Trên bức tường này được khắc chi chít những cái tên, tổng cộng có chín hàngChắc chắn bộ tộc tạo nên tháp Tội Ác kia dựa theo chín đẳng cấp này để tính thiên phú.
Hàng dưới cùng cũng chính là hàng thứ chín, có lẽ chính là hàng có thiên phú thấp nhất.
La Chinh chú ý thì thấy sau khi tên của Vân Lạc xuất hiện, tất cả các tên khác ở hàng này đều lùi về sau một vị trí, cũng chính là cái tên cuối cùng của hàng thứ chín chắc chắn sẽ bị loại bỏ.
Điều này cũng khó trách. Cho dù bức tường được này rất lớn, nhưng cũng không thể ghi chép được mấy vạn, mấy chục vạn, hay thậm chí là mấy trăm vạn tên được.
“Bình thường mà. Vừa mới tham gia vào kiểm tra thì đều xếp ở hàng dưới cùng, chỉ là thứ tự này vẫn sẽ thay đổi, có thể từng bước từng bước tăng lên” Hạ Sương giải thích.
“Thì ra là vậy” La Chinh gật gật đầu.
Vân Lạc ở trong đó nhận loại kiểm tra nào thì La Chinh không rõ, mọi người chỉ có thể nhìn chằm chằm sự biến động của cái tên trên bức tường.
Một lát sau, cái tên Vân Lạc ở hàng thứ chín bỗng biến mất, rồi lập tức xuất hiện ở hàng thứ tám, loại bỏ cái tên cuối cùng của hàng thứ tám.
Ngay sau đó tên của Vân Lạc lại biến mất khỏi hàng thứ tám rồi lập tức xuất hiện ở hàng thứ bảy.
Vừa nhảy lên hàng thứ bảy lại biến mất chỉ trong nháy mắt rồi xuất hiện trên hàng thứ sáu…
“Nhanh quá!” Hạ Sương cảm thán nói.
Người ở tầng mười dĩ nhiên sẽ chú ý đến tình hình của tộc khác, có một vài thiên tài của một số tộc khi vào trong bia thiên phú đều sẽ thu hút sự chú ý của không ít người, trong đó có sinh linh của một số tộc sẽ sắp xếp lại thông tin rồi gửi gửi về đỉnh tháp.
Mỗi một tộc đều hy vọng có thể bồi dưỡng ra thiên tài cường thế, đồng thời không muốn những tộc khác xuất hiện thiên tài mới, vì vậy bia thiên phú này thực ra được rất nhiều người chú ý đến.
Lên tới hàng thứ sáu thì chứng tỏ thiên phú của Vân Lạc đã có thể ngang hàng với Hạ Sương, mà bởi vì cái tên Vân Lạc đã lên hàng thứ sáu nên tên của Hạ Sương lại bị đẩy lùi xuống một vị trí.
Số lượng thiên tài ở hàng thứ sáu trong tháp Tội Ác không hề ít, có lẽ không cần tới vài năm thì cái tên Hạ Sương sẽ bị người đến sau dần dần loại bỏ.
Nhưng sau khi tên của Vân Lạc chỉ dừng lại một chút ở hàng thứ sáu liền tiếp tục nhảy lên hàng thứ năm…
Phần đông sinh linh đã bắt đầu cảm thán.
Những năm gần đây, thiên tài có thể tiến lên hàng thứ năm không nhiều, ngoài Ma tộc và Yêu Dạ tộc ra thì thiên tài trên hàng thứ năm đã có thể nằm ở các tộc lớn rồi.
Còn về Nhân tộc…
Nếu trừ bỏ cô gái bí ẩn Vân Lạc là thiên tài đứng đầu của thánh địa Tử Tâm này, thì cũng chỉ có thể đứng ở hàng thứ sáu mà thôi.
Có điều tuy mọi người cảm thán như vậy, nhưng thực ra mọi chuyện cũng đã nằm trong dự liệu cả rồi. Nếu thiên phú mà Vân Lạc thể hiện ra không lên được hàng thứ năm, thì e là thiên tài của tất cả các tộc khác cũng chẳng còn mặt mũi nào. Chiến Tướng cấp mười ở tầng thứ mười cho đến hiện tại, vẫn không có một sinh linh nào đánh thắng Vân Lạc!
Sau đó Vân Lạc dừng ở hàng thứ năm một khoảng thời gian và không nhảy lên nữa.
Mọi người thậm chí là lộ vẻ hơi thất vọng.
