Tổng cộng có khoảng hai mươi đài cao chứa đựng nước suối Nhược Mộc như thế nàyLa Chinh phản ứng tương đối nhanh, hắn vừa lên đã chiếm mất một đài lớn nhất trong đó, tất nhiên sẽ khiến những người khác dòm ngó.
Người vừa nói chuyện là chân thần cấp cao của Đường gia – Đường Tu Kỳ.
Người này thân cao tám thước, da màu đồng cổ, đứng thứ ba mươi trong cuộc thi đấu của các chân thần cấp cao, thực lực không thể xem thường.
Đường gia am hiểu luyện khí, một nhánh họ Đường – nơi mà Đường Tu Kỳ sinh ra cũng nổi danh về luyện khí!
Hắn ta coi trọng giá trị của nước suối Nhược Mộc hơn bất cứ chân thần nào khác.
Lần này Đường Tu Kỳ phản ứng hơi chậm một chút, trơ mắt nhìn đám người kia chiếm cứ những bệ cao này, lập tức cảm thấy sốt ruột.
Nhìn lại một cái đã thấy La Chinh chiếm mất đài cao nhất, sao có thể nhịn được?
“Đồ ngu…”
Thấy Đường Tu Kỳ chạy lên đi tìm La Chinh gây chuyện, Đông Phương Quỷ cũng thầm mắng trong lòng.
Trước lúc tham gia Đạo Tranh, liên minh gia tộc quyền quý bọn họ bao gồm các đại viên mãn và các chân thần cùng tham gia trong chuyến đi này đã từng bí mật gặp mặt mưu tính.
Bây giờ không phải thời điểm động tay động chân.
Tuy Đông Phương gia là lãnh đạo của liên minh quyền quý, nhưng Đông Phương Quỷ cũng chỉ là một chân thần cấp cao.
Đường Húc và Đường Kiệt của Đường gia còn không đến nỗi nào…
Nhưng tên Đường Tu Kỳ này xốc nổi như vậy, đúng là tự chuốc vạ vào thân!
“Vị trí của ngươi?”
La Chinh hờ hững liếc mắt nhìn Đường Tu Kỳ.
La Yên đang bay lơ lửng sau lưng La Chinh chỉ lẳng lặng dựa vào vai La Chinh, gương mặt hiện lên vẻ trào phúng: “Bảo ca ca ta cút, muốn chết à?”
Sắc mặt Đường Tu Kỳ tức khắc sa sầm, tuy vừa rồi La Yên đã thể hiện năng lực hết sức đặc biệt, có thể cuốn hết tất cả Nha Thiền, nhưng thực lực chân chính ra sao cũng khó mà nói rõ, chưa chắc hắn ta đã phải sợ đôi huynh muội này!
Nhưng lấy một địch hai, hắn ta cũng không chắc cho lắm.
Hắn ta ngẩng đầu nói: “Đường Kiệt, Đường Húc! Các ngươi định xem trò vui sao?”
Lập tức có hai người lao vọt tới từ một nơi cách đó không xa.
Người đàn ông trung niên mặt mày đỏ bừng chính là Đường Kiệt, còn người trẻ tuổi còn lại chính là Đường Húc.
“Thật không biết ai mới là người muốn chết…” Đường Tu Kỳ gọi hai vị huynh đệ nhà mình tới, tất nhiên lòng tin cũng tăng vọt, cười gằn nói với La Yên.
Ai ngờ Đường Kiệt và Đường Húc lại tỉnh táo hơn Đường Húc rất nhiều.
“Tu Kỳ, tuy suối Nhược Mộc này vừa quý giá vừa tinh túy, nhưng cũng không phải thứ gì quá quan trọng!” Đường Kiệt nói.
“Đúng, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm” Lời này của Đường Húc không có chút uyển chuyển nào.
Chuyện rất quan trọng mà bọn họ nói chính là ngăn cản những người khác thu được truyền thừa của bộ hài cốt trong vùng Đạo Tranh.
Bản thân có lấy được hay không là một chuyện, nhưng tuyệt đối không thể để kẻ khác lấy được, nhất là người La gia…
Nhưng mà tính tình Đường Tu Kỳ lại vô cùng cố chấp, hai huynh đệ nhà mình đã không giúp thì thôi, lại còn khuyên hắn ta lùi bước, hắn ta không chịu nổi nhục nhã như vậy.
“Đường gia không có cái loại hèn nhát như các ngươi” Hắn ta tức giận lên tiếng mắng mỏ, sau đó muốn một mình ra tay với La Chinh. Hắn ta nghĩ, chỉ cần mình vừa tấn công, Đường Húc và Đường Kiệt không thể nào thực sự sống chết mặc bay.
Mà một khi hai người này ra tay, các chân thần thuộc Đông Phương gia và Phương gia cũng sẽ ra sân.
Dù sao, loại trừ hai huynh muội này trước cũng là một sự lựa chọn sáng suốt.
Đường Tu Kỳ thoạt nhìn có vẻ như không có đầu óc, nhưng thực ra đều đã tính toán hết thảy.
Nhưng Đường Tu Kỳ đã tính sai một điểm, hắn ta vẫn quá xem thường thực lực của La Yên.
