“Ù…”Hàng Cách Giả sống lại trong ánh sáng đen, sáu đôi mắt mang tính đặc trưng lóe ra tia sáng tím, thể hiện cảm xúc hoang mang bối rối của gã.
Gã bỗng phát hiện, thế giới không hề giống như những gì gã tưởng tượng.
Từ thế giới ngăn cao đến thế giới ngăn thấp, đối thủ duy nhất của gã vẫn luôn là “Tòng”, sao bây giờ đột nhiên lại chui ra hai kẻ này?
“Mặc kệ, các ngươi có mạnh hơn nữa thì cũng có sao? Cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số phận tan thành cát bụi!” Hàng Cách Giả chỉ có thể trốn trong ánh sáng đen, căm hận nói.
Trận chiến giữa La Chinh và Tà Thần diễn ra rất lâu, còn thế giới Bích thì đang nhanh chóng mở rộng, từ cỡ mười đại châu giờ đã lớn bằng cỡ thế giới mẹ. Chỉ trong nửa canh giờ, tốc độ mở rộng càng được đẩy nhanh thêm…
“Ù!”
Rốt cuộc Tà Thần đã chán ngấy cuộc vật lộn không thể phân rõ thắng bại này. Hắn ta bỗng nhiên phóng vút lên trời, cao đến hàng chục triệu mét, vô số ý nghĩ nhoáng qua trong đầu.
Trên đỉnh của thế giới hỗn độn xuất hiện từng phù văn thật lớn, trong phù văn giáng xuống một trăm nghìn con Lôi Long dưới hình thái năng lượng.
“Rào rào rào…”
Mỗi một con Lôi Long đều mạnh hơn gấp mười nghìn lần so với cây kim Chung Yên, chỉ với khí tức năng lượng bắn ra từ Lôi Long thôi là đã đủ để phá hủy tất cả mọi thứ bên trong thế giới hỗn độn rồi.
Hai mắt La Chinh nghiêm túc hơn hẳn. Hắn vẫy tay về phía Tiên Phủ, một tấm chắn bảo vệ lập tức mở ra xung quanh Tiên Phủ. Nếu không có tấm chắn này thì chỉ với khí tức năng lượng kia thôi là đã đủ khiến Tiên Phủ tan tành.
Làm xong việc này, La Chinh mới vươn một ngón tay về phía không trung.
“Hủy Diệt Tiêu!”
Tà Thần đã dùng Sáng Tạo Tiêu để sáng tạo ra những con Lôi Long đáng sợ này, La Chinh sẽ dùng Hủy Diệt Tiêu để đối kháng lại.
La Chinh dùng Hủy Diệt Tiêu tạo ra từng cây kim màu xám, hướng thẳng đến đám Lôi Long. Mỗi một cây kim chỉ dài cỡ ngón út, không khác kim thêu là bao, thế nhưng uy lực tích chứa trong đó thì không thua kém Lôi Long một chút nào. Từng cây kim thêu đâm vào trong cơ thể Lôi Long, nháy mắt đã khiến Lôi Long biến mất. Những con Lôi Long khiến người ta hoảng sợ ấy lại không chịu được một đòn.
“Những đòn tấn công này đều phí công cả, nếu ngươi chịu về lại trong cơ thể ta, có lẽ còn có thể tìm ra phương pháp phá giải. Nếu không, trọn đời bị diệt, không còn cơ hội nào” La Chinh nhỏ giọng khuyên.
Giọng của La Chinh rất nhỏ, nhưng khắp thế giới hỗn độn đều nghe thấy rõ ràng.
Đương nhiên mấy người trong Tiên Phủ cùng với Hắc Thuyền rơi vào Tiên Phủ đều nghe thấy.
“Nằm trong tay mình là cơ hội, chắp tay nhường người là tiếc nuối!”
Với tính cách của Tà Thần thì sao chịu chắp tay nhường cơ hội này cho người khác. Hắn ta cười lạnh, càng có nhiều Lôi Long giáng xuống từ trên đỉnh thế giới hỗn độn, nhào về phía La Chinh.
La Chinh vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy, hắn biến ra vô số cây kim thêu và bắn thẳng lên trên, diệt trừ từng con Lôi Long một.
Trận đôi co giữa “Sáng tạo” và “Hủy diệt” này lại kéo dài thêm một khoảng thời gian.
Lúc La Chinh lần lượt phóng kim thêu ra, hắn bỗng cảm nhận được một thứ gì đó hơi khác. Ánh mắt hắn hơi lóe lên, sau đó trao đổi thật nhanh với Tòng rồi dịch chuyển về phía bên kia hỗn độn.
“Trốn à?” Tà Thần sững sờ.
Mặc dù không hiểu tại sao La Chinh làm ra hành động ấy nhưng hắn ta cũng bám theo. Thân hình hắn ta nhoáng lên, đuổi suốt cả một đường đến tận khu vực biên giới của thế giới hỗn độn.
La Chinh dựa lưng vào vách trong của thế giới hỗn độn, trên mặt toàn là vẻ bình tĩnh.
“Chạy trốn tới đây thì cũng có ý nghĩa gì?” Tà Thần giễu cợt.
“Ở đây có thể giết ngươi” La Chinh đáp.
Trong đôi mắt hung ác nham hiểm của Tà Thần lóe lên vẻ hứng thú: “Giết ta ư? Ta thật muốn biết ngươi dùng thủ đoạn gì…”
Thủ đoạn dùng huyễn cảnh nuốt chửng Tà Thần trước đó đã bị hắn ta nhìn thấu, chiêu này không thể nào sử dụng lại được.