“Thiên phú của Vân Lạc vẫn kém Nguyệt Thủ một chút…”
“Hàng thứ năm đã rất giỏi rồi, ít nhất thì mạnh hơn không ít thiên tài cấp Thần của tộc khác”
“Không đúng, ta cảm thấy Vân Lạc ít nhất có thể nhảy đến hàng thứ tư!”
Trong tiếng bàn tán của mọi người, hai chữ Vân Lạc đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng, sau đó tên của nàng lại lần nữa dao động, cuối cùng nhảy lên hàng thứ tư, đẩy tên của Nguyệt Thủ lùi về sau.
“Hàng thứ tư rồi!”
“Quả nhiên đúng như dự đoán của ta…”
“Thực ra nàng ấy vào được hàng thứ tư là rất bình thường, thiên phú của Vân Lạc nên ở trên Nguyệt Thủ!”
Vừa dứt lời, tên của Vân Lạc đột nhiên nhảy lên hàng thứ ba!
“Hàng thứ ba rồi, nàng ấy quả nhiên là sự tồn tại của yêu nghiệt, thiên phú như vậy e là gần bằng với Lưu Vũ của Yêu Dạ tộc!”
“Haiz! Nếu Vân Lạc bình thường một chút thì tốt rồi. Với thiên phú này của nàng ấy, e là có thể dẫn dắt Nhân tộc bước vào một thời kỳ huy hoàng mới…”
“Có ích gì? Cứ cho là Vân Lạc đồng ý giúp Nhân tộc đi nữa thì căn bản vẫn không thuộc về Nhân tộc, nàng ấy thuộc về tháp Tội Ác!”
Trong sự bàn tán, tên của Vân Lạc lại biến mất lần nữa và xuất hiện ở hàng thứ hai!
Nhìn thấy cảnh này mọi người đều nhốn nháo.
Vân Lạc đã đẩy lùi tên của Lưu Vũ đi một vị trí…
Lưu Vũ là nhân vật gì?
Hai trăm năm trước, thế lực của Ma tộc còn cường thịnh hơn bây giờ, mặc dù thiết lập ra quy tắc nhưng lúc đó, số chỗ ngồi mà Chiến Tôn của Ma tộc chiếm giữ phải hơn một nửa, vậy nên các tộc khác đều bị chèn ép, cho dù là Yêu Dạ tộc cũng không ngoại lệ!
Các kiểu ám sát, minh sát tràn ngập tháp Tội Ác!
Mỗi khi tộc khác xuất hiện một thiên tài siêu cấp, bước vào tháp Tội Ác không được bao lâu thì đều sẽ bị Ma tộc diệt trừ!
Các tộc khác cũng chỉ giận mà không dám nói.
Dù gì sau khi trải qua “sự kiện chặn cửa”, Ma tộc đã nhường lại một số chỗ ngồi, để các tộc khác cũng vào trong tháp Tội Ác tu luyện, đối với Ma tộc lúc đó đã coi là nhường nhịn rồi.
Chẳng qua việc Lưu Vũ xuất hiện đã kết thúc việc này, triệt để trấn áp Ma tộc!
Cho dù là ám sát hay minh sát thì căn bản không có bất kì hiệu quả gì với Lưu Vũ. Lưu Vũ giống như một ngôi sao nhanh chóng bay lên, không ngừng vượt qua các tầng, thực lực cũng tăng lên nhanh chóng!
Đợi sau khi Ma tộc khôi phục lại tinh thần, không ngờ bọn họ lại trực tiếp phái Chiến Tôn đi ám sát Lưu Vũ…
Nhưng lúc đó cho dù là Chiến Tôn cũng không thể nào áp chế được Lưu Vũ nữa.
Cuối cùng phải để Lưu Vũ càn quét khắp đỉnh tháp, thuận lợi lấy được một chỗ ngồi, đồng thời giết chết 12 đại Chiến Tôn của Ma tộc khi ấy! Với sức lực của một người mà cướp ra 12 chỗ ngồi từ trong tay Ma tộc!
Sự xuất hiện của Lưu Vũ được coi là kết thúc triệt để cục diện một mình độc chiếm của Ma tộc!
Còn về sau này, khi Lưu Vũ ra khỏi tháp Tội Ác liền thay đổi bố cục của đại lục này. Sau 100 năm, sau khi Lưu Vũ trở thành Thần Hải Cảnh thì hiện giờ, thực lực thánh địa Yêu Dạ tộc đã vượt lên trên thánh địa Viêm Ma và thánh địa Khủng Ma! Hai thánh địa lớn của Ma tộc phải liên thủ với nhau mới có thể chống lại!