Ngay khi Đường Tu Kỳ vừa dứt lời, trên gương mặt La Yên bỗng nhiên hiện lên một nụ cười, ánh tím trong con ngươi không ngừng phun ra nuốt vào hệt như lưỡi rắn.
Ánh tím này là tia sáng cực kỳ nguy hiểm…
“Nếu ngươi không phải kẻ hèn nhát thì cứ ra tay là được” La Yên đột nhiên mỉm cười và nói.
“Vậy sao…” Đường Tu Kỳ nào chịu được sự khiêu kích của La Yên, lập tức muốn ra tay.
Chợt nghe La Yên nhẹ nhàng phun ra một chữ.
“Cắt”
Ngay lúc Đường Tu Kỳ đang duỗi tay ra, trong tay có hình ảnh một chiếc búa hư ảo đang dần dần ngưng tụ, cây búa này chỉnh là bảo vật bản mạng của hắn ta.
Nhưng búa mới ngưng tụ được phân nửa…
Hắn ta đã cảm giác được một luồng hơi ấm từ cổ mình truyền tới.
Sau đó thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, cơ thể từ phần cổ trở xuống tách ra khỏi đầu, mà cảm giác ấm áp vừa rồi chính là do khoảnh khắc đầu lìa khỏi cổ khiến máu tươi điên cuồng phun ra tung tóe mà thành.
Xương cốt của chân thần cấp cao vô cùng rắn chắc.
Cho dù chỉ là một đốt ngón tay nhỏ đứt gãy cũng sẽ sinh ra âm thanh vang dội.
Muốn cắt cổ một chân thần cấp cao không phải chuyện dễ, dù sao xương cốt của chân thần cấp cao cũng có thể so với báu vật cấp thấp của Hồng Mông.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Hiện tại sau khi La Yên phun ra một chữ, cổ hắn ta đã tách lìa một cách kỳ lạ, tất cả mọi người kể cả La Chinh đều đứng như trời trồng.
La Chinh cũng không ngờ La Yên nói ra tay là lập tức ra tay, không có một chút dấu hiệu nào, muội muội này…
Nếu có binh khí và ra tay với tốc độ nhanh nhất, La Chinh cũng nắm chắc chín phần có thể cắt đứt cổ của Đường Tu Kỳ.
Nhưng La Yên lại vừa thể hiện năng lực của mình. Lần này vẫn khiến La Chinh hoàn toàn không hiểu nổi giống như lần trước.
Cổ của người này bị cắt đứt như thế nào…
“Tu Kỳ!”
“Tu Kỳ!”
Đường Kiệt và Được Húc biến sắc.
Nhìn thấy Đường Tu Kỳ đầu lìa khỏi thân, Đường Kiệt lập tức lao nhanh xuống dưới, bắt thân thể Đường Tu Kỳ lại.
Một bên khác, Đường Húc cũng bắt được đầu Đường Tu Kỳ.
Đối với chân thần thì đầu lìa khỏi thân cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu tách ra quá lâu sẽ gây thương tổn cho thân thể và thế giới bên trong thân thể…
“Không cần phải cứu” La Yên lạnh lùng nói, nàng nhắm thẳng vào đầu Đường Tu Lỳ, lại nhẹ nhàng phun ra một chữ “diệt”.
Khi giọng nói của nàng khẽ phun ra…
Đường Tu Kỳ vốn còn mở to hai mắt và cả quả đầu với gương mặt đầy hoảng sợ ngay lập tức mất hết sức sống.
Trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi kia, con ngươi bỗng chốc phóng to, mọi dấu hiệu của sự sống đều tiêu tan, hẳn là đã chết.
“Này…”
“Ngươi!”
Hai người Đường gia đã rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Kiếm Ngao dẫn theo người trong Kiếm tốc đứng giữ một bên, chứng kiến thực lực bậc này của La Yên, mặt mày ai nấy đều hiện rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ phun ra hai chữ đã giết chết một chân thần cấp cao, năng lực của cô gái này không khỏi có phần quá…
Đông Phương Quỷ đứng cách đó không xa vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh nhưng sắc mặt các chân thần Phương gia, Lãnh gia, Mục gia đều vô cùng khó coi. La Yên thật sự mạnh đến mức này, như vậy nhiệm vụ bề trên giao phó cho bọn họ căn bản không thể nào hoàn thành.
Sắc mặt của La Yên lại vô cùng bình tĩnh.
Chỉ là trong con ngươi lóe lên ánh tím, lạnh lẽo mà uy nghiêm.
Nàng khoan thai ngồi sát biên giới đài cao, nhìn các chân thần ở đây, thản nhiên nói: “Mặc kệ mục đích của các ngươi là gì, nếu trêu chọc đến ca ca của ta, đương nhiên sẽ chuốc lấy hậu quả như kẻ này”
Nam Lang Hoa nhìn La Yên, cảm thấy trong lòng rét lạnh từng cơn.
Lúc trước cô gái này nhìn dịu dàng đáng yêu như vậy, không ngờ một khi trêu chọc đến nàng thì sẽ trở nên kinh khủng nhường này…
Ngay cả La Chinh cũng không ngờ được La Yên sẽ phản ứng mãnh liệt như thế.