Đám Kim Ô sà xuống từ khắp mọi hướng trong Bích Vân thành tựa như cơn sóng dữ, sau đó hội tụ lại với nhau. Còn các kiến trúc thưa thớt nằm rải rác trong Bích Vân thành tựa như đá ngầm dưới biển, có điều “Đá ngầm” này không được kiên cố đến vậy, Kim Ô tràn đến đâu là từng kiến trúc đổ sập đến đó“Tới rồi…”
La Chinh nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, mọi người đều đang trong tư thế sẵn sàng, chỉ chờ một hiệu lệnh. Năng lượng tỏa ra từ đủ loại tín vật Bỉ Ngạn đan xen với nhau làm phát ra âm thanh cộng hưởng quỷ dị.
Nhưng nhóm người gặp nạn đầu tiên không phải là các tướng sĩ bọn họ, mà là những người dân ở tầng ngoài cùng. Trong số họ có Chân Thần cảnh, cũng có một vài Bỉ Ngạn cảnh, nhưng thực lực kém hơn vài bậc so với các tướng sĩ ở vòng trong. Chỉ có rất ít người ngăn chặn được vài cái đã bị đám chim đen vùi lấp.
Mùi máu tươi tanh nồng tỏa ra khắp nơi, xung quanh vang vọng tiếng gào thét, thút thít và kêu cứu, xen lẫn trong đó là tiếng kêu “Quác quác” vô cùng quái dị của Kim Ô.
Có người không nhìn nổi nữa định xông lên cứu, nhưng chỉ thoáng sau đã có lệnh ban xuống.
“Tất cả mọi người ở tại chỗ đợi lệnh!”
Mọi người canh giữ vùng đất trung tâm này, tự tạo thành một mô hình trận địa, nếu tự tiện rời đi sẽ chỉ làm loạn chính trận tuyến của mình.
Tuy mọi người không ai nhúc nhích, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm khốc diễn ra ngay gần mình, trong lòng mỗi người ở đây đều run rẩy không thôi.
Dù họ từng trải qua biết bao trận chiến nhưng khi nhìn thấy đồng loại của mình bị xé thành mảnh nhỏ, trong lòng vẫn dâng trào cảm xúc mãnh liệt.
Đám Kim Ô lần lượt nuốt sạch từng người ở phía ngoài cùng liền tiếp tục xông lên.
Lúc này, bên trong bức tường rốt cuộc cũng vang lên tiếng ra lệnh: “Ra tay!”
“Soạt soạt soạt…”
Vô số trường kiếm được tuốt ra, dựng thẳng như rừng cây. Nhóm người thủ thế từ lâu đồng loạt thi triển thần thông kiếm pháp của riêng mình. Đủ loại đường kiếm với vô vàn màu sắc, hoặc phân tán vỡ vụn hoặc sắc bén uốn lượn cùng khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng.
Uy lực của từng ấy cường giả Bỉ Ngạn cảnh tập trung lại quả thực không thể khinh thường!
Nhóm Kim Ô xông tới đầu tiên còn chưa đến gần đã bị xé nát, vì giết quá nhanh mà khu vực trước mặt mọi người thậm chí còn tiến vào trạng thái chân không, toàn bộ Kim Ô đều bị chém giết.
Thấy cảnh này, lòng tự tin của mọi người được tăng lên gấp bội. Chỉ cần họ đồng tâm hiệp lực thì dù Kim Ô có vây kín thành cũng không phải là không thể nào ngăn cản.
Chỉ có điều, số lượng Kim Ô tiến công Bích Vân thành lần này đông hơn hôm trước rất nhiều lần, mọi người vừa giết được nhóm đầu tiên thì đằng sau đã có nhóm khác lao đến, bổ sung liên tục.
Nhóm Kim Ô xông tới thứ hai cũng gặp đợt phản công từ tướng sĩ Nhân tộc hệt như nhóm trước. Lần thứ hai ra tay, mọi người phối hợp với nhau ăn ý hơn nhiều, tình hình chiến cuộc cũng giống với nhóm đầu.
Đến nhóm Kim Ô thứ ba cũng vẫn là như thế, các tướng sĩ bảo vệ Bích Vân thành không ai bị chết, chẳng khác nào kỳ tích. Thậm chí một vài người còn dần nở nụ cười…
Tuy nhiên, trong nhóm Kim Ô xông tới thứ tư có lẫn theo một vài điểm sáng vàng!
Các tướng sĩ, bao gồm cả nhóm Lỗ Nhận, vừa trông thấy đợt Kim Ô lần này lập tức cứng hết cả mặt.
Tốc độ của nó nhanh đến khác thường, Bỉ Ngạn cảnh bình thường căn bản không thể đối kháng.
“Các vị cẩn thận! Đám Ngột Kim Ô này sẽ do Thái Nhất Vệ xử lý!”
Thấy đám Kim Ô thứ tư xâm chiếm tới, các Thái Nhất Vệ cũng đồng loạt ra tay…
“Vù vù vù vù…”
Đám Ngột Kim Ô bay lượn tới lui với tốc độ mà mắt thường không thể nào theo kịp, trong đó có vài con lao thẳng đến chỗ La Chinh.
Mắt La Chinh hơi híp lại, trường kiếm khẽ nhấc lên.
Nhưng khi hắn vừa định xuất kiếm thì sau lưng bỗng cảm thấy rét lạnh. Ngay sau đó, mấy tia sáng trắng bay vụt qua đỉnh đầu hắn, đánh chính xác lên thân Ngột Kim Ô khiến chúng lập tức đóng băng cứng ngắc, cuối cùng rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Ngây ra đó làm gì, ta sẽ không để đám Ngột Kim Ô này làm các ngươi bị thương” Lâm Huy mỉm cười, nói.
