Ngoại trừ Nam Lang Hoa, ai biết những người còn lại có sợ thứ gì mạnh mẽ hơn nữa không?Bọn họ đã biến ra một phân thân mạnh mẽ bằng chân ý của đạo, nhưng mà phân thân này không tạo cảm giác thật sự an toàn cho bọn họ.
“Kiếm Ngao, bọn ta có thể lui về không?”
Một đệ tử gia tộc quyền quý hỏi, không ít chân thần cũng bắt đầu chùn bước.
Không phải bọn họ nhát gan, thực ra bọn họ chưa hề có ý lui bước từ lúc tham gia Đạo Tranh đến nay.
Suy cho cùng, chân thần có tư cách tham gia Đạo Tranh thường có thiên phú hàng đầu Thần vực, ai chịu từ bỏ tư cách vốn không dễ có được kia chứ?
Một khi nhận được truyền thừa của bộ hài cốt kia thì bản thân bọn họ lẫn gia tộc đứng sau đều sẽ có được rất nhiều lợi ích!
Bọn họ đều là hy vọng của gia tộc, nhưng tình cảnh trước mắt đã không còn lối thoát rồi!
Bách Xúc Thiên Xà chính là mãnh thú lừng lẫy thời thượng cổ và được ghi chép rất nhiều trong sách cổ.
Tạm không nói đến Bách Xúc Thiên Xà, thì ai mà biết được các chân thần khác sợ cái quỷ gì chứ?!
Dù khả năng chỉ là một phần chục nghìn đi nữa, các chân thần cũng sẽ sẵn lòng nghênh chiến, còn nếu đã chắc chắn thất bại trăm phần trăm thì hiển nhiên là sẽ chùn bước.
Kiếm Ngao liếc nhìn các chân thần, chợt cười: “Có thể quay về”
“Vậy còn chờ gì nữa?”
“Chúng ta lui!”
“Đi thế nào thì về thế đấy, mọi người tập hợp…”
Đúng lúc này, Kiếm Ngao lại nói thêm: “Ta chưa nói hết, muốn về thì các ngươi tự về, đệ tử Kiếm tộc sẽ không lùi bước, hơn nữa các hóa thân đáng sợ kia đã nấp trong sương mù rồi” Dứt lời, hắn ta nâng tay lên, kiếm Hóa Kiếp trong tay không ngừng đung đưa đủ cả bốn hướng đông, tây, nam và bắc, cũng tức là bọn họ đã bị bao vây: “E rằng các vị sẽ chết thảm hơn trên đường quay về, các vị hãy tự lựa chọn đi”
Các chân thần im lặng nhìn kiếm Hóa Kiếp trong tay Kiếm Ngao.
Không còn gì nghi ngờ khi nói Kiếm Ngao là người đáng tin cậy nhất trong đội, nếu không có sự dẫn dắt của hắn ta thì kết cục của việc quay về sẽ vô cùng thê thảm.
“Đi thôi, có lẽ đi tiếp thì sẽ có sức liều mạng” Kiếm Ngao nói xong bèn nhìn sang La Chinh và La Yên: “Từ xưa đến nay, Kiếm tộc chúng ta chưa từng có người ngưng tụ phân thân cấp Giáp trung thượng trong Đạo Tranh, tình hình chưa tệ hại như tưởng tượng của các vị đâu”
Nghe Kiếm Ngao nói thế, các chân thần lập tức nhìn về phía La Chinh và phân thân bên cạnh hắn lần nữa.
Bọn họ biết phân thân của La Chinh khác với người thường nhưng không rõ nó lợi hại đến cỡ nào.
Kiếm Ngao cẩn thận bảo vệ kiếm Hóa Kiếp trong tay, tiếp tục dẫn đệ tử Kiếm tộc đi về phía trước.
La Chinh và La Yên dứt khoát theo sau.
Nam Lang Hoa liếc nhìn các chân thần, sợ bị giận chó đánh mèo nên cũng chạy theo.
Một chân thần hơi lùn trong đội ngũ nhìn chằm chằm vào làn sương mờ xa xa bằng đôi mắt to như hạt đậu, nở nụ cười như có như không rồi bước chậm theo bọn họ.
Sự tồn tại của chân thần này cực kỳ thấp, người bình thường đều không chú ý đến hắn ta.
Thế nhưng hắn ta đã từng nói chính xác số lượng chân thần tự phát nổ khi hạ xuống Nhược Mộc.
Thực ra chất lượng phân thân của hắn ta cũng rất tốt, chỉ yếu hơn Kiếm Ngao một chút thôi. Nếu đây là Đạo Tranh bình thường thì có lẽ mọi người sẽ chú ý đến hắn ta, nhưng vì huynh muội La gia đã biểu hiện quá nổi bật trong Đạo Tranh lần này nên hắn ta đã trở nên chìm nghỉm.
Những chân thần khác vô cùng rối rắm, chẳng qua bọn họ cũng biết mình sẽ chết nhanh hơn nếu tự quay về nên đành kiên trì đi theo đội.
