“Soạt soạt soạt…”Sương trắng quay cuồng một hồi.
Từ trong sương trắng hiện ra một bóng người.
Người nọ có một mái tóc xoăn rất dài, bên dưới mái tóc là một gương mặt tuấn tú. Đó chính là Triệu Công Minh, một trong các đệ tử thân truyền của Thông Thiên giáo chủ.
“Ngươi đang nói gì? Ta nghe không hiểu” Triệu Công Minh nở một nụ cười phóng túng không hề câu nệ hay gò bó gì.
Trong mắt Xà Chủ, ngay cả văn minh Nguyên Linh cũng là tồn tại hạ cấp như cặn bã thì nói chi đến đám loài người này?
“Chết!”
“Ù!”
Hai mắt của con rắn trắng nhỏ lại biến thành màu xanh rì.
“Đáng sợ thế!”
Triệu Công Minh co rụt cổ lại, chui ngay vào trong sương trắng Hư Trần.
“Xì xì xì…”
Trong làn sương trắng do Hư Trần biến thành lại có một phần lớn hóa thành bột phấn màu lục và rơi vào bên trong động Hổ Phách.
Ánh mắt màu lục của Xà Chủ đã trực tiếp phá hủy Hư Trần, uy lực thật sự quá khó lường.
Lúc này, Thông Thiên giáo chủ lại nổi lên từ trong Hư Trần.
“Ngươi cũng chết!”
Hai mắt của rắn trắng phát ra ánh sáng màu lục, định bắn vỡ cả Thông Thiên giáo chủ. Thế nhưng Thông Thiên giáo chủ chỉ giơ một tay lên nhẹ nhàng chặn lại, từ làn sương trắng Hư Trần ở bên cạnh chui ra một cái tay ngăn trước người Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ lắc đầu với Xà Chủ, ý bảo nó cứ yên tâm đừng nóng vội. Sau đó y lấy ra một cái răng thật mỏng cắt nhẹ trên cánh tay, cắt đứt cả cái tay của mình.
Cái tay gãy kia lại không hề chảy máu.
Phần tay bị cắt rời nhanh chóng lành lại, xương cốt trong tay hiện ra và tự sắp xếp, làn da bắt đầu mọc lên. Chỉ trong nháy mắt, nó đã hóa thành một con chim nhỏ và bay vèo về phía bên bờ.
Con chim nhỏ này phát ra tiếng kêu to liên tiếp theo tiết tấu nhịp nhàng, nó cũng đang dùng Phạn ngữ để trò chuyện.
“Bốn trăm kỷ nguyên Hỗn Độn trước, các ngươi thậm chí còn không có hứng thú liếc mắt nhìn tới, còn bây giờ chỉ có thể uy hiếp một cách vô ích?” Chim nhỏ hỏi.
Xà Chủ cả giận nói: “Các ngươi là lũ ngu xuẩn nhất trên thế giới! Chấp niệm của con chim ngốc kia không có chút ý nghĩa nào, vì sao cứ muốn khăng khăng đi theo!”
Giống như những gì chim nhỏ nói, ban đầu nhóm Xà Chủ không hề đặt đám chim này vào mắt.
Trong suốt mấy trăm kỷ nguyên hỗn độn, chúng trơ mắt nhìn đám chim này an toàn phát triển, trơ mắt nhìn chúng nâng đỡ ra một tộc Vô Không không kém gì văn minh Nguyên Linh.
Mặc dù trong Ngọc Thanh Thiên, nhóm Xà Chủ vẫn chiếm ưu thế khá lớn, thậm chí có thể được gọi là chủ thể của Tứ Linh Môn! Bởi vì nhóm Xà Chủ ngoại trừ thế lực của Xà Linh Môn thì thậm chí còn có một bộ phận khá đông là thế lực của Nhân Linh Môn, Hầu Linh Môn…
Bọn chúng đại biểu cho dòng chính thống của Tứ Linh Môn, cũng là hy vọng duy nhất co rúc tại khu vực nhỏ bé này.
