Ninh Vũ Điệp nhìn La Chinh với ánh mắt bình tĩnhKhê Ấu Cầm đặt tay lên bụng, nghe giọng Phượng Ca cũng ngẩng đầu nhìn nàng một cái. Nếu là ngày xưa, Khê Ấu Cầm kiểu gì cũng phải châm chọc khiêu khích một lượt, là lòng thù địch theo phản xạ có điều kiện đối với những cô gái tới gần La Chinh. Nhưng sau khi có thai, Khê Ấu Cầm đã điềm đạm hơn rất nhiều. Đứa nhỏ này không dễ gì mà có được, nàng không muốn cảm xúc quá kích động.
Sắc mặt Phượng Ca bình tĩnh đến lạ, nhưng trong đôi mắt sắc sảo vẫn mang theo vẻ cố chấp.
Biểu hiện của La Chinh lúc ở Đích Long Điện khiến Phượng Ca mất mặt, nhưng nàng cũng không để ý, điều nàng quan tâm là tình cảm của La Chinh.
Lông mi Phượng Ca thoáng run rẩy. Lúc mới quen biết nàng và La Chinh cũng không thật sự hòa thuận, nhưng từ hành trình trong Ám Vực, nàng đã bắt đầu mê mẩn cảm giác an toàn này.
Nàng cũng hiểu rõ La Chinh tin tưởng Lăng Sương nhiều hơn, cho nên tình cảm của nàng vừa vội vàng vừa trực tiếp.
La Chinh nghiêm túc đáp: “Cho dù thích ngươi cũng không có nghĩa các ngươi có thể đối xử với Tiểu Diệp như vậy, dụ dỗ nàng ấy đồng ý”
Ninh Vũ Điệp mỉm cười, dù sao nàng vẫn hy vọng mình có một vị trí đặc biệt trong lòng La Chinh.
Khê Ấu Cầm thầm bĩu môi, nàng và Ninh Vũ Điệp tranh giành cả đời, cũng đoán được thái độ của La Chinh.
Trong mắt Phượng Ca hơi căng thẳng, sau khi nghe La Chinh nói vậy thì chợt hiện lên vẻ ngượng ngùng, chỉ nói: “Ừ, ta biết rồi, sau này… sẽ không vậy nữa”
Nói xong, nàng rời khỏi Thừa Hỏa Điện.
Thấy phản ứng của Phượng Ca, trên mặt La Chinh cũng hiện lên vẻ mờ mịt, Ninh Vũ Điệp ở bên cạnh lại cười yếu ớt nói: “Vẫn là phu quân lợi hại, Phượng Ca điện hạ thỏa hiệp rồi”
“Thỏa hiệp?” La Chinh chớp mắt.
“Nghe được đáp án mình muốn, đương nhiên là thỏa hiệp rồi” Khê Ấu Cầm hừ khẽ một tiếng.
La Chinh nhìn phần bụng hơi nhô lên của Khê Ấu Cầm, tiến lên nói: “Có thai rồi, sao còn nói chuyện như vậy? Thừa Hỏa Điện này không thích hợp với nàng, lát nữa ta đưa nàng rời khỏi đây”
Nói xong, La Chinh lại nhìn Ninh Vũ Điệp, nghiêm túc nói: “Ta biết Tiểu Điệp hy vọng ta có thể dựa vào Thái Nhất Thiên Cung, phục hưng Cửu Lê, nhưng tình hình trong thế giới mẹ biến hóa vô cùng phức tạp…”
Đến Lê Sơn một chuyến, La Chinh cũng hiểu được chỉ nâng đỡ tàn quân của Cửu Lê thì không có ý nghĩa gì, trước khi phục hưng Cửu Lê, hắn cần phải hoàn thành một sứ mệnh quan trọng hơn.
Từ Cửu Lê trở về Thái Nhất Thiên Cung chuyến này, La Chinh đi thẳng tới vùng đất Kiếm Đỗng, chưa giải thích rõ với Ninh Vũ Điệp.
La Chinh nói sơ lược một lần, cũng trách Ninh Vũ Điệp một tí, mặc dù bị La Chinh trách cứ nhưng Ninh Vũ Điệp vẫn cười nhẹ, trong lòng rất vui vẻ.
Huân, Hàm Lưu Tô và Mục Ngưng vẫn đang tu hành dưới Liệt Hỏa Chi Lăng, La Chinh cũng không đánh thức bọn họ.
Lần này tới Thái Nhất Thiên Cung, La Chinh phải đưa Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm về Tâm Lưu kiếm phái. Hắn không vội vàng trở về vùng đất Kiếm Đỗng, chỉ đưa cho Tiểu Hân một ít Thần Tinh đi tới Long Thành, bảo nàng mua một ít thuốc an thai cho Khê Ấu Cầm bồi bổ.
Thời điểm Khê Ấu Cầm mang thai La Niệm, La Chinh vì bận phi thăng nên không thể ở bên cạnh nàng, lần này hắn nên làm tròn trách nhiệm của một phụ thân.
…
Trên núi Thái Hạo, Hạo Nhiên Kiếm Điện đóng chặt cửa.
Huyến nương nương váy đỏ như lửa, Hoang Long và hai vị thủ lĩnh Ám Bộ của núi Thái Hạo đang tề tựu một chỗ.
Huyến nương nương mang một đôi hài tinh xảo, đi qua đi lại, mày đẹp khẽ nhíu lại.