Hiện giờ Lưu Vũ đã trở thành nhân vật trong truyền thuyết của đại lục Hải Thần!
Cho dù là đám lão già thiên cổ cũng vô cùng cảnh giác với Lưu Vũ!
Nhìn thấy Vân Lạc tùy tiện kiểm tra một cái mà lại có được thành tích như vậy, phần lớn Nhân tộc đều không nhịn được thở dài một hơi…
Nếu Vân Lạc chịu giúp Nhân tộc thì e là cũng có thể giống như Lưu Vũ, mặc dù bọn họ cũng không mong nàng có thể dẫn dắt Nhân tộc phát triển đến mức lớn mạnh như Yêu Dạ tộc. Vì dù gì thực lực tổng thể của bản thân Yêu Dạ tộc đã rất lớn mạnh, chỉ có thể nói khi đó Ma tộc chiếm được cơ hội trước, kéo giãn khoảng cách ưu thế với các tộc khác quá lớn.
Nhưng Vân Lạc ít nhất có thể đảm bảo Nhân tộc thoát khỏi cục diện hiện tại, sẽ không để Nhân tộc bị ức hiếp!
Ngay khi mọi người cho rằng tên của Vân Lạc sẽ cố định ở tầng thứ hai thì kết quả là nó lại biến mất…
“Vẫn lên nữa?” Có người vuốt vuốt lồng ngực, thể hiện bản thân không chịu nổi nữa.
“Vân Lạc này rốt cuộc là người gì? Làm sao có thể…”
“Không ngờ nàng ấy có thể ngang hàng với những nhân vật kia…”
“Năm người này luôn là nhân vật trong truyền thuyết, không hề tồn tại ở trong đại lục Hải Thần chúng ta! Vân Lạc này…”
Năm cái tên ở hàng thứ nhất gần như đều là sự tồn tại nghe nhiều đến thuộc đối với người trong tháp Tội Ác. Dù gì thì năm cái tên này đều nằm trên hàng thứ nhất, lúc nào cũng đều bắt mắt nhất, sao bọn họ có thể không nhìn thấy?
Còn về việc năm người này thế nào, thì mỗi sinh linh cũng có cách nghĩ của riêng mình.
Kỳ thực cũng gần như cách nghĩ của La Chinh.
Tháp Tội Ác thần kì như vậy tuyệt đối không phải là vật của Hạ Giới, năm người ở hàng thứ nhất e là là năm người của thế lực lớn nào đó trên Thượng Giới, thiên phú của bọn họ có lẽ đã vượt xa sức tưởng tượng của phần lớn sinh linh trong đại lục Hải Thần, chỉ có thể dùng từ truyền thuyết để hình dung bọn họ.
Không ai ngờ rằng, thì ra vẫn còn một truyền thuyết ở ngay bên cạnh bọn họ!
Dù có nói thế nào thì việc Vân Lạc có thể chen vào hàng thứ nhất, đẩy lùi một bậc tên của năm người kia, là chuyện chưa từng có ai ở trên đại lục Hải Thần này làm được.
Lưu Vũ không làm được, thiên tài khác càng không làm được!
Sau khi tên của Vân Lạc ổn định, ánh sáng nhàn nhạt trên bức tường cũng tan đi, sau đó cánh cửa chầm chậm mở ra, chiếc váy dài chín màu của Vân Lạc không ngừng phập phồng, bóng dáng nàng đã chầm chậm đi ra.
Sau đó nàng ngẩng đầu, mặt không biểu cảm, nhìn qua tên của mình. Trên mặt nàng không có bất kì biểu cảm gì, nhìn không ra vui sướng, cũng không thấy vui vẻ, giống như tất cả vốn là như vậy, hoàn toàn nằm trong dự liệu…
Nàng đi về phía La Chinh, lạnh lùng nói: “Đến lượt ngươi rồi?”
La Chinh gật đầu, không dừng lại, cũng đi về phía cánh cửa.
Hạ Sương thì ở phía sau cười nói: “La Chinh, cố lên!”
La Chinh quay đầu lại gật đầu, sau đó cũng đi vào trong bóng đen, ánh sáng xung quanh đột nhiên nhạt đi, mà bức tường lại lần nữa phóng ra ánh sáng vô tận.