Đế Tuấn đã biết được một vài tin tức từ chỗ La Chinh, cũng đoán ra nguyên nhân sự chán ghét của Phượng CaÔng bèn hỏi Phượng Ca muốn gặp người nào?
Trong ba mươi chín bức tượng, người duy nhất Phượng Ca bằng lòng gặp mặt chính là phụ hoàng của mình, đó là Đông Hoàng Thái Nhất.
Đế Tuấn bèn chuyển Phượng Ca tới Tinh Thần Kiếm vực, Phượng Ca gặp được “phụ hoàng” của mình, thậm chí Đông Hoàng còn truyền thụ cho nàng một môn thần thông kiếm pháp…
Hiện tại dù đã rời khỏi ảo cảnh, trong lòng Phượng Ca vẫn chưa hết hoảng hốt.
Lĩnh ngộ về kiếm đạo của vị “Đông Hoàng” này thậm chí còn cao hơn phụ hoàng một bậc, nàng không biết phụ hoàng có biết việc này hay không, lần này nếu rời khỏi Bỉ Ngạn, nàng phải báo việc này lại cho phụ hoàng.
“Ầm ầm ầm…”
Thần miếu không ngừng nổ vang, tất cả mọi thứ bên trong thần miếu bắt đầu bong ra từng mảng, dần dần nứt vỡ!
“Soạt!”
Trong một góc đại điện, một cây cột đá nổ tung, trong cột đá có một không gian lơ lửng, trong không gian có thành thị, có dãy núi, tự tạo thành một thế giới, trong thế giới này có mọi người của văn minh số bảy mươi bảy…
Sau khi Nhân tộc thu nhỏ phần lớn thế lực vào đây, phần lớn Nhân tộc Bỉ Ngạn đều đã tiến vào không gian này.
“Vù…”
Không gian kia hướng về phía sách thẻ tre, từ từ mở ra.
“Ầm!”
Lại một cột đá nổ tung, không gian ẩn chứa trong cột đá lại nhập vào trong sách thẻ tre.
Mười tám cột đá liên tục đổ nát, mười tám không gian xuất hiện, quy mô này lớn hơn văn minh Thanh Ngọc rất nhiều.
Sau khi mười tám không gian nhập vào sách thẻ tre, bề mặt những bức tượng kia cũng dần dần nứt vỡ, tất cả khí hồn đều nhanh chóng nhập vào trong thẻ tre!
Văn Minh Chi Khí của Nhân tộc và Văn Minh Chi Khí của văn minh Thanh Ngọc có điểm tương tự nhưng cũng có điểm khác nhau.
Dù là Nguyên Thủy Thiên Tôn hay là nhóm cường giả như Nữ Oa, Phục Hy, bản thể chân chính của họ đều ở trong Tam Thập Tam Trọng Thiên, đây chẳng qua chỉ là một luồng khí hồn của bọn họ mà thôi, có hình thức tương tự như 9527.
Nhưng ngoại trừ hơn ba mươi người này, một phần lớn của văn minh Nhân tộc số bảy mươi bảy đều được thu nạp trong sách thẻ tre này!
Còn văn minh Thanh Ngọc thì không như vậy.
Tòa thành Thanh Ngọc này vẫn nằm trong Ám vực của Thập Tam Trọng Thiên, nhưng La Chinh cũng có thể thông qua Văn Minh Chi Khí của văn minh Thanh Ngọc để mượn thần quân lực từ tay bọn họ.
Hai bên vẫn có khác biệt tương đối lớn, ít nhất sau khi gặp mặt ba mươi chín anh kiệt, La Chinh đã chiếm được toàn bộ sự tin tưởng từ bọn họ!
“Phù phù phù phù phù…” Thẻ tre giống như một cái động không đáy.
Sau khi hấp thu liên tục, ngôi thần miếu to như vậy không ngừng sụp đổ như những ngôi nhà bị thời gian bào mòn, nhanh chóng hội tụ vào trong sách thẻ tre.
Không lâu sau, La Chinh, Phượng Ca và Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn đứng yên tại chỗ, còn thần miếu thì đã không thấy bóng dáng, chỉ mơ hồ nhận ra nền móng bên dưới…
Lúc La Chinh và Phượng Ca vừa tìm được ngôi thần miếu này thì đã nhìn thấy lớp nền như vậy, nếu không phải bên cạnh còn bức tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng sừng sững thì hắn đã hoài nghi rằng đây chỉ là một giấc mộng.
“Ngươi dung nạp!”
“Vù…”
Bức tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng bắt đầu phong hóa, khí hồn nhập vào trong sách thẻ tre, sách thẻ tre bay thẳng tới chỗ La Chinh.
La Chinh bắt lấy sách thẻ tre quan sát một hồi, sau đó đưa cho Phượng Ca.
“Tại sao?”
Giọng nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn vang lên từ trong Văn Minh Chi Khí.
Văn Minh Chi Khí là sách thẻ tre đã giao cho La Chinh, đương nhiên Nguyên Thủy Thiên Tôn không muốn nó qua tay người khác.