Từ Thọ khoanh chân ngồi trên ghế rồng trong Hạo Thiên Kiếm Điện, hai mắt nhắm chặt, đang ngao du trong Bỉ Ngạn. Chỉ chốc lát sau, Từ Thọ mở mắt, ánh mắt sáng như sao, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, dễ nhận thấy là đã rời khỏi Bỉ Ngạn.
“Thọ Hoàng!”
Hai thủ lĩnh Ám Bộ tiến lên cúi đầu trước Từ Thọ.
Từ Thọ khẽ vuốt râu, mày nhíu chặt, trầm ngâm nói: “Bọn họ muốn ra tay trước”
Nghe vậy, Hoang Long và Huyến nương nương đều nhìn nhau một cái.
“Ra tay trước? Ra tay trong hoàn cảnh hiện tại, chẳng phải là muốn đẩy chúng ta vào hố lửa sao?” Huyến nương nương lạnh mặt nói.
Thực lực hiện tại của núi Thái Hạo tuy có thể ổn định ở vị trí thứ ba nhưng còn thua xa núi Thái Nhất và núi Thái Ất, huống chi Đông Hoàng Thái Nhất và lão Anh tọa trấn, núi Thái Hạo ra tay chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Hoang Long cũng gật đầu nói: “Ra tay trước chúng ta sẽ chịu thiệt!”
“Đế Tuấn đã chuẩn bị xong xuôi” Từ Thọ lại nói.
Tộc Kim Ô tiếp giáp Thái Nhất Thiên Cung, một khi phát động chiến tranh thì tộc Kim Ô sẽ ra tay đầu tiên.
“Chỉ có mỗi tộc Kim Ô?” Huyến nương nương do dự.
Từ Thọ bằng lòng dẫn núi Thái Hạo phản bội một mặt là vì dã tâm của ông ta, một mặt khác là vì bọn họ không ưa Thái Nhất Thiên Cung. Nhưng Thái Nhất Thiên Cung tích lũy vô số năm, căn cơ sâu dày, một mình tộc Kim Ô khó mà tiêu diệt được bọn họ, nếu núi Thái Hạo tùy tiện bán đứng sẽ vô cùng có hại.
Từ Thọ đứng trước cửa Hạo Nhiên Kiếm Điện, ánh mắt sâu thẳm: “Đến lúc đó bọn họ sẽ cầm chân Đông Hoàng và bà lão kia ở trong Bỉ Ngạn!”
Một khi hai lực lượng chiến đấu mạnh nhất của Thái Nhất Thiên Cung là lão Anh và Đông Hoàng bị bọn họ vây khốn trong Bỉ Ngạn, thực lực của Thái Nhất Thiên Cung sẽ suy yếu đáng kể.
“Vây khốn bà lão và Đông Hoàng?” Ánh mắt Huyến nương nương lóe lên.
“Nghe nói đã ra tay với bà lão, không biết có thành công hay không” Từ Thọ nói: “Hơn nữa bọn họ còn đặc biệt nhắc tới một người”
“Ai?” Huyến nương nương hỏi.
“La Chinh” Từ Thọ đáp.
La Chinh là một thiên tài, nhưng có tác dụng gì với tộc Hữu Hùng?
“Muốn chúng ta giết hắn?” Trên mặt Huyến nương nương hiện lên vẻ hưng phấn. Lần trước La Chinh tìm tới núi Thái Hạo khiến bọn họ từ trên xuống dưới đều vô cùng chật vật, nhưng núi Thái Hạo lại không dám làm gì hắn.
“Muốn bắt sống, hình như La Chinh rất quan trọng đối với bọn họ…” Nói xong, trên mặt Từ Thọ cũng hiện lên vẻ khó hiểu, cho dù La Chinh là thiên tài cực kỳ ưu tú, nhưng bắt sống hắn thì có ý nghĩa gì?
“Bắt sống cũng không tệ” Trong mắt Huyến nương nương hiện lên ý cười lạnh lẽo.
…
Trên núi Thái Ất, rừng cây ngọc bích xanh biếc vây quanh một hồ nước dập dờn gợn sóng. Xung quanh những cây ngọc bích này được khắc vô số pháp trận. Từng tầng pháp trận xếp chồng lên nhau, hình thành một đại trận Chấn Linh, bảo vệ hồ nước và lầu các bên hồ ở bên trong.
Sau khi vào Bỉ Ngạn, thân thể vẫn ở nguyên tại chỗ, đối với cường giả như lão Anh, việc này vô cùng nguy hiểm, dù sao lúc hoạt động trong Bỉ Ngạn, thân thể gần như không có sức chống cự.
Sau khi lão Anh tiến vào Bỉ Ngạn, đại trận Chấn Linh lập tức mở ra, ngoại trừ một số ít người trên núi Thái Ất có thể bước vào thì những sinh linh khác chỉ cần bước qua đều sẽ bị đại trận Chấn Linh giết chết.
Lăng Sương đứng ngoài rừng cây ngọc bích một chút, sau đó không chút do dự tiến vào rừng cây.
Đại trận Chấn Linh phóng ra một ký hiệu bao phủ quanh thân Lăng Sương, lúc này bề mặt tất cả các cây ngọc bích ở đây đều phát ra ánh sáng màu đỏ.
Ký hiệu kia kiểm tra thân phận của Lăng Sương xong xuôi, vầng sáng màu đỏ bên ngoài cây ngọc bích biến mất ngay lập tức.