Ánh mắt La Chinh dừng lại trên cánh cổng hình vòm của bí cảnh Thiên Thần nhưng cũng không nói gìKhông còn nghi ngờ gì nữa, bên trong cánh cổng hình vòm này ẩn dấu huyền cơ* nên chắc chắn cũng không dễ thông qua như vậy. Nhưng bốn vị Quốc chủ không phải chỉ mới ra vào bí cảnh Thiên Thần một hai lần, đương nhiên bọn họ đã có phương pháp đối phó.
* Huyền cơ: Cơ quan huyền ảo mà bình thường không thể thấy được.
Hai người Chu Hoàng và Chiến Hoàng Thiên Phong lập tức xuất hiện. Bọn họ cũng không tùy tiện đi qua mà đi thẳng về hai bên của cánh cổng.
Hai người cùng lúc lấy hai chiếc chìa khóa màu đỏ hình rồng từ trong nhẫn tu di ra và tra vào lỗ nhỏ ở hai bên cổng. Sau đó, hai người bốn mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái thì đồng thời xoay chiếc chìa khóa.
“Rắc rắc!”
Mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng cơ quan chuyển động vang lên, Chu Hoàng và Chiến Hoàng Thiên Phong đồng thời lùi lại. Ngay sau đó, cánh cổng vòm khổng lồ từ từ xoay tròn một vòng!
Sau khi cánh cổng vòm hình rồng xoay tròn ba vòng, ánh sáng màu đỏ trong mắt con rồng được điêu khắc trên đỉnh cánh cổng vòm lặng lẽ tắt đi. Ngay sau đó, trong mắt con rồng liền tỏa ra một luồng ánh sáng màu xanh ngọc bích trong suốt. Bên trong cánh cổng vòm xuất hiện một truyền tống trận.
Nhìn truyền tống trận đột nhiên xuất hiện này, La Chinh hơi sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ quái dị.
Bí cảnh Thiên Thần vốn nằm ngay phía sau truyền tống trận, vì sao còn phải thông qua truyền tống trận này? Như vậy chẳng phải vẽ thêm chuyện sao?
Chu Hoàng để ý thấy ánh mắt kinh ngạc của La Chinh liền lên tiếng giải thích: “Bí cảnh Thiên Thần mà ngươi nhìn thấy chẳng qua chỉ là một ảo ảnh mà thôi. Trong đó là tầng tầng sát khí, nếu đi vào thì chỉ có một con đường chết! Lúc trước, tứ đại thần quốc chúng ta cũng có không ít người đã đi vào đó nên cũng mất đi không ít người”
“Ảo cảnh…”
Ánh mắt La Chinh chăm chú quan sát tòa thành sinh động như thật ở trước mặt. Lúc này, La Chinh mới tỉnh ngộ. Không ngờ, để mê hoặc những người xâm phạm mà trong bí cảnh Thiên Thần lại xây dựng một ảo cảnh khổng lồ như thế. Nếu không biết tình hình mà cứ thế xông vào bên trong thì có lẽ chỉ có thập tử nhất sinh*.
* Nguyên văn là “cửu tử nhất sinh”, tuy nhiên người Việt ta hay nói “thập tử nhất sinh” với ý chỉ rằng việc làm này rất nguy hiểm, mười chết thì may ra mới có một sống mà thôi.
“Chỉ có đi qua truyền tống trận này thì mới có thể thực sự tiến vào bí cảnh Thiên Thần. Truyền tống trận đã mở ra, chúng ta đi vào thôi” Chu Hoàng nói xong, các đại năng Thần Hải Cảnh cũng lần lượt bước vào trong truyền tống trận.
La Chinh gật đầu liền theo mọi người bước vào đó.
Sau khi đi qua không gian truyền tống ngắn ngủi, một tòa thành màu xanh da trời liền xuất hiện trong tầm mắt của La Chinh.
Cả tòa thành này giống như một tác phẩm được điêu khắc bằng thủy tinh. Các kiến trúc to nhỏ bên cạnh đều tỏa ra từng luồng ánh sáng màu xanh lam trong suốt. Cả tòa thành giống như ảo cảnh trong giấc mơ của người nào đó, mang đến cho người ta một cảm giác rất không chân thực.
“Thật đẹp!” Hỏa Doãn Nhi nhìn thấy thánh địa Thiên Thần thì nhịn không được liền mở miệng cảm thán.
Yến Vương ở bên cạnh cũng gật đầu nói: “Đúng là đẹp thật, so với ảo cảnh vừa rồi thì ta thấy nơi này còn giống ảo cảnh hơn!”
