Lúc trước, mục tiêu của La Chinh là chạy ra ngoài thành. Thôi Tà cũng đã có tính toán riêng, hắn muốn đợi sau khi La Chinh ra khỏi thành thì sẽ truyền chân nguyên qua phù truyền âm cho Độc Vương Vu Chiêm Hà, để Vu Chiêm Hà đến bao vây La ChinhNhưng không ngờ La Chinh chẳng những không chạy ra ngoài thành mà còn chạy đi chạy lại khắp bầu trời thành Hư Thiên. Hành động kỳ lạ này làm sao Thôi Tà có thể không đề phòng?
“Ngươi đang lo lắng điều gì?” La Chinh đứng cách Thôi Tà vài trăm trượng, cười nhạt hỏi.
Thôi Tà trầm mặt, ánh mắt nhìn bốn phía càng cảnh giác hơn, hắn nhìn ra xa mà cũng không phát hiện ra có chỗ nào không ổn, nhưng khi nhìn thấy vẻ tươi cười của La Chinh, mối hoài nghi trong lòng Thôi Tà càng nặng nề!
Hai người cứ đứng song song cách nhau vài trăm trượng như vậy.
“Đã vậy, ta đi đây!” La Chinh mỉm cười, quay đầu bước đi.
Mắt thấy La Chinh muốn rời đi, Thôi Tà lập tức nổi giận. Ai biết La Chinh có bày kế vườn không nhà trống hay không?
Thôi Tà không có lựa chọn, lập tức vận chuyển chân nguyên nhanh hơn, bắn về phía La Chinh!
“Ra tay!”
Thấy Thôi Tà đi đến vùng trời của tòa cung điện kia, La Chinh chợt quát lên một tiếng.
Từng tia sáng được bắn ra từ cung điện phía dưới Thôi Tà, những tia sáng này dần dần hợp lại với nhau thành một đường sáng tỏa ra ánh sáng màu đỏ bao phủ trong phạm vi hơn trăm mẫu*, giống như mặt trời bắt đầu lặn cuối ngày chiếu sáng những con đường nối thẳng liên tiếp với nhau, dần dần tạo thành một phù văn thật lớn!
*Mẫu: Đơn vị đo ruộng đất. 1 mẫu = 10 sào Bắc bộ = 3600 mét vuông.
Cùng lúc đó, trong cung điện, lực quy tắc không gian bắt đầu dao động. Sau khi mấy tia sáng màu trắng lóe ra thì Khê Tiểu Giới, Khê Hưng Hoài và Hư Linh Thất Tử đều xuất hiện!
“Vèo vèo vèo vèo…”
Từng đường từng đường sáng trong phù văn kia dần được hình thành, hội tụ lại thành một con rồng nhỏ. Con rồng này bay lên tận trời, nhanh như chớp bao vây Thôi Tà. Bốn chân nó ôm trọn Thôi Tà, sau đó bao vây thân thể hắn, chỉ trong nháy mắt, nó đã vây chặt Thôi Tà!
“Từ lâu đã nghe nói Phong Quan Ngọc không chỉ để lại Thiên Huyễn Mê Tung Trận mà còn cất giấu một tuyệt thế khác trong Hư Linh Tông, hôm nay được thấy Khốn Long Sách này, quả nhiên không tầm thường!” La Chinh thản nhiên cười nói.
La Chinh cũng chưa từng nhìn thấy uy lực của Thiên Huyễn Mê Tung Trận của Hư Linh Tông, nhưng uy lực mà Khốn Long Sách trước mắt này bộc phát ra vẫn khiến hắn khâm phục từ đáy lòng!
Dù sao thì Trung Vực cũng không phải là Thượng Giới, Phong Quan Ngọc cũng không giống La Chinh, không thể nhận được truyền thừa của thuật thần văn, cho nên Phong Quan Ngọc không có bất cứ thứ gì của người xưa để mà tham khảo và học tập, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân, tự tìm kiếm rồi tạo dựng nên. Nhưng ngay cả như vậy mà Phong Quan Ngọc lại có thể phát triển thuật phù văn đến mức này. La Chinh cảm nhận được, uy lực của Khốn Long Sách cũng ngang với uy lực của một vài thần văn cấp ba rồi.
Bóng dáng Khê Tiểu Giới và Khê Hưng Hoài phá vỡ hư không, đi đến trước mặt La Chinh.
Hư Linh Thất Tử cũng chậm rãi bay lên không trung, bảy người vẫn duy trì vẻ cảnh giác, trong tay cầm trường kiếm đối mặt với Thôi Tà.
