Đây là lần đầu tiên Dực Vương đến Thượng Thanh Thiên, tất cả mọi thứ ở nơi này đều khiến nó tò mò, đương nhiên không có bất cứ ý kiến gìTrong các thợ săn Bất Hủ, Huyết Lang có kiến thức sâu rộng nhất, gã cười nhạt nói: “Ức Vạn Tháp Sơn không có gì thần kỳ? Lời này sai rồi!”
Phục Hy khẽ cau mày: “Có chỗ nào thần kỳ, xin được chỉ giáo”
Huyết Lang vung tay chỉ vào những ngọn Tháp Sơn và nói: “Những ngọn Tháp Sơn này chính là chìa khóa”
“Chìa khóa?” Nữ Oa chớp mắt.
Huyết Lang gật đầu: “Cái gọi là Ức Vạn Tháp Sơn thật ra chính là vô số chiếc chìa khóa xếp cùng một chỗ, xoay chìa khóa theo đúng trình tự trong khoảng thời gian quy định thì có thể mở ra những lối đi khác nhau”
“Ví dụ như…”
Nữ Oa vừa định nói thì Huyết Lang đã nói trước: “Ví dụ như đường hầm đi tới Ngọc Thanh Thiên, nó cũng do những ngọn Tháp Sơn này nắm giữ”
Huyết Lang vừa nói xong, ánh mắt nhóm Đông Hoàng, lão Anh, Dực Vương bỗng sáng bừng lên.
Bọn họ thật sự không ngờ những ngọn Tháp Sơn nhìn như bình thường này lại có điều huyền bí như vậy, không ngờ chúng còn nắm giữ cả con đường dẫn tới Ngọc Thanh Thiên.
“Nhưng những ngọn Tháp Sơn này làm sao khống chế được những con đường đó? Trong Tháp Sơn có pháp trận sao?” Nữ Oa hỏi.
Phục Hy đáp: “Bọn ta từng đánh vỡ lớp đất xanh bên ngoài một ngọn Tháp Sơn, sau đó phát hiện một pháp trận hình tròn, nhưng pháp trận kia chỉ là một tấm lá chắn pháp trận mà thôi”
“Lá chắn pháp trận kia để ngươi đẩy ngã Tháp Sơn đấy” Huyết Lang nhún vai: “Biện pháp mở lối đi chính là đẩy ngã Tháp Sơn tương ứng”
“Nhưng số lượng Tháp Sơn ở đây nhiều như vậy, sao biết nên đẩy ngã cái nào?” Lão Anh hỏi.
Huyết Sư ở bên cạnh đáp: “Nơi này được gọi là Ức Vạn Tháp Sơn, ý nghĩa không phải là có hàng tỷ Tháp Sơn mà là hàng tỷ phương thức sắp xếp Tháp Sơn, muốn có được tổ hợp Tháp Sơn tương ứng nào đó thì thực sự còn khó hơn cả lên trời. Cho tới tận bây giờ, một số ít biện pháp mở đường hẳn đang nằm trong tay văn minh Nguyên Linh và tộc Vô Không”
Các thợ săn Bất Hủ tuy biết được bí mật của Ức Vạn Tháp Sơn, nhưng bọn họ vẫn chưa nắm giữ biện pháp mở đường.
“Hiện tại Quỷ Quyệt không ngừng thay đổi phương hướng, nghĩa là chúng có biện pháp mở ra đường hầm nào đó?” Dực Vương đột nhiên chen vào một câu.
Nghe nói như vậy, Huyết Lang đột nhiên nhướng mày. Gã vẫn luôn giải đáp những vấn đề của Nữ Oa và Phục Hy, nhưng lại bỏ quên tình hình bên phía La Chinh.
Quỷ Quyệt vẫn chưa nuốt chửng La Chinh mà lại chạy như bay khắp Ức Vạn Tháp Sơn trong trạng thái vô thức, vậy là thật sự định mở ra một đường hầm nào đó?
Nếu thật sự như vậy…
“Thực sự có thể là vậy!” Ánh mắt Huyết Sư hiện lên vẻ vui sướng.
“Mỗi một đường hầm Ức Vạn Tháp Sơn mở ra đều ẩn giấu giá trị rất lớn, chúng ta mau đuổi theo” Huyết Lang thúc giục.
“Vù!”
Hai cánh Dực Vương đột nhiên rung lên, hóa thành một tia sáng xanh biếc bay vụt trong Tháp Sơn…
“Ngọn Tháp Sơn thứ tư, là ngọn thứ năm nghìn ở phía Bắc, ngọn ba nghìn không trăm linh một ở phía Tây” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói ra phạm vi của ngọn Tháp Sơn cuối cùng.
Quỷ Quyệt thật sự bay về phía Tây Bắc đúng như những gì Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nói.
Lúc Quỷ Quyệt đi tới ngọn Tháp Sơn thứ ba nghìn không trăm linh một ở phía Tây, Nguyên Thủy Thiên Tôn và La Chinh đều cho rằng nó sẽ dừng bước rồi đẩy ngã ngọn Tháp Sơn đó. Ai ngờ đâu Quỷ Quyệt lại lướt qua ngọn Tháp Sơn kia, đi lệch hẳn về phía Tây.
“Bỏ qua?” La Chinh nghi hoặc.