Đông Phương Quỷ đưa một viên đan dược màu trắng sữa cho Đường Kiệt, kế đó cười lạnh khi nhìn bóng lưng của Nam Lang Hoa: “Không ngờ đến Bách Xúc Thiên Xà cũng xuất hiện, đúng là thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, xem như đã giúp ta một tay, có điều Bách Xúc Thiên Xà này chẳng là cái thá gì với vật kia!”
Cho dù ở trong sương mù mênh mông, Kiếm Ngao cũng không dẫn đội đi lạc đường.
Vùng đất Đạo Tranh là một đoạn đường hình cây đinh, càng đi vào sâu sẽ càng hẹp.
Kiếm Hóa Kiếp trong tay Kiếm Ngao vẫn run mạnh nhưng bọn họ lại đi đường thuận lợi đến lạ.
Chẳng qua các chân thần trong đội đều có kinh nghiệm dày dạn nên biết sự yên tĩnh này không bình thường.
Sau khi đi thêm trăm dặm, kiếm Hóa Kiếp trong tay Kiếm Ngao bỗng nhiên chỉ thẳng về phía trước!
“Cẩn thận! Hướng, giữa, trước!”
Kiếm Ngao lớn tiếng hô.
“Vèo vèo vèo!”
Hơn mười phân thân nhanh chóng xông ra trước.
Các phân thân sẽ không tan biến, đệ tử Kiếm tộc đã được huấn luyện điều khiển phân thân của mình xông về phía trước từ đầu rồi.
“Grào!”
Một cái bóng lớn bỗng nhiên chạy ra khỏi làn sương.
Đó là một con tê giác trắng xám to lớn!
Điểm bắt mắt nhất trên người con tê giác đó là cái sừng nhọn trên lỗ mũi và những vòng sét được tạo thành từ nhiều tia sét tím không ngừng bay quanh ngọn sừng. Mỗi bước đi của nó đều để lại dấu chân sét trên đất như bị sét đánh vậy.
Con tê giác to ấy đã ẩn nấp dưới đất rồi bỗng dưng xông ra với cơ thể như một ngọn núi, kèm theo đó là tiếng vòng sét trên ngọn sừng không ngừng nổ tung, vô cùng khí thế.
“Mau tránh ra!”
Kiếm Ngao hét to.
Các đệ tử Kiếm tộc trước mặt đều tách ra hai bên.
“Đó là tê giác Bôn Lôi!”
“Mãnh thú cấp năm trong linh sơn Bất Chu!”
“Nó là hóa thân sợ hãi của ai vậy hả?!”
“Mặc kệ đi, chạy mau! Đừng đối đầu trực diện với nó, nó mà tức giận thì núi cũng bị đâm thủng đó!”
Sau khi đệ tử Kiếm tộc chia ra, các chân thần cũng nhanh chóng nhường đường cho nó.
Tê giác Bôn Lôi là loại mãnh thú cấp năm cực kỳ cục cằn và có danh tiếng hiển hách tại linh sơn Bất Chu.
Chẳng qua tê giác Bôn Lôi mạnh nhưng không nổi tiếng bằng trí thông minh mà bằng tính cục súc. Trước đây từng có chân thần chọc tê giác Bôn Lôi, cuối cùng bị nó đuổi giết qua hơn trăm ngọn núi lớn tại cấm địa của linh sơn Bất Chu.
“Đi, đừng đối mặt trực tiếp với con tê giác này” La Chinh nói.
La Chinh muốn thử xem uy lực của phân thân, nhưng mà hắn không muốn chống cự trực diện với con tê giác Bôn Lôi đang xông tới với khí thế hung hăng đó.
Ai ngờ La Yên lại mỉm cười và đứng yên tại chỗ.
“Sao thế?” La Chinh cảm thấy kỳ quái.
“Ca ca quên ta ở linh sơn Bất Chu bao lâu rồi hả? Ta có cách đối phó với nó” La Yên bình tĩnh nói.
Tuy rằng La Yên hiếm khi so tài với các chân thần, thậm chí xem cuộc chiến sinh tử như cơ hội rèn luyện nhưng cũng đã từng tự huấn luyện mình tại linh sơn Bất Chu nhiều lần.
Sau khi Vũ Thái Bạch nắm giữ linh sơn Bất Chu, nàng đi lại trong cấm địa như dạo phố vậy.
Nhược điểm của đám mãnh thú như Hắc Sơn Quỷ Hầu hay Thiên Nhãn Linh Xà đều nằm trong đầu nàng.
Tê giác Bôn Lôi trước mắt không phải là ngoại lệ.
Dĩ nhiên tê giác Bôn Lôi rất là hung hăng, nhưng La Yên cũng biết một điểm trí mạng của nó.
“Tại sao còn chưa đi? Mau tách ra!”
Kiếm Ngao đã tránh xa khỏi đó, quay đầu thì thấy hai huynh muội La Chinh vẫn đứng yên, hơn nữa La Yên còn đứng chặn ở phía trước.
Dùng cơ thể nhỏ nhắn đó để đối mặt với tê giác Bôn Lôi to như quả núi ư? Đùa gì vậy!
Thế nhưng khi hắn ta lên tiếng, tê giác Bôn Lôi cũng đã xông đến trước mặt La Yên rồi.