Mỗi luồng gió đều có quỹ đạo khác nhau, nhưng điểm cuối đều là bên kia hang độngLa Chinh không phải võ giả đầu tiên thay đổi luồng gió. Ngải Hổ và một số võ giả khác cũng từng thay đổi luồng gió mấy lần liền.
Chỉ là, lần thay đổi luồng gió của La Chinh lúc này khiến những võ giả khác không thể hiểu nổi.
Cho dù là Ngải Hổ hay những võ giả khác, bọn họ đều xông thẳng lên phía trên, bởi mục tiêu của họ vô cùng rõ ràng, đó chính là hạt giống cây thế giới.
Nhưng La Chinh cũng đổi từ một luồng gió này sang luồng gió khác, vậy mà vị trí thì càng lúc càng xuống thấp…
“Bây giờ, đổi tiếp!” Giọng nói của Huân lại vang lên lần nữa.
La Chinh bám vào một cột đá cao vút, hai chân khẽ giẫm một cái, lại lần nữa thoát khỏi luồng gió này, tiếp tục thay đổi quỹ đạo.
“Bên phải! Đổi!”
“Bên trái…”
Những câu khẩu lệnh của Huân liên tục vang lên, La Chinh cũng gần như hoàn thành một màn xiếc mà người khác không kịp nhìn.
Cả người hắn như đang mượn hướng gió lốc thổi để bay tới bay lui trong hang động, nhưng vẫn luôn duy trì vị trí ở phía dưới hang.
“Tên này đến để làm xiếc à?” Một võ giả ngẩn người nhìn La Chinh.
Dù rằng tới tận lúc này, La Chinh vẫn chưa thể lấy được bất kỳ một bảo vật nào, nhưng nhìn bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của hắn, không ít võ giả đều thầm bội phục. Nếu là bọn họ, e rằng rất khó để phản ứng nhanh nhạy được như vậy, đặc biệt là trong tình huống bản thân còn đang bị những cơn gió lốc quét đi.
La Chinh thay đổi liên tục khoảng mười ba luồng gió mới tới được phần giữa của hang động..
Mà lúc La Chinh lao tới phần giữa này, điều kỳ lạ đã xảy ra.
Lúc này La Chinh không đi lên trước, cũng không lùi về sau, cả người hắn lơ lửng giữa không trung. Dường như xung quanh La Chinh có một luồng khí đang từ từ nổi lên, bao lấy cơ thể hắn rồi từ từ nâng hắn về phía hạt giống cây thế giới trên đỉnh hang.
“Chuyện… chuyện gì thế này?”
“Chẳng lẽ tên nhóc này tự bay lên? Rõ ràng ở đây không thể bay được mà!”
“Hình như ở đó vốn có một luồng gió thổi lên trên, nên đã trực tiếp đẩy La Chinh lên!”
Mộ Minh Tuyết thấy thế, nét mặt cũng phấn khích hẳn lên. Hạt giống cây thế giới quá khó lấy, là thứ mà ngay cả nghĩ Mộ Minh Tuyết cũng không dám nghĩ tới. Nhưng chẳng ngờ, nó lại không thể làm khó được La Chinh.
Trên khuôn mặt Ngải Hổ cũng là vẻ hưng phấn. Mặc dù hắn không lấy được hạt giống cây thế giới, nhưng hắn luôn bội phục kẻ mạnh hơn mình. La Chinh làm được điều đó chỉ khiến trong lòng hắn thấy càng bội phục hơn thôi!
Còn các võ giả của ba thánh địa lớn ở Âm La giới thì khác. Ánh mắt cả đám đều rực lửa, đồng thời cũng thầm tính toán thực lực của La Chinh. Dẫu sao tên nhóc này cũng không thuộc ba thánh địa lớn bọn họ, nên dù có giết chết thì cũng chẳng ai ra mặt thay. Tuyệt đối không thể để hắn đem hạt giống cây thế giới đi được.
