Suốt những năm tháng trong cuộc đời, Tà Thần vẫn luôn cho rằng tình cảm chẳng qua chỉ là một thứ dục vọng nực cười. Tín niệm duy nhất của hắn ta là trở nên mạnh, mạnh hơn nữa. Bất cứ thứ gì cản đường hắn ta đều sẽ bị hắn ta đập nátNgay cả khi ở thế giới trong cơ thể, hắn ta đưa ra kết luận La Chinh là toàn trí toàn năng, là bất khả chiến bại, hắn ta vẫn không chịu từ bỏ. Còn vinh hoa phú quý, vợ con đề huề, đều chỉ là những thứ nhỏ nhặt.
Nhưng hiện tại hắn ta không thể nào kìm nén được sự phẫn nộ trong lòng.
Sau khi vô thức khơi lên sự căm hận của thế giới mẹ, hắn ta mới giật mình. Vì sao hắn ta lại phẫn nộ như vậy? Hành vi này nhàm chán biết bao…
Từ khi rời khỏi thế giới trong cơ thể La Chinh, hắn ta đã đoạn tuyệt với quá khứ. Tú Châu cũng biết rõ điều này, thậm chí còn ủng hộ hắn ta mà không chút oán trách.
Tuy Tà Thần vẫn có thể suy xét vấn đề một cách lý trí, nhưng phẫn nộ lại như cỏ dại sinh sôi nảy nở, điên cuồng lan tràn khắp nội tâm hắn ta…
“Là sự không oán không hận của ngươi đang quấy phá…”
Tà Thần nhanh chóng đưa ra đáp án.
Hắn ta đặt trách nhiệm trên người Tú Châu.
Đối với hắn ta đó là một nhân tố bất lợi, hắn ta không cho phép một nhân tố bất lợi như vậy tồn tại.
“Cho nên ngươi phải chết”
Đây là lần thứ hai hắn ta muốn giết Tú Châu.
Lần đầu tiên hắn ta dùng lưỡi dao đâm xuyên qua ngực Tú Châu, muốn cùng nàng ta chịu chết, sau đó lại được La Chinh cứu.
Tà Thần nhắm mắt lại, cảm nhận dung mạo của Tú Châu, cảm nhận cảm xúc của nàng ta.
Hắn ta biết Tú Châu đang lo lắng cho mình, biết lúc nàng ta phát hiện mình còn sống thì trong lòng vô cùng kích động, nhiệt độ cơ thể tăng cao, còn run rẩy nhè nhẹ.
Nghe những lời Tú Châu vừa nói, gã cai ngục lập tức hoảng sợ.
“Ngươi nói chủ nhân của luồng khí tức này là phu quân của ngươi?” Cai ngục hỏi.
Khí tức nhường này ít nhất cũng phải là cường giả Thánh Hồn cảnh hoặc là Bất Hủ cảnh. Mặc kệ đối phương nổi giận như vậy là xuất phát từ mục đích gì, dù sao cũng không phải tồn tại mà gã có thể dây vào.
Nhưng không đợi Tú Châu trả lời, cai ngục đã “à” một tiếng, châm chọc: “Nếu phu quân của ngươi có bản lĩnh lớn như vậy thì tại sao ngươi lại bị bắt giữ, bắt quàng làm họ cũng bắt sao cho giống một chút, ha ha ha…”
Nói xong, gã vươn tay túm lấy cổ áo Tú Châu.
Mặc kệ đại năng nào đang gây náo loạn tại thành Nguyệt Thuẫn, đây đã là địa bàn của tộc Hữu Hùng, ông trời cũng phải quỳ xuống.
Nhưng sự căm hận kịch liệt kia lại phóng thẳng xuống lòng đất.
Địa lao vốn oi bức, nhưng sau khi Tú Châu và gã cai ngục cảm nhận được sự căm hận kia bỗng có cảm giác như rơi xuống hầm băng, hai người đều cứng đờ tại chỗ.
Cả thế giới mẹ đều cảm nhận được sự căm hận này, nhưng địa lao Huyết Hải Châu cảm nhận mãnh liệt hơn.
“Thật sự nhằm vào ta?” Cai ngục không thể tin nổi.
Lúc này gã mới phát hiện hai mắt Tú Châu đang nhìn chằm chằm sau lưng gã.
Cai ngục ngoảnh đầu lại, chợt thấy một đám tro bụi đang xoáy tròn trên mặt đất.
Địa lao của thành Nguyệt Thuẫn được đào dưới lòng đất, bùn đất cứng rắn xung quanh tạo thành một nhà giam. Vách tường, mặt đất, trần nhà đều là đất đá kiên cố, hằng năm vẫn có đất đá bong tróc rơi xuống.
Bụi đất không ngừng xoay tròn, sau đó nhanh chóng dính vào một chỗ.
Từ kích cỡ lớn bằng nắm tay đến nửa người, đến một hình người hoàn chỉnh.
Đó là một tượng đất giống hệt Tà Thần.
“Phu quân…” Tú Châu gọi một tiếng.
“Phu quân chó má gì chứ, chỉ là một pho tượng đất mà thôi, cái trò giả thần giả quỷ!”
Cai ngục tiến lên một bước, trường thương đâm nát tượng đất.
“Soạt!”
Tượng đất vừa vỡ vụn đã khôi phục trạng thái ban đầu.
