Căn phòng Lục Giác Tinh Trận mà Mục Linh đi vào cách khá xa căn phòng của Chu Linh, giữa hai điểm này còn có hai căn phòng Lục Giác Tinh Trận nữa. Điều đó nghĩa là thực lực của Mục Linh mạnh hơn nhiều so với Chu Linh, ít nhất là trong vòng xoáy này thì Mục Linh dẫn trước khá xaNhưng chỉ trong vòng vài hơi thở, La Chinh đã dễ dàng vượt qua đoạn khoảng cách ấy.
“Hắn vượt qua thật rồi!”
“Lão hủ chưa bao giờ thấy ai có thể đi đến bước này, không ngờ hắn có thể vượt qua Mục Linh của tộc Nguyên Linh!”
“Nhưng không phải Mục Linh đã đến điểm tận cùng của vòng trong cùng à? Vượt qua Mục Linh, vậy tên nhóc Nhân tộc này còn cơ hội dung hợp huyết mạch không?”
Trong ý nghĩ của tất cả sinh linh Bỉ Ngạn, vị trí của Mục Linh mang ý nghĩa tận cùng. Bản thân nó đã đại biểu cho điểm cuối rồi. Từ xưa đến nay không ai có thể đi đến điểm cuối ấy, tất cả bọn họ đều cảm thấy chỉ có thể đến điểm cuối chứ không thể nào vượt qua điểm cuối!
Nhưng bây giờ điểm cuối này đã bị La Chinh vượt qua quá dễ dàng, cứ thế một bước đạp tới, không ít người ở đây đã đọc ra ý tứ trong đó.
“Đằng trước vẫn còn một Lục Giác Tinh Trận nữa, nhưng không thấy rõ là liệu ở đó có căn phòng hay không. Căn phòng đã bị giấu kín trong bóng tối rồi…”
La Chinh vẫn đang chuyển đổi qua lại giữa việc ở trên bức tranh và trong bức tranh, hắn không có quá nhiều thời gian để quan sát. Nếu ở nơi đó đã có một Lục Giác Tinh Trận, vậy hắn chỉ có thể bước vào trong đó mà thôi.
Ở giữa vòng xoáy bị một đám vật chất màu đen bao phủ. Đã từng có không ít sinh linh Bỉ Ngạn tiến hành phân tích hoa văn vật chất màu đen này. Có người cho rằng đó là một loại cát Hư Vô dưới hình thức khác, cũng có người cảm thấy ở nơi càng sâu hơn trong bức tranh là một lối đi.
Đáng tiếc những giả thuyết và suy đoán này xưa nay chưa có cơ hội được luận chứng, bởi vì không ai có thể vượt qua Mục Linh và tiếp cận vật chất màu đen kia.
Ngoài ra còn có rất nhiều cuộc tranh luận khác nổ ra, lúc trước “Mục Linh” dừng bước ngay trước vật chất màu đen thật sự bởi vì y không thể nào chống lại cát Hư Vô, hay là bởi vì không dám tới gần vật chất màu đen nên mới chọn dừng bước?
Rốt cuộc hôm nay cũng xuất hiện một cơ hội để nghiệm chứng.
Ở một góc của Bình Dịch Thiên, một sinh linh nửa người nửa trâu ngồi trên mặt đất màu đồng, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào bức tranh bất hủ, khắp khuôn mặt là vẻ kích động.
Sinh linh nửa người nửa trâu từng đưa ra phỏng đoán cực kỳ lớn mật, đó là vị trí của Mục Linh không phải điểm cuối cùng mà trong trung tâm vòng xoáy còn có một không gian khác!
Nhưng đa số sinh linh Bỉ Ngạn đều xem phỏng đoán của nó như một câu chuyện cười, dù sao nửa người nửa trâu này cũng không có thực lực tiến vào vòng xoáy, chẳng qua nó chỉ đứng nhìn từ xa mà thôi.
Thân hình thoắt ẩn thoắt hiện của La Chinh vượt qua Mục Linh, đạp thẳng lên Lục Giác Tinh Trận ở biên giới vật chất màu đen kia và bỗng chốc biến mất.
“Quả nhiên là lối đi! Xem đi, ta đã nói đúng rồi, quả nhiên chính là lối đi!”
Sinh linh nửa người nửa trâu phấn khởi reo ầm lên, nhưng vì nơi này cực kỳ hoang vu nên không có sinh linh Bỉ Ngạn nào khác có thể chia sẻ niềm vui sướng cùng nó.
“Biến mất?”
“Là bị vật chất màu đen hút vào rồi ư?”
“Hay là bị truyền tống rời đi…”
Lúc La Chinh đạp lên Lục Giác Tinh Trận ở trong cùng, trên bức tranh bất hủ không hề có ánh sáng chói lọi phóng lên mà hắn cứ thế biến mất trực tiếp.
Trên Bình Dịch Thiên yên ắng một lúc, sau đó vang lên đủ loại suy đoán.
“Ù…”
Một quả cầu trắng trôi lơ lửng ở nơi nào đó tại Bình Dịch Thiên, chính là A Hỏa của tộc Nguyên Linh. Nàng ta không biến thành hình thái của một cô gái nên không nhìn ra được vẻ mặt của nàng ta là như thế nào.
Sau khi ngước nhìn lên bức tranh bất hủ một lúc, nàng ta chỉ thì thào nói: “Không biết sẽ mang đến hậu quả gì đây…”
Ở một nơi khác trong Bình Dịch Thiên, trong hình cầu màu máu hiện ra một cô gái khác, đó chính là Vân Tiêu tiên tử của tộc Vô Không. Thông Thiên giáo chủ đã mang theo Tà Thần rời đi, nàng ta ở lại đây là để ghi chép lại mọi động thái của La Chinh.