Sau khi dừng lại vài giây ngắn ngủi ở cổng thánh địa Thiên Thần thì mọi người tiếp tục đi về phía trước dọc theo con đường chính trong thành.
Năm đó, cả bảy thần quốc và thánh địa Thiên Thần gần như ra đời cùng một lúc. Lúc đầu, nhân tộc Long mạch và Nhân tộc ở trạng thái nước sông không phạm nước giếng.
Khi đó, cả hai tộc đều không biết đến sự tồn tại của nhau.
Nhưng lượng cường giả trong thần quốc và thành địa càng ngày càng tăng lên, võ giả Long mạch tộc cũng bắt đầu khuếch trương ra khỏi thánh hải Thiên Vũ, mà võ giả của bảy thần quốc cũng bắt đầu thăm dò thánh hải Thiên Vũ.
Vào lúc này, hai tộc mới bắt đầu có sự tiếp xúc với nhau.
Khi Nhân tộc và nhân tộc Long mạch vừa mới tiếp xúc, cả hai vẫn có thể duy trì quan hệ hữu nghị, nhưng tình bạn này chỉ kéo dài chưa đầy mười năm.
Rào cản giữa hai tộc khiến tình cảm của nhân tộc Long mạch và Nhân tộc nhanh chóng sứt mẻ, sau đó đã xảy ra một trận chiến kéo dài đến mấy vạn năm.
Trong cuộc chiến này, thực lực của bảy thần quốc và Long mạch tộc đã nhanh chóng tăng lên.
Mặc dù thánh địa Thiên Thần đơn độc đối đầu với bảy thần quốc, nhưng cũng không rơi vào thế yếu. Ngược lại, bảy thần quốc còn luôn bị thánh địa Thiên Thần áp chế.
Nguyên nhân quan trọng nhất trong chuyện này chính là bởi thánh địa Thiên Thần có Thăng Long Đài! Hầu như mỗi nhân tộc Long mạch ở Hạ Giới đều có Thăng Long Đài của mình!
Phải biết rằng chỉ khi có được Thăng Long Đài thì các đại năng Thần Hải Cảnh mới có thể đi vào con đường phi thăng để phi thăng lên Thượng Giới. Mà sau khi có được Thăng Long Đài, các sinh linh có thể thoát khỏi giới hạn, tùy ý đưa võ giả trẻ tuổi trong tộc lên Thượng Giới rèn luyện!
Trước kia La Chinh từng qua Thăng Long Đài một chuyến. Sau khi trở về Hạ Giới, hắn cũng xuất hiện với tư thái có thể nghiền áp hết các thiên tài ở Trung Vực. Chính Thăng Long Đài đã giúp La Chinh không hề ít.
Cũng bởi vì như thế mà thánh địa Thiên Thần có tốc độ phát triển nhanh hơn nhiều so với bảy thần quốc. Đợi khi bảy thần quốc đạt chuẩn của thế lực cấp bảy thì thánh địa Thiên Thần đã trở thành một thánh địa cấp tám rồi.
Nhận thấy tốc độ phát triển của thánh địa Thiên Thần càng ngày càng nhanh, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thôn tính cả đại lục thần quốc. Cuối cùng, Nhân tộc ở Thượng Giới đã thông qua Mật Giáo, làm một con đường Nghịch Linh. Về sau, viện trợ của Nhân tộc ở Thượng Giới cứ thế không ngừng chảy xuống bảy thần quốc.
Sau khi bảy thần quốc mở ra con đường Nghịch Linh thì rốt cuộc cũng có đủ điều kiện để quyết chiến với thánh địa Thiên Thần. Vì thế, cuộc chiến khốc liệt cuối cùng cũng đã xảy ra!
Trong lịch sử của bảy thần quốc, trận chiến đó được gọi là “chiến dịch diệt rồng ”, kéo dài khoảng hơn trăm năm. Kết quả cuối cùng, bảy thần quốc đã mất đi ba, mà thánh địa Thiên Thần thì huyết tế hết toàn bộ tính mạng của các sinh linh khắp thánh địa, đồng thời phong ấn luôn thánh hải Thiên Vũ.
Trong thánh địa Thiên Thần chôn không biết bao nhiêu báu vật, vì để đạt được mấy thứ này, tứ đại thần quốc đã khảo sát rất nhiều năm, cũng đã có vô số người chết trong thánh hải Thiên Vũ.