Nhưng đám chim này lại cứ đi giúp đỡ cho con chim ngốc vĩnh viễn không bao giờ thức tỉnh được ấy, chúng lớn mạnh đến mức độ như ngày hôm nay, lớn mạnh đến mức đủ để rung chuyển cả dòng chính thống!
Chim nhỏ vỗ vỗ đôi cánh, thoạt nhìn như rất gắng sức để duy trì được độ cao của mình. Nó lạnh lùng nhìn Xà Chủ ở dưới và nói: “Chấp niệm của chủ của ta chính là ý nghĩa của bọn ta. Ngươi có thể hoài nghi bọn ta, nhưng không thể sỉ nhục chủ của ta”
“Chim ngu, chim đần, môn chủ ngu xuẩn nhất trong Tứ Linh Môn…”
Khi Xà Chủ mắng được đến một nửa, trong mắt con chim nhỏ kia đã tràn đầy vẻ giận dữ. Nó uy hiếp: “Ngươi không sợ chết, nhưng ngươi sợ còn sống! Nếu ngươi dám can đảm nhục mạ môn chủ của ta thêm một câu nữa, ta bảo đảm ngươi chắc chắn không thể chết được!”
Lời uy hiếp của chim nhỏ rất hữu dụng. Nó vừa nói dứt câu, con rắn trắng nho nhỏ kia ngậm miệng ngay lập tức.
Nó là thể Quỷ Quyệt, là tồn tại vĩnh hằng bất diệt trong thế giới thứ cấp như thế giới hỗn độn này, một khi nó chết thì sẽ sống lại ở một tọa độ đặc biệt. Chẳng hạn như tọa độ của người kiến tạo thế giới được định ra ở ngay trong con đường Than Khóc. Không cần biết chúng bị giết ở đâu, cuối cùng đều sẽ sống lại ở con đường Than Khóc, bởi vì tọa độ phục sinh của Quỷ Quyệt nằm ngay tại đó.
Trong Xà Linh Môn, vị Xà Chủ này phụ trách kết nối trò chuyện với văn minh Nguyên Linh. Nó có hai tọa độ phục sinh, một cái ở Ngọc Thanh Thiên và một cái ở ngay trên người Mục Linh. Muốn tự do di chuyển giữa hai tọa độ thì chỉ cần chết là được.
Nếu con chim nhỏ này thật sự bắt Xà Chủ và nhốt nó lại khiến nó không chết được, vậy thì sẽ rất phiền phức…
Sự trao đổi tư tưởng giữa văn minh Nguyên Linh và nhóm Xà Chủ sẽ tạm thời bị cắt đứt.
Đương nhiên, muốn bắt nhốt được Xà Chủ cũng không phải chuyện dễ.
Câu nói mà chim nhỏ vừa nói đã khiến vị Xà Chủ tính khí nóng nảy này chấn động và khiếp sợ không thôi. Nó nhận ra tình cảnh không ổn của mình bèn uốn người, hóa thành một tia sáng trắng chui vào trong động Hổ Phách.
“Xì xì xì…”
Hư Trần có thể ăn mòn bất cứ thứ gì, cả Quỷ Quyệt cũng không ngoại lệ.
Chỉ sau vài hơi thở, con rắn trắng nhỏ đã bị Hư Trần nuốt hết sạch.
Chim nhỏ vỗ cánh bay về lại trong sương mù, đi đến trước mặt Thông Thiên giáo chủ.
“Nếu vừa rồi thật sự giữ nó lại thì sẽ thế nào?” Thông Thiên giáo chủ hỏi nửa thật nửa đùa.