Nhờ Thái Nhất Vệ ra tay mà độ uy hiếp đến từ Ngột Kim Ô cũng giảm sút đáng kể.
Dù vậy, trong số các tướng sĩ cũng đã có không ít thương vong.
Nơi đứng của họ quá gần, một khi Ngột Kim Ô vọt vào trong đám người và xuyên tới xuyên lui thì có thể lấy đi tính mạng của nhiều người trong nháy mắt.
Càng chết người hơn là số lượng Ngột Kim Ô lẫn trong đám Kim Ô bình thường mỗi lúc một nhiều thêm, ngay đến Thái Nhất Vệ cũng càng lúc càng khó đối phó!
“Sương Linh Kiếm!”
Trường kiếm trong suốt trong tay Lâm Huy phát huy uy lực cực lớn. Hắn ta xoay người giữa không trung, từng đường kiếm trắng như có mắt mà đánh vô cùng chuẩn xác vào đám Ngột Kim Ô.
Có lẽ vì biểu hiện của Lâm Huy quá xuất sắc nên Ngột Kim Ô xung quanh như cùng nhất trí bay thành vòng tròn với tốc độ thật nhanh, sau đó đồng loạt đâm về phía Lâm Huy.
Thấy cảnh này, vẻ mặt Lâm Huy cũng tái đi.
Sau khi ý thức được nguy cơ trùng trùng, ý định đầu tiên nảy ra trong đầu hắn ta là phải lui lại, trường kiếm trong tay càng đâm nhanh và nhiều hơn ra khắp bốn phía!
“Phập phập phập…”
Hắn ta đã phát huy đến cực hạn cũng chỉ giết được tầm mười con Ngột Kim Ô, trong khi đằng sau còn có hàng loạt Ngột Kim Ô bao vây tấn công tới.
Thái Nhất Vệ khác ở khá xa, vả lại họ cũng trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể nào phân thân ra giúp đỡ hắn ta.
“Nguy rồi…”
Giờ phút này, Lâm Huy chỉ còn biết nở một nụ cười khổ đầy bất đắc dĩ. Mặc dù gia nhập Thái Nhất Vệ là phải có tinh thần sẵn sàng chịu chết, nhưng hắn ta lăn lộn trong Thái Nhất Vệ biết bao năm rồi, cũng có thể xem là may mắn. Đáng tiếc, hôm nay cái mạng này của hắn ta chắc sắp kết thúc ở đây rồi?
Vào giây phút mà ngay cả Lâm Huy cũng muốn buông xuôi, từng đường kiếm tán loạn bỗng lao xé gió về phía hắn ta.
Khi thấy những đường kiếm ấy, trên mặt Lâm Huy cũng vô cùng kinh ngạc.
Mấy đường kiếm này vọt thẳng về phía mình là muốn giết mình sao?
Chỉ có điều, vẻ kinh ngạc này chỉ duy trì trong vòng vỏn vẹn một chớp mắt. Những đường kiếm tán loạn ấy lướt qua người Lâm Huy với tốc độ cực cao, một vài trong số đó gần như kề sát vào người hắn ta mà bay lượn, sau đó bên tai hắn ta liền vang lên tiếng “Phập phập phập…”
Mấy đường kiếm này đánh thật chuẩn xác vào đám Ngột Kim Ô, không hề có chút sơ sót nào…
Từng mảng lông vũ màu vàng tung bay tán loạn trước mặt Lâm Huy, hắn ta ngơ ngác đứng lơ lửng giữa không trung, rơi vào trạng thái ngây ngẩn trong phút chốc.
Hắn ta xoay người, quay đầu nhìn lại, bấy giờ mới thấy La Chinh cầm trường kiếm mỉm cười nhìn mình.
“Ngươi…” Lâm Huy căn bản đã quên đi tình cảnh của mình, hỏi: “Vừa rồi là do ngươi ra tay?”
“Một mình không thể nào chống lại đám Kim Ô này được, đừng gắng gượng” La Chinh nói.
“Ta không hỏi vấn đề này, ta đang hỏi…”
Trong lòng Lâm Huy như nổi cơn sóng to gió lớn. Chỉ một tiểu bối Nhất Trọng Thiên mà có thể chém giết Ngột Kim Ô, hơn nữa còn dùng một nhát kiếm giết chết mấy con liền! Năng lực nhường này, ngay cả chính Lâm Huy cũng khó làm được!
Mãi đến lúc này hắn ta mới sực nhớ ra chuyện lạ ngày hôm qua.
Hôm qua, khi đại quân của tộc Kim Ô áp sát đến biên giới, đám Ngột Kim Ô kia đã tước mất tính mạng của không ít người, ấy thế mà nhóm tướng sĩ do hắn ta dẫn tới từ Sơn Hà thành lũy lại không bị chết một ai. Khi đó trong lòng hắn ta còn thầm nghĩ, trong số mấy người này e là có kẻ nào rất giỏi đang giấu mình.
Chỉ có điều, Lâm Huy không bao giờ nghĩ tới được, kẻ rất giỏi ấy lại chính là người có tu vi thấp nhất. Trong phút chốc, quả thực hắn ta khó mà thay đổi quan niệm cố hữu ấy.
“Lâm Huy đại nhân, bây giờ không phải lúc để hỏi” La Chinh ngước mắt nhìn đằng trước, trường kiếm lại nhẹ nhàng giơ lên lần nữa.
Đối phó với đám Kim Ô yếu ớt này, La Chinh nén sức mạnh của mình lại ở mức rất thấp, nhưng hầu như nhát kiếm nào cũng có thể gặt hái được hiệu quả lớn nhất, vì thế hiệu suất đạt được cũng rất cao.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!