Ngươi mau trở lại…Nếu văn minh Thiên Chấp đã giải mã ra những lời này của Quỷ Quyệt, vậy có nghĩa là chúng đang nói chuyện bằng Phạn văn.
Nhưng đám Quỷ Quyệt này đang gọi ai?
Trong lúc La Chinh đang trầm tư thì Nữ Oa chợt hỏi: “Thế nào, có hiểu chúng đang nói cái gì không?”
“Phần lớn hàm nghĩa đều không hiểu được, giống như một loại kinh văn nào đó” La Chinh tạm dừng một chút, lúc này hắn mới phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình.
Ở đây chỉ có Dực Vương, Nữ Oa và Phục Hy hoàn toàn tin rằng La Chinh có thể nghe hiểu Phạn văn. Phục Hy và Nữ Oa biết rõ chuyện xảy ra trong Ngọc Thắng Thiên, còn Dực Vương thì đã trói buộc với Văn Minh Chi Khí của La Chinh, đương nhiên cũng biết rõ. Còn những người khác, ngay cả Đông Hoàng cũng nửa tin nửa ngờ, dù sao Đông Hoàng và lão Anh cũng vừa mới được giải cứu, còn chưa tìm hiểu rõ những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
“Chúng đang niệm tụng kinh văn sao?” Phục Hy hỏi.
“Ngoại trừ kinh văn còn có một câu nữa, chúng đang kêu gọi một đồng đội nào đó trở về” La Chinh thật thà đáp.
“Có khi nào nghe nhầm không?” Huyết Lang cười khà khà, hỏi.
Các thợ săn Bất Hủ tuyệt đối không tin lời La Chinh, thấy bộ dạng như thật của La Chinh, họ lập tức kết luận là hắn đang giả thần giả quỷ.
La Chinh không để ý tới lời châm chọc của Huyết Lang, hắn lắc đầu đáp: “Không thể nào nghe nhầm được”
Trung tâm Thiên Chấp tiến hành giải mã không đời nào sai sót. Bởi vì kết quả giải mã chỉ có hai cái, hoặc là không thể giải mã hoặc là giải mã chính xác. Nếu trung tâm Thiên Chấp đã đưa ra giải mã chính xác thì đáp án nhất định không sai.
“Ồ, tự tin vậy à” Ánh mắt Huyết Sư lập lòe.
Nhưng vào lúc này, Nữ Oa lại đột nhiên nói: “Vậy là đúng rồi, chúng thật sự thiếu một đồng loại, cho nên mới không ngừng kêu gọi”
Huyết Lang nghi ngờ nói: “Các ngươi cũng không biết rõ về Quỷ Quyệt, chỉ từng may mắn đi qua con đường Than Khóc mà thôi, làm sao biết được điều này?”
Huyết Lang đã nhìn ra thực tế Phục Hy và Nữ Oa cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Quỷ Quyệt, lần trước bọn họ cũng trốn trong nhà lá như vậy, chờ ba ngày trôi qua, Quỷ Quyệt giải tán rồi mới âm thầm bỏ chạy.
So với bọn họ, Huyết Lang từng chính mắt nhìn thấy Quỷ Quyệt tại Thượng Thanh Thiên, gã tự nhận mức độ hiểu biết của mình về Quỷ Quyệt hơn hẳn những người ở đây.
Nữ Oa nghe ra ý tứ trong lời nói của Huyết Lang, nàng mỉm cười: “Bởi vì ở đây có hai trăm căn nhà lá, mỗi một căn đều có một con Quỷ Quyệt, cho nên cũng có hai trăm con Quỷ Quyệt, hiện tại chỉ có một trăm chín mươi chín con, thiếu một con Quỷ Quyệt nên mới dư ra một căn nhà lá”
Vừa nói nàng vừa chỉ vào căn nhà lá mà mọi người đang ở, đây chính là căn nhà lá dư ra đó.
Trước đây khó có thể đi qua con đường Than Khóc chính là vì Quỷ Quyệt là tồn tại không thể chống lại. Cho dù có bao nhiêu Bất Hủ cảnh hay người dị tộc lựa chọn con đường này thì cuối cùng đều bị diệt sạch. Điều này cũng làm cho tiếng xấu của con đường Than Khóc truyền xa…
Nhưng hiện tại con đường Than Khóc thiếu mất một con Quỷ Quyệt, dư ra một căn nhà lá, nghĩa là con đường Than Khóc xuất hiện một kẽ hở, hiện tại bọn họ đang lợi dụng kẽ hở này để đi qua con đường Than Khóc.
Nữ Oa giải thích như vậy, Huyết Lang lập tức hiểu được, lúc này ánh mắt gã nhìn La Chinh đã có thêm một chút cảm xúc khác thường.
La Chinh thật sự có thể nghe hiểu Phạn văn…
“Theo như La Chinh nói, chúng đang kêu gọi đồng loại của mình trở về, lỡ như con Quỷ Quyệt kia thật sự trở về, chẳng phải chúng ta sẽ gặp phiền toái?” Thắng Thiên Thử Vương đột nhiên hỏi.
Phục Hy cười ha hả: “Bao nhiêu năm không trở về, chẳng lẽ lại trùng hợp đến mức trở về đúng vào hôm nay?”
Lúc trước Nữ Oa và Phục Hy cũng từng lo lắng về chuyện này, cho nên lúc không tìm được nhà lá để trống bọn họ vô cùng căng thẳng, nhưng bây giờ điều này đã không còn đáng lo lắng nữa.
Mười canh giờ này, mọi người đều bị điếc.