Trong tình huống đôi bên đều có sức mạnh và bản lĩnh ngang nhau thì quả thật hai người không thể làm gì nhau được.
“Sẽ để ngươi biết ngay thôi!”
La Chinh vung tay lên, năng lượng trong hư không bị rút đi thật nhanh. Từng dòng năng lượng như mặt trời ở đằng xa bị La Chinh điều khiển, chúng hóa thành từng con Kim Long bao vây Tà Thần từ khắp bốn phương tám hướng. Số lượng Kim Long nhiều cực kỳ, có thể lên tới chục triệu con!
“Sáng Tạo Tiêu? Đây chính là phương pháp ngươi dùng để giết ta à?”
Trên mặt Tà Thần tràn đầy vẻ khinh thường, hắn ta bắt đầu sử dụng Hủy Diệt Tiêu.
Cuộc giằng co bây giờ cũng giống với ban nãy, chẳng qua hai người đã đổi vai cho nhau mà thôi.
Nhưng ngay khi Tà Thần sử dụng Hủy Diệt Tiêu, vẻ mặt hắn ta lập tức tái mét đi.
“Tại sao?”
Tà Thần gào lên, giọng đầy hoang mang.
La Chinh nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Tà Thần, trên mặt là nụ cười mỉm.
Vừa rồi khi giằng co với Tà Thần, La Chinh liên tục phóng kim thêu Hủy Diệt Tiêu ra, trong quá trình ấy hắn đã phát hiện ra một khoảng trống năng lượng cực nhỏ.
Năng lượng tồn tại dưới hai hình thức, một loại thấy được còn một loại không. Loại thấy được bao gồm các năng lượng thể như Lôi Long, kim thêu, cũng bao gồm toàn bộ vật chất được năng lượng hóa rắn. Trong khi đó, loại không thể thấy thì tồn tại trong hư không, được gọi là năng lượng tối. Năng lượng tối tựa như nước, chầm chậm trôi nổi trong hư không.
Khi La Chinh dùng Sáng Tạo Tiêu để liên tục tạo ra năng lượng Lôi Long, năng lượng tối trong một phạm vi nhất định bị sử dụng với số lượng lớn. Phạm vi này sẽ hình thành một “vùng đất trũng” năng lượng, năng lượng xung quanh sẽ chảy dồn vào trong “vùng đất trũng” ấy.
Nhưng năng lượng tối chảy đi theo một tốc độ nhất định, khi tốc độ không đủ sẽ – trong một khoảng thời gian ngắn – hình thành một khoảng trống năng lượng ở trong vùng đất trũng năng lượng này.
Đây mới thật sự là hư không, là hư không mà ngay cả năng lượng tối cũng không tồn tại!
Mặc dù kiểu “trống rỗng” này tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn, vừa xuất hiện trong một chớp mắt thôi là sẽ bị năng lượng tối xung quanh lấp đầy, song đã khiến La Chinh nhìn thấy một thời cơ để đánh bại Tà Thần.
La Chinh rút năng lượng ra đến mức tối đa, tạo hơn chục triệu Kim Long. Mục đích hắn làm vậy không phải là để đánh giết Tà Thần, mà để tạo ra một khu vực không có năng lượng xung quanh Tà Thần.
Trong khu vực hư không này, Tà Thần không thể sử dụng năng lượng tối, nguồn cung đã bị chặt đứt.
Tà Thần không thể sử dụng năng lượng ở bên ngoài, nhưng trong cơ thể hắn ta vẫn còn tích trữ khá nhiều năng lượng. Lúc biết mình rơi vào tình thế bất ổn, hắn ta vội vàng dịch chuyển không gian.
“Ù…”
Thân hình Tà Thần nhanh chóng mờ đi, chỉ chút nữa thôi là sẽ biến mất khỏi khu vực này. Song, một vùng không gian rất chắc đã xuất hiện tại đó.
“Ầm!”
Cả cơ thể hắn ta đâm thẳng vào trên không gian hình vuông và lảo đảo lùi lại. Dịch chuyển không gian đã thất bại.
“Lần nữa!”
Tà Thần cắn răng gào lên, tiêu hao toàn bộ năng lượng trong cơ thể mình để dịch chuyển không gian.
“Rầm!”
Sức mạnh có hạn của hắn ta không thể nào rung chuyển không gian hình vuông.
“Đừng phí sức, ngươi biết rõ là mình không rời đi nổi mà” La Chinh chầm chậm bay xuống.
Lợi dụng tính chất chảy của năng lượng để đối phó với Tà Thần, ngay cả Từ cũng không nghĩ ra chiêu này, vậy mà nó lại hiệu quả đến lạ.
Tà Thần cúi đầm im lặng một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu cười, nói: “Ha ha, thật đúng là thủ đoạn bất ngờ, suýt thì đánh bại ta rồi. Ngươi là người duy nhất khiến ta phải kính nể, thật tiếc…”
“Tiếc gì?” La Chinh hỏi.
“Tiếc là ta đã làm mất một ngón tay…” Trên mặt Tà Thần nở nụ cười tà mị. Hắn ta giơ ngón trỏ đã bị gãy của mình lên lắc lắc trước mặt La Chinh, sau đó chủ động hủy đi cơ thể mình.
Trong hư không ở một nơi khác của thế giới hỗn độn, một ngón trỏ nhanh chóng dài ra, mọc thành bàn tay hoàn chỉnh rồi đến cánh tay, thân thể, và cuối cùng là đầu.