“Không đúng” Nguyên Thủy Thiên Tôn nghiêm mặt lắc đầu: “Vì sao lại bỏ qua…”
“Có khi nào Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối nhớ nhầm hay không?” La Chinh nói.
“Không thể nào” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói chắc như đinh đóng cột.
“Ta đã nói từ lâu, cái hầm chúng ta mở ra lúc trước chưa chắc là con đường dẫn tới Ngọc Thanh Thiên, mà con đường Ức Vạn Tháp Sơn này có thể mở ra chưa chắc chỉ có một cái, cái hầm cũng chưa chắc đã là con đường dẫn tới Ngọc Thanh Thiên” Giọng nói của Nữ Oa bản tôn đột nhiên vang lên trong thế giới trong cơ thể La Chinh.
Thời gian ba mươi sáu anh kiệt Nhân tộc bị nhốt trong hầm là kỷ nguyên Hỗn Độn thứ 78. So với hiện tại thì khi đó Hỗn Độn vẫn còn ở giai đoạn đầu, hiểu biết của các văn minh cấp chúa tể về Tam Thanh Thiên cũng không bằng hiện tại.
Nguyên Thủy Thiên Tôn dẫn theo Nhân tộc xông pha trong Thượng Thanh Thiên, giết chết một con rắn băng khổng lồ trong Hàn Nguyên, lấy được một bức tranh cổ từ cơ thể rắn băng và biết được biện pháp mở ra cái hầm từ trong bức tranh đó.
“Có lẽ phán đoán của ngươi là đúng” Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu.
Thật ra trong hơn một nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn trở lại đây, Ức Vạn Tháp Sơn đã mở ra sáu con đường, biện pháp mở ra sáu con đường này đều nằm trong tay văn minh Nguyên Linh và tộc Vô Không.
Tình trạng của mỗi một ngọn Tháp Sơn sau khi bị đẩy ngã đều không giống nhau, nếu Quỷ Quyệt vẫn chưa đẩy ngã Tháp Sơn theo cách mà Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, vậy có lẽ nơi mà Quỷ Quyệt muốn mở ra cũng không phải cái hầm đó.
Tình hình lại thay đổi, La Chinh cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi.
Sau một nén nhang, cuối cùng Quỷ Quyệt cũng lựa chọn ngọn Tháp Sơn thứ tư và đẩy ngã nó.
Điều khiến La Chinh và mọi người bất ngờ chính là trong lúc đẩy ngã Tháp Sơn thứ tư, Quỷ Quyệt lại còn đẩy ngã ngọn Tháp Sơn bên cạnh, cũng chính là ngọn Tháp Sơn thứ năm!
Sau khi đẩy ngã ngọn Tháp Sơn thứ năm, Quỷ Quyệt lại tiếp tục chạy qua những ngọn Tháp Sơn, đi tới tận cùng phía Đông của Ức Vạn Tháp Sơn, hiển nhiên là đang tìm ngọn Tháp Sơn thứ sáu!
Tận cùng phía Đông của Ức Vạn Tháp Sơn nối liền với Hàn Nguyên, nhiệt độ dần dần giảm xuống, trên đỉnh những ngọn Tháp Sơn kia đều bao phủ một lớp tuyết dày.
Trong những ngọn Tháp Sơn này, một nhóm người áo đen đang xếp thành hàng mà đi.
Những người áo đen này không giống con người bình thường, cả người ẩn trong lớp áo choàng đặc chế dày cộp, như thể bọn họ cực kỳ sợ hãi ánh mặt trời, cả tay chân lẫn mặt mũi đều không để lộ ra bên ngoài.
“Cha, chúng ta đã tìm suốt nửa tháng rồi, thật sự có thể tìm được sao?” Một giọng nói non nớt từ trong áo choàng truyền tới.
“Nhất định có thể tìm được” Một giọng nói trưởng thành vang lên từ trong một bộ áo choàng khác: “Điều ta lo lắng không phải không tìm được mà là sau khi tìm được chúng ta có thể hàng phục đám quái điểu đó hay không, hầy…”
“Yên tâm đi thủ lĩnh, đám quái điểu kia tuy lợi hại, nhưng lần này chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, nhất định sẽ làm được!”
“Đúng, lần này chúng ta nhất định làm được!”
“Nhất định sẽ không thất bại!”
Vài tên cấp dưới của thủ lĩnh lên tiếng cổ vũ.
“Hy vọng là vậy” Thủ lĩnh cũng gật đầu.
Hành động âm thầm của tộc bọn họ lần này có liên quan đến sinh tử tồn vong của cả bộ tộc. Bọn họ chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim hót vang lừng.
“Ó…”
Một con chim ưng có sáu cái đầu từ trên cao liệng qua.
Nghe tiếng kêu chói tai của chim ưng sáu đầu, đám người kia đồng loạt đứng dán sát bên cạnh Tháp Sơn.
Áo choàng dày cộp trên người bọn họ có thể tự động đổi màu, tất cả mọi người đã hòa cùng một thể với vách núi, cho dù nhìn kỹ cũng rất khó phát hiện tung tích của bọn họ.
“Đuổi theo!”
Thủ lĩnh hạ lệnh.
Bọn họ kề sát Tháp Sơn mà đi, tay chân trở nên vô cùng nhanh nhẹn, giống như đột nhiên biến thành mãnh thú săn mồi lướt qua những ngọn Tháp Sơn đuổi theo chim ưng sáu đầu.