“Giống như những gì sư tôn đã đoán” Trên mặt Vân Tiêu tiên tử toát lên vẻ thận trọng. Trong tay nàng ta có một viên tụ quang bảo thạch màu đỏ, nó đã ghi lại hết toàn bộ mọi cảnh tượng diễn ra trong bức tranh bất hủ. Đương nhiên viên tụ quang bảo thạch này là để Thông Thiên giáo chủ tự mình xem.
Các dương hồn của Thái Nhất Thiên Cung lại chìm vào căng thẳng. Hiện giờ không thể nào xác định được tình trạng của La Chinh, Cam Cao Hàn nói với Thu Âm Hà ở cạnh mình: “Ngươi đi xem thử cơ thể La Chinh thế nào”
Bản thể thật sự của La Chinh vẫn còn ở Thái Nhất Thiên Cung, nhưng bản thể trong Bỉ Ngạn lại biến mất, Cam Cao Hàn cũng không tài nào xác định được liệu việc này có gây ra hậu quả gì không.
Thu Âm Hà tuân lệnh, bèn nhanh chóng lùi ra khỏi Bỉ Ngạn. Chỉ vài hơi thở sau, ông đã quay về Bỉ Ngạn lần nữa và thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không sao, cơ thể La Chinh vẫn bình an vô sự.”
Cam Cao Hàn gật gật đầu rồi nhìn lên trên trời, nói: “Hy vọng hắn có thể bình yên ra khỏi bức tranh bất hủ”
Lão Anh và Đông Hoàng đều bị chôn sâu trong Bỉ Ngạn không thể ra ngoài được, ông không muốn La Chinh lại biến thành kẻ thứ ba.
Trong phút chốc, các dương hồn Thiên Cung khác cũng im lặng không nói gì. Không khí hơi lắng lại, trong lòng họ hiển nhiên cũng vô cùng lo lắng.
“Lão Cam sao lại nói vậy” Thu Âm Hà lắc đầu cười nói: “La Chinh chưa bao giờ khiến chúng ta thất vọng”
Lời của Thu Âm Hà khiến không khí dịu đi một chút, mấy người Ninh Hư Viễn cũng cười hùa theo vài tiếng và gật đầu nói: “Đúng là vậy thật, đúng là vậy thật…”
Một nén nhang trôi qua…
Hai nén nhang…
Ba nén nhang…
“Xoẹt!”
Trên bức tranh bất hủ lóe lên một tia sáng chói lòa, tia sáng ấy trực tiếp đập xuống và rơi lên một khối đá Tam Thanh nào đó trên mặt đất màu đồng. Ngay sau đó, một tộc nhân tộc Ngọc Đỉnh cao to bò ra từ mặt đất. Hắn ta chính là người đã vào vòng xoáy ngay sau tộc nhân tộc Mệnh, sở hữu bảy khắc ấn và cuối cùng tiến vào vòng thứ chín của vòng xoáy. Các tộc nhân tộc Ngọc Đỉnh khác tung hắn ta lên tựa như một anh hùng, huyết mạch của vòng thứ chín đủ để biến hắn ta thành trụ cột của tộc Ngọc Đỉnh.
Cứ cách một lúc lại có thêm một tia sáng khác nện xuống, mỗi lần tia sáng rơi xuống chủng tộc Bỉ Ngạn nào thì nơi ấy sẽ bùng nổ tiếng hoan hô.
“Xoẹt…”
Người cuối cùng đi xuống chính là Khoái Kiếm, Phi Dục và thiên tài của tộc Mãnh đã tiến vào vòng trong.
Ngoại trừ tộc nhân tộc Mệnh bị mất mạng lúc ban đầu cùng với La Chinh, những người khác đều đã trở về an toàn.
Mỗi một dương hồn Thiên Cung đều vươn cổ ngóng trông, mong mỏi La Chinh hóa thành một tia sáng và đáp xuống.
Các chủng tộc trung lập như Tam Mục, Yếu Thắng cũng quan tâm đến tình hình của La Chinh. La Chinh đã đứng bên mặt trận Chung Yên, hơn nữa bây giờ hắn còn thể hiện ra tiềm lực vượt trội hơn cả Mục Linh, nên đương nhiên bọn họ đều mong La Chinh sống sót trở về.
Nhưng các sinh linh Bỉ Ngạn phụ thuộc vào tộc Nguyên Linh, tộc Vô Không như tộc Tử Vân thì lại hy vọng La Chinh chết luôn trong đó. Họ không muốn nhìn thấy một thế lực khác vùng lên.
“Đừng chờ đợi nữa, e là tên kia đã bị cát Hư Vô ăn mòn sạch sẽ, không còn sót lại một chút cặn bã nào!”
“Thời gian lâu quá rồi, chắc chắn là không về được!”
“…”
Mấy tộc nhân tộc Tử Vân lạnh nhạt buông lời châm chọc.
Lý Bôi Tuyết vốn định phản bác vài câu nhưng đã bị Cam Cao Hàn ngăn lại. Trong hoàn cảnh như này mà cãi vã vô vị thì chẳng có chút ý nghĩa nào.
Cả nhóm người lại đợi hơn nửa canh giờ nữa, vật chất màu đen trên bức tranh bất hủ dần dần tan đi. Vòng xoáy khổng lồ và bức vẽ sinh linh Bỉ Ngạn trong vòng xoáy đều tan biến khỏi bức tranh, có nghĩa là bức tranh bất hủ đã đóng lại.