc Hắc Tinh lại rơi vào tay hắn ta thì không phải là chuyện tốt lành gì.
Chu Hoàng cũng nhíu mày. Tốt xấu gì La Chinh cũng là người của thần quốc Hắc Thiết hắn, vậy mà Lưu Tán này nói cướp liền cướp? Chu Hoàng cũng chậm rãi tới gần kim tự tháp, ánh mắt rơi xuống người Lưu Tán, sau đó liền nói: “Lưu Tán, ngươi thân là Quốc chủ thần quốc mà lại giật đồ của hậu bối, không phải hơi quá đáng sao?”
“Quá đáng? Hừ! Chu Hoàng, đừng nói với ta là ngươi không muốn lấy thứ này?” Chiến Đế Đại Vũ nắm cuốc Hắc Tinh trong tay, không kìm nén được kích động trong lòng. Thậm chí trong mắt hắn lúc này, ngay cả La Chinh vẫn đang lặng im không nói kia cũng trở nên vô cùng dễ thương, ân oán với lúc trước dường như cũng bị xóa bỏ!
Thiên Lôi Chiến Kích đã là cái gì? Dây chuyền Ngưng Tâm cũng là cái thá gì? So sánh với cuốc Hắc Tinh này thì đều không đáng gì cả!
Bảo thạch Ngưng Tâm trong chiếc dây chuyền Ngưng Tâm được lấy từ trong bụng một con trùng ăn khoáng thạch màu tím, chỉ cần có cái cuốc Hắc Tinh này thì về sau mỗi năm đều có thể thu lấy bảo thạch Ngưng Tâm!
Càng quan trọng hơn là, nếu sở hữu cuốc Hắc Tinh này thì còn có thể tùy ý khai thác Hồn Hạch ở tầng trên cùng! Ngay cả bây giờ cũng không thiếu đại năng Thần Hải Cảnh mỏi mắt mong chờ Hồn Hạch!
“Nhưng cái cuốc này do La Thiên Hành đào ra, vốn dĩ đã thuộc về La Thiên Hành!” Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hỏa Doãn Nhi cũng không nhịn được nữa, trong giọng nói thậm chí còn có một chút tức giận.
Chiến Đế Đại Vũ làm gì thèm để ý tới một hậu bối như Hỏa Doãn Nhi, hắn còn mải ngắm nghía cuốc Hắc Tinh từ trên xuống dưới. Lúc này, Chiến Đế Đại Vũ cũng giống hệt như lúc La Chinh vừa mới lấy được cuốc Hắc Tinh, hắn phát hiện ra mình không thể khống chế chiếc cuốc này được. Trong nháy mắt khi thu cuốc Hắc Tinh vào tay, Chiến Đế Đại Vũ liền cố gắng dùng những phương pháp khác nhau để khống chế nó.
Rót chân nguyên…
Trích máu nhận chủ…
Hồn ấn nhận chủ…
Lực cảm nhận…
Chiến Đế Đại Vũ xoay qua xoay lại chiếc cuốc Hắc Tinh trong tay, nhưng những phương pháp này vẫn không hề có tác dụng nào.
Chỉ có La Chinh mang vẻ mặt giễu cợt mà nhìn Chiến Đế Đại Vũ. Ngay sau đó hắn lại thản nhiên cười nói với Hỏa Doãn Nhi: “Doãn Nhi, không vội. Có một số thứ đã là của ai thì nhất định sẽ là của người đó, có chạy cũng không thoát!”
Con ngươi linh động của Hỏa Doãn Nhi đảo quanh vài cái, môi hơi hé nụ cười. Vừa rồi La Chinh bố trí một cái hố to ngăn cản cảm giác của mọi người ở bên ngoài, có vẻ là làm cho cuốc Hắc Tinh này nhận chủ.
Không ai biết La Chinh đã sử dụng phương pháp gì để làm cuốc Hắc Tinh nhận chủ, nhưng xem ra Chiến Đế Đại Vũ cũng đang bó tay trước chiếc cuốc Hắc Tinh này…
Mãi một lúc lâu sau, sắc mặt của Chiến Đế Đại Vũ dần trở nên u ám. Cái cuốc này dầu muối gì đều không nhận, thế nên căn bản hắn cũng chẳng biết phải làm sao. Chợt nghe La Chinh nói ra lời này, hắn liền quay đầu nhìn chằm chằm vào La Chinh hỏi: “La Chinh! Có phải ngươi đã khiến cái cuốc này nhận chủ rồi hay không?”