Ngoài địa cung, sắc mặt của ba vị Thánh chủ mỗi người một vẻ.
Thực ra Thánh chủ của thánh địa Ma tộc rất muốn truyền âm vào bên trong địa cung, ra lệnh cho mấy người tộc mình nhất định phải cướp được hạt giống cây thế giới!
Thế giới trong cơ thể gã đã vững chắc, nên hạt giống cây thế giới chẳng có tác dụng gì với gã. Nhưng nếu dâng hạt giống cây thế giới lên trên thì chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng không tệ.
Chỉ có điều, nếu tên nhóc kia đã lấy được hạt giống cây thế giới thì sẽ chẳng ngu ngốc gì mà giữ lại, sợ là hắn sẽ dùng luôn…
Thánh chủ của thánh địa Nhân tộc thì tỏ vẻ dửng dưng, nhưng ánh mắt lại khó giấu được vẻ tán thưởng. Có điều, hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu: Rốt cuộc làm thế nào mà tên nhóc kia lại có thể tìm được con đường đó?
Trong hang động này có hơn trăm luồng gió, biến hóa khó lường. Vậy mà La Chinh có thể vượt qua các luồng gió ấy để đến được giữa hang động, thậm chí còn biết ở đó có một luồng gió xoáy từ từ thổi lên nữa. Đó không thể là trùng hợp được!
Trong lòng La Chinh cũng tồn tại mối nghi ngờ này.
Trong lúc bị luồng gió xoáy này nhẹ nhàng đẩy lên, La Chinh bèn hỏi: “Huân, sao ngươi biết được cách này?”
Huân mỉm cười nói: “Lần đó, khi ta đến thăm dò hang động này thì đã biết nguyên lý của nó. Ta cũng từng dùng làn hương để xác định quỹ đạo của hơn trăm luồng gió này mới phát hiện ra chúng được sắp xếp theo Cửu Khúc Thập Phong Trận”
Cửu Khúc Thập Phong Trận là một trận pháp thời thượng cổ. Khi ấy Huân dẫn theo đám người trong tộc đi vào địa cung, đương nhiên có người nhận ra trận pháp này và nhìn ra được rằng, chỉ có đi đến phần trung tâm của Phong Trận mới có thể lấy được hạt giống cây thế giới.
Khi đó, mặc dù Huân đã biết về Phong Trận này, nhưng cũng không thành thạo lắm. Cho dù có nhìn ra sơ hở được cố ý lưu lại trong đó, nhưng lúc nhảy qua nàng lại đoán sai một lần, cuối cùng bị thổi sang phía bên kia hang động.
Không lấy được hạt giống cây thế giới, Huân vô cùng tiếc nuối, thế nên sau khi rời khỏi địa cung bèn tìm hiểu kỹ về Cửu Khúc Thập Phong Trận. Dù bây giờ đã cách hồi đó khá lâu, nhưng Huân đã rút ra được bài học khi trước, thêm vào đó là việc La Chinh phối hợp vô cùng hoàn mỹ, nên mới dễ dàng thông qua đến vậy!
Không bao lâu sau, La Chinh đã đi đến đỉnh của hang động, một hạt giống nho nhỏ của cây thế giới treo lơ lửng bên cạnh hắn.
Trước ánh mắt hâm mộ của vô số người, La Chinh vươn tay nắm lấy hạt giống cây thế giới, nhẹ nhàng lấy xuống. Cành cây khô kia đánh rắc một tiếng liền gãy, hạt giống cây thế giới đã nằm trong tay hắn.
Vỏ ngoài của hạt giống cây thế giới bóng loáng, giống như một viên đá cuội đã được dòng nước cọ rửa vậy. Hắn nhìn một lượt mà chẳng nhận ra nó có chỗ nào đặc biệt, bèn hỏi: “Cứ thế nuốt là được à?”