Đồng thời trên vách tường, trên trần nhà, trên mặt đất đều có bùn đất đang liên tục bong tróc, từng pho tượng đồng loạt chui lên từ mặt đất.
Cai ngục là cường giả Bỉ Ngạn cảnh, sức mạnh đạt tới bốn mươi thần quân. Trong mắt gã, những pho tượng đất này chẳng là cái thá gì.
Thanh trường thương quơ múa trong tay gã đầy uy phong, những pho tượng đó vừa xuất hiện đã bị đập nát.
Lúc này Tú Châu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tà Thần không đích thân tới đây mà chỉ sử dụng bí pháp phân thân thần bí nào đó.
Ban đầu gã cai ngục đối phó những pho tượng đất này còn rất nhẹ nhàng, nhưng những pho tượng bị đánh tan lại lần lượt đứng dậy, chúng trở nên càng ngày càng rắn chắc, càng ngày càng khó giải quyết.
“Rắc!”
Trường thương của gã đâm vào bụng một pho tượng đất, nhưng lại không rút ra được.
“Những, những pho tượng này…”
Cuối cùng cai ngục cũng cảm thấy sợ hãi, đồng thời vô cùng hối hận. Rõ ràng gã đã có cơ hội để chạy trốn nhưng vì sao lại cứ phải phân cao thấp với đống tượng đất kia?
Tượng đất hai bên ồ ạt xông tới, ép chặt gã cai ngục, cho dù dùng hết sức lực cũng không thể thoát khỏi.
“Rắc!” Tượng đất rút trường thương ra khỏi bụng, không nhìn gã cai ngục lấy một cái. Trường thương lao tới như gió, không chỉ xuyên thủng đan điền gã cai ngục mà còn đâm vỡ bộ phận quan trọng trên người gã, sự sống trên người cai ngục cứ thế cạn dần.
Sau đó pho tượng đất kia tiến về phía Tú Châu.
Pho tượng này trông giống hệt Tà Thần!
Tú Châu nở nụ cười, bước về phía tượng đất, giang tay muốn ôm.
Nhưng nàng ta nhanh chóng dừng bước, bởi vì tượng đất đang cầm trường thương chĩa vào nàng ta.
“Ta không thể có bất cứ sơ sót nào” Tượng đất nói.
Gương mặt tươi cười của Tú Châu bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Nàng ta rất hiểu Tà Thần, hiểu hơn bất cứ ai. Nàng ta lập tức biết được Tà Thần muốn làm gì…
“Phu quân vẫn muốn giết ta sao?” Tú Châu cắn môi hỏi.
“Đúng” Tà Thần đáp.
Tú Châu không oán hận nửa lời. Nàng ta ưỡn ngực nhắm mắt lại, thản nhiên đón lấy một thương của Tà Thần.
Gã cai ngục còn chưa chết hẳn, sinh cơ của gã đang dần cạn kiệt nhưng tâm trí vẫn tỉnh táo, ngây dại khi thấy cảnh này.
Những pho tượng đột nhiên xuất hiện kia không phải để cứu người phụ nữ này mà là muốn giết nàng ta? Đôi vợ chồng này bị thần kinh phải không?
Tú Châu nhắm mắt đợi một hồi, lại chờ được một bàn tay vuốt ve trên mặt mình.
Tượng đất ghé sát vào người nàng ta và nói: “Ở đây ngoan ngoãn chờ ta, ta tới đón nàng”
Dứt lời, tượng đất nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Tú Châu, sau đó lui ra ngoài.
Đối mặt với thái độ thản nhiên chịu chết của Tú Châu, Tà Thần chẳng những không thể giết nàng ta mà thậm chí cảm giác áy náy xen lẫn sợ hãi còn trỗi dậy trong lòng.
Hắn ta không thể chém đứt sự ràng buộc này.
Hắn ta khống chế tượng đất tạo ra tình cảnh rối loạn trong ngục giam, thậm chí còn giết chết giám ngục trưởng, như vậy có thể tạm thời đảm bảo an toàn cho Tú Châu.
Để không khiến tộc Hữu Hùng hoài nghi, Tà Thần còn chế tạo rất nhiều tượng đất ở những tộc khác thuộc tộc Hữu Hùng, gây ra hỗn loạn khá lớn.
Làm xong những việc này, Tà Thần mới nói với Thần Đồ và lão thuyền trưởng trên Hắc Thuyền: “Ta muốn đi tới Huyết Hải Châu một chuyến”
“Huyết Hải Châu…” Thần Đồ ngẫm nghĩ xem đây là nơi nào, chờ khi nàng ta nhớ ra thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Không được! Đó là địa bàn của tộc Hữu Hùng!”
Trong trận chiến Lê Sơn, tộc Hữu Hùng và tộc Thần Nông Thị tuy đại thương nguyên khí nhưng bọn họ vẫn có văn minh Nguyên Linh chống đỡ, hơn nữa “Không” còn chưa chết. Tà Thần tùy tiện xông vào địa bàn của tộc Hữu Hùng sẽ rất nguy hiểm.
“Ta không hỏi ý kiến các ngươi” Tà Thần lạnh nhạt nói: “Đừng quên thân phận của ta”
Tà Thần mới là chủ nhân của Hắc Thuyền. Lão thuyền trưởng và Thần Đồ chẳng qua chỉ là thuộc hạ mà thôi, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Tà Thần.
Rất nhanh sau đó, Hắc Thuyền đã thay đổi phương hướng, đi tới tổ địa của tộc Hữu Hùng.