Ánh mắt của mấy vị Quốc chủ lại chăm chú nhìn về phía La Chinh lần nữa. Thực ra trong cả bốn Quốc chủ thì Chu Hoàng và Chiến Hoàng Thiên Phong lại cam tâm tình nguyện để cuốc Hắc Tinh này rơi vào tay La Chinh. Về phần Quốc chủ Thiên Vận thì tạm thời không tỏ thái độ, đại khái là thái độ trung lập.
La Chinh cười nhẹ một cái, thản nhiên gật đầu: “Phải, thì thế nào?”
“Giao phương pháp đó ra đây! Nếu không ta sẽ lấy mạng của ngươi!” Chiến Đế Đại Vũ không hiểu La Chinh đã làm gì để khiến cuốc Hắc Tinh nhận chủ, nhưng cho dù thế nào thì hắn cũng phải lấy được phương pháp đó.
La Chinh cười ha ha, sau đó lại nói: “Thật thú vị, cuốc Hắc Tinh này chính là ta đào lên ở tầng ba mươi lăm, cũng là tự ta khiến nó nhận chủ. Bây giờ ngươi tới cướp cuốc của ta, còn mong ta cho ngươi biết phương pháp nhận chủ? Có phải quá ấu trĩ rồi không? Uổng cho ngươi là Quốc chủ thần quốc, vô sỉ đến mức độ này thì cũng coi như là người hiếm thấy trên thế gian!”
Sắc mặt Chiến Đế Đại Vũ không hề thay đổi, dù sao thì thần khí chí tôn này quá mức quan trọng. Hắn suy đi nghĩ lại một hồi, trên mặt lại hơi có vẻ do dự.
Trực tiếp ra tay với La Chinh?
Lão Hỏa và Chu Hoàng chắc chắn sẽ không đồng ý. Mà đe dọa tên nhóc này thì cũng vô dụng. Suy nghĩ một hồi lâu, sau đó hắn mới lên tiếng: “Nói cho ta biết phương pháp nhận chủ, thần quốc Đại Vũ ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi cả đời! Có thể dốc sức bồi dưỡng ngươi, tất cả các võ phủ và mật địa tu luyện đều mở rộng cửa chào đón ngươi!”
Đe dọa không có tác dụng, Chiến Đế Đại Vũ chỉ còn cách dụ dỗ bằng lợi ích.
Nghe thấy lời này, Chu Hoàng nhịn không được mà trợn trắng mắt. Lưu Tán này coi La Chinh là đứa trẻ lên ba à? Thứ mà thần quốc Đại Vũ có thể cho La Chinh thì thần quốc Hắc Thiết hắn cũng có thể. Cho dù có hơi chênh lệch thì cũng không hơn kém bao nhiêu. La Chinh người ta sẽ vì vậy mà từ bỏ một thần khí chí tôn sao?
Chu Hoàng liền mở miệng: “Lưu Tán, trả lại cho La Chinh đi. Nếu cuốc Hắc Tinh đã nhận chủ, chúng ta có thể nhờ La Chinh khai thác Hồn Hạch giúp.
“Hừ, đường đường là Chiến Đế, ta cần gì sự giúp đỡ của một tên nhóc con?” Lưu Tán đâu cam tâm tình nguyện trả lại cuốc Hắc Tinh.
“Ầm ầm…”
Tính tình Chiến Hoàng Thiên Phong vốn nóng nảy nên bất chợt dưới chân bùng phát một đường lửa cháy rừng rực. Mỗi ngọn lửa đều hóa thành một con chim lửa tinh xảo, không ngừng lượn quanh Chiến Hoàng Thiên Phong. Đây chính là Lĩnh Vực của Chiến Hoàng Thiên Phong – Lĩnh Vực Hỏa Điểu!
“Ngươi không cần La Chinh trợ giúp, nhưng chúng ta lại cần! Mấy năm nay mọi người đều nể mặt Lưu Tán ngươi, ngươi lại càng ngày càng tự cho là mình đúng! Lão Hỏa ta thà để cuốc Hắc Tinh này rơi vào tay người ngoài cũng không muốn ngươi có được nó! Lưu Tán, trả lại cuốc Hắc Tinh cho La Chinh, nếu không chúng ta sẽ phải đấu một trận!
Lần này, Chiến Hoàng Thiên Phong đã thật sự nổi giận.