Sau nhiều lần thử nghiệm, tứ đại thần quốc đã mở ra ba bí cảnh lớn, về sau lại có được cách để tiến vào thánh địa Thiên Thần.
Sau khi nhận truyền thừa của thánh địa Thiên Thần, tứ đại thần quốc cũng nhanh chóng phát triển. Nhưng bởi vì chiến dịch diệt rồng năm ấy nên con đường phi thăng đã bị phá hủy, Đại Thế Giới này không còn ai có thể phi thăng được nữa. Điều này khiến nhiều đại năng Thần Hải Cảnh bị kìm chân tại Hạ Giới.
Cho nên, mỗi khi nhớ đến chuyện này thì trong lòng một số đại năng Thần Hải Cảnh đều đầy oán hận, tức giận. Bọn họ thà chưa từng xảy ra chiến dịch diệt rồng, thà rằng không lấy truyền thừa của Long mạch tộc, chỉ cầu con đường phi thăng không bị phá hủy.
Cho dù đạt được nhiều lợi ích hơn nữa ở bí cảnh Thiên Thần thì đã sao? Cuối cùng cũng chỉ có thể dừng lại ở Thần Hải Cảnh, đợi tuổi thọ hết rồi thì cũng hóa thành một nắm đất vàng, hoàn toàn không có cơ hội phi thăng lên Thượng Giới!
Đây là chuyện xưa của thánh địa Thiên Thần…
Bây giờ, mọi thứ trong toàn bộ thánh địa dường như đều bị thời gian đóng băng lại. Cửa sổ trong những tòa nhà không hề đóng, thậm chí ngay cả cửa chính vẫn mở rộng. Trên nóc nhà rải rác mấy chiếc phi thiên liễn rơi rụng ngổn ngang.
Lúc trước, Long mạch tộc ôm lòng thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Khi huyết tế hàng tỉ sinh linh trong tộc, hầu hết các tộc nhân đều không hiểu rõ tình hình. Sau khi bắt đầu huyết tế, vẻn vẹn chỉ trong một nhịp thở, tất cả các tộc nhân đều biến thành một đám sương máu, ngay cả xương cốt cũng không còn, từ từ lắng đọng thành lực huyết tế màu vàng, lan rộng cả thánh hải Thiên Vũ.
Sau đó, bí cảnh Thiên Thần đã bị phủ đầy bụi rất nhiều năm, mãi đến khi tứ đại thần quốc dần dần lần mò từ ngoài vào trong rồi tiến vào đến đây.
“Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch…”
Mặc dù võ giả của tứ đại thần quốc có tới gần tám, chín mươi người, nhưng đi trong thánh địa Thiên Thần vắng vẻ này thì vẫn có vẻ vô cùng trống trải. Tiếng bước chân vang lên khiến một vài vị tiểu bối đặc biệt cảnh giác.
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của đám người Hỏa Doãn Nhi và Hỏa Thần, Chiến Hoàng Thiên Phong cười nói: “Các con không phải sợ, nơi này sẽ không có phiền phức. Chẳng qua cả thánh địa này cũng chỉ là một tòa thành trống mà thôi. Chúng ta ra vào nhiều lần như vậy, cũng chưa từng gặp sinh linh nào”
Thật vậy, bởi vì lực huyết tế nên cả thánh hải Thiên Vũ đều không có sinh linh tồn tại. Cho dù là ở trong biển hay là ba bí cảnh lớn, ít nhất thì khi La Chinh tiến vào trong đó cũng chỉ tìm thấy cái thân thể này. Nói cách khác, Phong Niệm Vân được xem như là một sinh linh duy nhất còn sống.
Nhưng do bị phong ấn linh hồn nên linh hồn của Phong Niệm Vân đã bị tách ra khỏi thân thể của mình. Ở một mức độ nào đó thì nó cũng giống như một cái xác sống.
“Dạ!” Hỏa Doãn Nhi cười gật đầu. Tòa thánh địa trống không này quả thực khiến nàng cảm thấy có một loại áp lực không thể giải thích được, không kìm lòng được mà sinh ra căng thẳng. Nhưng ngay khi nàng vừa mới gật đầu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vỡ nhỏ, giống như tiếng dã thú nhai xương truyền đến.
“Rột roạt, rột roạt…”
“A?” Nghe thấy âm thanh kỳ quái, thân thể Hỏa Doãn Nhi chợt cứng đờ, động tác lập tức dừng lại. Ánh mắt nàng quét khắp xung quanh, nhưng lúc này âm thanh kia cũng đã ngừng lại rồi.