Chim nhỏ suy nghĩ rất nghiêm túc rồi nói: “Có lẽ nó còn có cách tự kết liễu mình, chỉ là cần thời gian rất dài”
“Thời gian rất dài…” Hai mắt Thông Thiên giáo chủ sáng lên: “Vậy hành động vừa rồi của nó khá kỳ lạ đấy”
Đây không phải lần đầu tiên Thông Thiên giáo chủ tiếp xúc với con Xà Chủ tính khí nóng nảy này. Trong số rất nhiều Xà Chủ, có lẽ nó là con có tính cách mạnh nhất.
Vừa rồi chim nhỏ chỉ mới dọa một câu, Xà Chủ đã im lặng tự sát. Chỉ sợ trên người Xà Chủ còn có nhiệm vụ gì đó cực kỳ quan trọng.
Chim nhỏ cũng biết Thông Thiên giáo chủ suy đoán gì, nó gật đầu nói: “Tình hình chiến trận trong Ngọc Thanh Thiên đang rất gay gắt, e là chúng lại muốn chiếm Vụ Thành. Chắc nó đang vội chạy về”
“Trong trận chiến Tửu Trì, chúng thua thê thảm rồi bỏ đi, lần này e là sẽ không nhượng bộ đâu” Thông Thiên giáo chủ phân tích.
“Đúng vậy” Chim nhỏ nói: “Chúng ta cũng phải tăng tốc lên. Ngươi xóa thân thể của ngươi trước đã, ấp quả trứng thứ ba ra”
Điểu Linh Môn ban cho Thông Thiên giáo chủ ba thân thể, cái sau mạnh hơn cái trước.
Lần trước Thông Thiên giáo chủ chết trong tay La Chinh chính là thân thể thứ nhất bị chết. Theo lý thuyết, thân thể thứ hai hẳn là có thể sử dụng được lâu hơn.
Thế nhưng tình thế phát triển nhanh hơn nhiều so với dự đoán của đám chim nhỏ. Chúng muốn ban cho Thông Thiên giáo chủ sức mạnh mạnh hơn nữa nên bây giờ chỉ có thể xóa bỏ thân thể thứ hai và sử dụng thân thể thứ ba.
“Vậy bây giờ bắt đầu ngay thôi…” Thông Thiên giáo chủ gật đầu rồi truyền lại vài câu cho Triệu Công Minh trong động Hổ Phách.
Trong mấy ngày ấp trứng, Triệu Công Minh sẽ là người canh giữ an toàn cho động Hổ Phách.
Dặn dò xong, Thông Thiên giáo chủ lập tức rơi vào trong Hư Trần.
“Xì xì…”
Thân thể y bị Hư Trần nhanh chóng ăn mòn và biến mất.
Hư Trần này đúng là một nơi tốt để tự sát, dù là Quỷ Quyệt hay là thân thể thì trong nháy mắt đều có thể bị nó ăn mòn sạch sẽ.
Chim nhỏ vỗ cánh, lao băng băng qua sương trắng rồi chui vào nơi sâu nhất trong động Hổ Phách, sau đó đáp xuống một quả trứng chim thật to.
Nó đứng trên trứng chim, dùng mỏ mình mổ nhẹ vài lần vào trứng.
Trên bề mặt quả trứng bắt đầu hiện lên từng hoa văn phức tạp và rậm rạp, hơi thở của sự sống mạnh mẽ từ từ ấp ủ trong đó.
Chim nhỏ ghé vào trên quả trứng, trong đôi mắt nhỏ tràn ngập suy nghĩ bất đắc dĩ.
Nó cũng biết Đạo Vô Không là một con đường hoàn toàn không có lối về, nhưng đó là chấp niệm duy nhất của môn chủ.
Trong Điểu Linh Môn, mỗi một con chim đều vô cùng trung thành, không có bất cứ một con nào vi phạm.
Theo một ý nghĩa nào đó, chúng đang bám theo “nguyện vọng” của môn chủ mà tiến hành báo thù, chỉ là cái giá của sự báo thù này quá đắt.