“Thân thể của ta không thể dung nạp tín vật Bỉ Ngạn, chờ lấy linh hồn trở về Bỉ Ngạn, ta mới có thể dung nạp” La Chinh giải thích.
La Chinh không thể thay đổi quy tắc trong Bỉ Ngạn, chỉ có thể nhờ Phượng Ca hỗ trợ chuyển giao món tín vật Bỉ Ngạn này cho dương hồn của mình.
Phượng Ca cất sách thẻ tre vào không gian tu di, sau đó hai người cùng rời khỏi khu vực này.
So với lúc tiến vào Khai Thiên thần miếu, rời đi đơn giản hơn rất nhiều.
Sau khi La Chinh và Phượng Ca rời đi, khu vực hình hồ lô kia đương nhiên cũng biến thành hoang mạc, thảo nguyên và sa mạc.
La Chinh cũng không có ý định ở lại Thập Thất Trọng Thiên, hắn và Phượng Ca thuận theo biên giới giữa sa mạc và thảo nguyên, đi thẳng về phía Bắc.
Nhưng còn chưa đi xa, ánh mắt La Chinh đã nhắm trúng một hang động nhỏ bằng nắm tay cách đó không xa, hang động này lóe lên ánh sáng lập lòe nhỏ như hạt đậu, chính là tay sai của tộc Vô Không – Mạt Thử.
“Vù!”
Thân hình La Chinh nhoáng lên, bay thẳng về phía hang động.
Mạt Thử ẩn náu trong hang động thấy thế đều vội vàng chui vào càng sâu trong hang động.
Tộc Vô Không sẽ không từ bỏ ngôi thần miếu này, nếu để đám Mạt Thử này giám sát mình, không chừng sẽ mang tới rắc rối to.
La Chinh nhẹ nhàng đặt tay lên miệng hang động, hai tay gõ lên mặt đất, thần quân lực đột nhiên bộc phát, sau đó liên tục đánh xuống hang động.
“Soạt…”
Sức mạnh khổng lồ đè ép, hang động ở khu vực này đều sụp đổ, đám Mạt Thử này đương nhiên không thể giữ được tính mạng.
Hang động Mạt Thử đào ra vô cùng phức tạp, sức mạnh của một mình La Chinh không thể dọn sạch được chúng.
Nhưng trong lúc niêm phong hang động trong khu vực này, đôi cánh sấm sét của La Chinh cũng giang rộng, kéo theo Phượng Ca bay lên không trung, bay về phía thảo nguyên theo hướng Tây, được một đoạn lại đi theo hướng Bắc…
…
Cô gái Nhân tộc kia kéo theo đuôi rắn đi về phía Đông Bắc, dưới sự chỉ dẫn của Mạt Thử, chui vào một hang động có chiều rộng bằng vai người.
Dưới đáy hang động này chính là đại bản doanh của Mạt Thử.
Cho dù Mạt Thử cũng là sinh linh có trí tuệ, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt của loài chuột khiến nàng ta khó có thể khen tặng, còn có mùi hôi thối kỳ dị làm người ta ngửi mà buồn nôn.
Băng qua hang động dưới lòng đất mấy trăm trượng, phía trước bỗng trở nên trống trải.
Trước mắt nàng ta hiện ra một con rắn vàng chói lọi!
Con rắn vàng này vốn là do tộc Vô Không đặt ở đây, sau khi phát hiện Nguyệt Hỏa Nô, Mạt Thử cũng dựa vào con rắn vàng này để truyền tin.
Cô gái Nhân tộc đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu rắn.
Rắn vàng như một bức tượng điêu khắc bằng vàng, nhưng vào lúc này lại bỗng mở mắt, phun lưỡi ra ngoài.
“Xì xì…”
Sau khi xác nhận thân phận, rắn vàng bò xung quanh cô gái Nhân tộc, quấn quanh cơ thể nàng ta.
Con rắn vàng này không chỉ dùng để truyền tin tức mà còn có thể phân biệt xem người truyền tin có nói dối hay không.
Cô gái Nhân tộc bị quấn quanh một lúc, con rắn kia đã tiến đến trước mặt nàng ta, đồng thời có một giọng nói quái dị vang lên: “Thần miếu mở ra rồi?”
“Mở ra rồi…” Cô gái Nhân tộc đáp.
“Ngươi gặp được bọn họ rồi?” Âm thanh vang lên trong miệng rắn hơi kích động.
“Gặp được, nhưng đã bị đuổi ra ngoài” Cô gái Nhân tộc thấp giọng nói.
Lần này nàng ta không chỉ để mất một Vô Không Chi Linh mà nhiệm vụ của nàng ta cũng hoàn toàn thất bại.
“Xì!”
Rắn vàng quấn quanh thân thể cô gái Nhân tộc phát ra một âm thanh chói tai, cơ thể nó đột nhiên co rút lại.
Cho dù cô gái Nhân tộc này đến từ tầng trời trên cao nhưng vì bị áp chế nên khó có thể chống lại luồng sức mạnh cường đại đó, xương cốt trong cơ thể nàng ta lập tức phát ra âm thanh răng rắc.
Hiển nhiên, xương cốt trong cơ thể bị bẻ gãy.