Huân khẽ gật đầu: “Nuốt xong thì phải dẫn nó vào đan điền. Hạt giống này sẽ nảy mầm ở thế giới trong cơ thể của ngươi…”
“Nhưng còn một vấn đề nữa” Nét mặt La Chinh hiện lên vẻ lo âu.
“Vấn đề gì?”
“Nếu gieo hạt của cây thế giới trong cơ thể, nó sẽ hút chân nguyên để lớn lên đúng không?” La Chinh hỏi.
Huân suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Đúng thế. Ngươi đang lo nó có hấp thu khí hỗn độn của mình hay không à?”
La Chinh gật đầu…
Huân tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm, bởi dẫu sao nàng cũng chưa từng nghe thấy chuyện trong đan điền không có chân nguyên bao giờ.
Nhưng La Chinh cũng không nghĩ nhiều nữa, dù gì thì hắn cũng không thể từ bỏ hạt giống cây thế giới chỉ vì lo lắng như vậy được. Hắn đâu có ngốc thế.
Nhưng đúng lúc La Chinh chuẩn bị ăn hạt giống cây thế giới, một võ giả Ma tộc vạm vỡ bỗng hét lên: “Tên nhóc nhân loại kia, mau buông hạt giống cây thế giới xuống, ta sẽ để ngươi an toàn rời khỏi địa cung! Nếu ngươi dám nuốt nó, ta bảo đảm địa cung này sẽ là nấm mồ của ngươi!”
La Chinh lơ lửng trên đỉnh hang động nhìn xuống võ giả Ma tộc kia, trong mắt lộ vẻ chế nhạo.
Khi nãy chính tên võ giả Ma tộc này đã cướp sen băng của Mộ Minh Tuyết!
Từ đáy lòng, La Chinh đã coi tên võ giả Ma tộc này thiếu mình một mạng rồi… Thế mà bây giờ gã còn dám uy hiếp hắn. Hắn cười gằn.
Sau đó, La Chinh bèn nuốt luôn hạt giống cây thế giới rồi bắt đầu dẫn một luồng khí hỗn độn ra và đưa nó xuống, đẩy vào thế giới trong cơ thể của mình.
Biển hỗn độn trong cơ thể La Chinh vẫn tĩnh lặng như trước, thậm chí còn chẳng có nổi một gợn sóng.
Những võ giả khác chỉ cần vận chuyển công pháp thì biển chân nguyên trong cơ thể thường sẽ dâng lên sóng lớn, nhưng biển hỗn độn trong cơ thể La Chinh lại cứ giữ nguyên trạng thái tĩnh lặng này.
Biển hỗn độn do khí hỗn độn ngưng tụ mà thành dường như nặng hơn nhiều so với biển chân nguyên.
“Tõm…”
Sau khi hạt giống cây thế giới đi vào đan điền, nó liền rơi thẳng xuống biển hỗn độn của La Chinh, tạo nên một gợn sóng nhẹ rồi chìm xuống, sau đó mau chóng biến mất.
“Vậy là xong rồi à?” Thấy vậy, La Chinh bèn hỏi Huân.
Huân khẽ nhún vai nói: “Thế còn muốn gì nữa? Hạt giống của cây thế giới đã vào đan điền ngươi rồi, dù dùng cách gì cũng không lấy ra được… Muốn để cây thế giới mọc rễ, đâm chồi thì còn cần một thời gian nữa”
Nghe thấy thế, La Chinh bèn gật đầu. Ánh mắt hắn lại lần nữa nhìn về phía võ giả Ma tộc kia!
Thấy La Chinh cứ thế nuốt mất hạt giống cây thế giới, trong lòng võ giả Ma tộc này liền rỉ máu. Đương nhiên, không chỉ có mình gã khó chịu, những võ giả khác cũng chẳng khá hơn là bao.
Con người thường có tâm lý này. Thứ bọn họ không đạt được thì họ sẽ thường hy vọng người khác cũng không thể đạt được!