La Chinh nghiêng tai lắng nghe tiếng niệm tụng. Trung tâm Thiên Chấp vẫn đang hoạt cộng, cố gắng hết sức giúp La Chinh dịch ra vài câu.
Nhưng đám Quỷ Quyệt kia vô cùng cố chấp…
Chúng niệm tụng kinh văn suốt mười canh giờ, gần như không hề trao đổi với nhau trong quãng thời gian đó.
Thời điểm canh giờ cuối cùng kết thúc, trời đã tờ mờ sáng, ánh sáng lờ mờ từ ngoài vách tranh chiếu vào.
Đám Quỷ Quyệt hoạt động bên ngoài đều đã trở lại nhà lá của mình, lúc này chúng mới nói chuyện với nhau, tiếng nói chuyện của chúng lọt hết vào tai La Chinh không sót một chữ.
Lúc này một con Quỷ Quyệt đột nhiên đi tới nhà lá của nhóm người La Chinh. Quỷ Quyệt tiến tới càng lúc càng gần, sắc mặt mọi người cũng càng lúc càng căng thẳng.
“Làm sao bây giờ?” Thắng Thiên Thử Vương vội vàng dùng thần thức trao đổi.
Nữ Oa đưa tay ra hiệu. Ở khoảng cách này phải cố gắng không sử dụng thần thức để tránh bị Quỷ Quyệt phát hiện.
Sau đó nàng cẩn thận đi tới bên góc nhà lá, chờ khi Quỷ Quyệt tới sát và muốn xốc nhà lá lên, Nữ Oa lập tức đè chặt góc lều xuống. Quỷ Quyệt xốc một lần không được bèn dứt khoát từ bỏ, xoay người đi tìm căn nhà lá khác.
Chờ khi Quỷ Quyệt đi xa, trái tim đang treo ngược của mọi người mới dần hạ xuống…
Chẳng mấy chốc trời đã sáng, Nữ Oa bảo mọi người khôi phục thính giác của mình rồi xốc vách lá lên.
Mọi người nối đuôi nhau đi ra khỏi nhà lá. Chịu đựng trong một không gian nhỏ hẹp thế kia suốt mười canh giờ có hơi khó chịu, cuối cùng cũng được thả lỏng người.
“Cứ như vậy suốt ba ngày rồi đi thẳng tới Thượng Thanh Thiên, đây là con đường nhẹ nhàng nhất từ trước tới nay” Huyết Lang cảm thán.
“Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tới Thượng Thanh Thiên đã có một nửa số người bỏ mạng…” Huyết Sư bỗng thấy thương cảm. Mỗi một thành viên trong thợ săn Bất Hủ đều là tinh anh, nhưng một lần tới Thượng Thanh Thiên đã phải trả một cái giá đắt như vậy.
Trong lúc mọi người đang hít thở không khí, Nữ Oa lại phát hiện sắc mặt La Chinh hơi sa sầm: “La Chinh, làm sao vậy?”
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía hắn.
La Chinh chần chừ một chút rồi hỏi: “Thật sự là không thể giết chết Quỷ Quyệt?”
“Không thể giết chết” Huyết Lang giành đáp: “Cho dù giết chết, qua một khoảng thời gian nó cũng sẽ sống lại, tuyệt đối không thể biến mất trong thiên địa”
Quỷ Quyệt được xem là tồn tại vĩnh viễn bất diệt trong Tam Thanh Thiên.
“Ngươi lại nghe được cái gì?” Nữ Oa hỏi.
“Ban nãy Quỷ Quyệt có trao đổi với nhau vài câu, đồng loại của chúng bị mắc kẹt ở ngoài con đường Than Khóc, cũng chính là Thượng Thanh Thiên” La Chinh đáp.
“Có lẽ là bị mắc kẹt, hơn nữa còn bị mắc kẹt rất nhiều năm” Phục Hy gật đầu.
“Nhưng con Quỷ Quyệt bị mắc kẹt gần đây nhất đã bị giết rồi, chúng đang nghĩ cách làm nó sống lại, chính vào đêm nay…” La Chinh tiếp tục nói.
Hắn vừa dứt lời, mọi người đồng loạt im lặng hồi lâu.
Nữ Oa căng thẳng nhìn chằm chằm La Chinh: “Ngươi chắc chứ?”
“Chắc” La Chinh gật đầu.
Sắc mặt Thắng Thiên Thử Vương bỗng trở nên vô cùng khó coi: “Con Quỷ Quyệt kia sống lại, vậy chẳng phải sẽ không còn căn nhà lá nào dư ra nữa?”
Sắc mặt Nữ Oa và Phục Hy cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Có thêm một con Quỷ Quyệt đồng nghĩa với mất đi một nơi ẩn thân.
Nếu bị đám Quỷ Quyệt phát hiện, bọn họ tất nhiên sẽ bị chúng bao vây tấn công, đối với mọi người thì đây chính là con đường chết!
Đông Hoàng nhíu mày hỏi: “Bây giờ chúng ta còn có cơ hội lui ra ngoài không?”
“Chưa đủ ba ngày mà đã rời khỏi con đường Than Khóc thì chúng ta sẽ không thể tiến vào Thượng Thanh Thiên được nữa, cũng không thể trở về Thái Thanh Thiên, sẽ bị lạc trong cánh đồng không thể quay đầu này vĩnh viễn” Nữ Oa nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trên gương mặt già nua của lão Anh hiện lên vẻ sầu lo.
Nữ Oa nhìn lướt qua những căn nhà lá, ánh mắt kiên định: “Kế sách trước mắt, chỉ có thể giết chết một con Quỷ Quyệt”