Ngoài Khê Tiểu Giới và Hư Linh Thất Tử ra thì còn có hai đệ tử Hư Linh Tông áp giải một tỳ nữ mặc áo màu xanh lục.
Khê Ấu Cầm bỗng nhiên lại vùng giãy ra khỏi người La Chinh, lùi về sau vài bước, hung hăng trừng mắt nhìn La Chinh sau đó mới bay qua phía hai vị đệ tử Hư Linh Tông: “Mấy người làm gì vậy? Tại sao lại bắt Lê Hoa? Buông nàng ấy ra!”
Khê Tiểu Giới đau khổ nói với Khê Ấu Cầm: “Tỷ, tỳ nữ này là người mà Thôi Tà sắp đặt ở bên cạnh ngươi…”
“Không thể nào! Từ nhỏ Lê Hoa đã đi theo ta, thân thiết gắn bó với ta như hình với bóng, sao có thể là người của Thôi Tà được!” Khê Ấu Cầm tỏ vẻ không tin.
Nghe thấy Khê Ấu Cầm nói vậy, La Chinh không nhịn được mà thở dài một hơi, trên mặt cũng chỉ có nụ cười gượng. Còn Huân thì nhìn qua nhìn lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Giết loại ngu ngốc này đi là tốt nhất, sống trên đời đúng là lãng phí lương thực!”
Lê Hoa kia thực sự lớn lên cùng Khê Ấu Cầm từ nhỏ, có tình tỷ muội với nhau, nhưng tuy là một tỳ nữ, nàng ta cũng là một Tiên Thiên Cảnh. Thôi Tà muốn Lê Hoa phản bội Khê Ấu Cầm quả thực rất dễ. Trên thực tế, loại chuyện này cũng không cần Thôi Tà ra tay, mà là do một tay Huyền Trần sắp đặt.
“Tỷ, đừng làm loạn nữa!” Lúc này, ngay cả Khê Tiểu Giới cũng không nhịn được, lạnh lùng nói với Khê Ấu Cầm.
“Nhưng Lê Hoa nàng ấy…” Dường như Khê Ấu Cầm vẫn không cam lòng.
“Vèo!”
Một thương mang vô hình bỗng bắn về phía Khê Ấu Cầm, cho dù là đám Hư Linh Thất Tử và Khê Hưng Hoài cũng rất sợ hãi!
Một đường thương mang này gần như xẹt qua má Khê Ấu Cầm, cắt đứt một mấy sợi tóc bên tai, đồng thời, để lại một vết thương nhỏ, một vệt máu chảy ra trên mặt nàng.
“Còn lắm điều nữa ta sẽ giết ngươi” Huân trầm giọng, trong mắt toát ra sát ý.
Sát ý phóng ra từ người Huân thực sự là giống sự khủng bố của Chân Thần cai quản sát lục, khiến Khê Ấu Cầm lập tức câm miệng lại.
Khê Hưng Hoài nhìn thấy vẻ mặt con gái, mặc dù cũng đau lòng, nhưng cũng không biết nói gì.
“Ha ha ha ha, hoá ra các ngươi đã sớm sắp đặt! Không tệ, không tệ! Đường đường là tông môn đứng đầu thiên hạ, không nên yếu kém như vậy. Thú vị, thú vị… Ha ha ha!” Thôi Tà bị Khốn Long Sách khóa chặt lại bỗng bắt đầu cười sảng khoái.
Từ khi Thôi Tà dẫn dắt hơn vạn đại quân Thần Quốc bao vây Hư Linh Tông, Thanh Hư đạo nhân đã cố thủ trong đó, biểu hiện yếu đuối, bất lực vô cùng.
Trên thực tế, Hư Linh Tông đã sớm nắm rõ hướng đi và mục đích của Thôi Tà, thế cho nên mới chọn cách tương kế tựu kế!
Nếu muốn bảo vệ Khê Ấu Cầm thì chắc chắn Hư Linh Tông sẽ không đưa nàng đến Khê Gia Bảo mà ít nhất cũng sẽ để nàng tạm lánh ở Hư Linh Tông. Cho nên Khê Ấu Cầm chỉ là một mồi nhử, mục đích chính là dẫn Thôi Tà tới mà thôi!
Thanh Hư đạo nhân vốn định để Khê Tiểu Giới đưa Khê Ấu Cầm chạy trốn để dẫn Thôi Tà tới dưới Khốn Long Sách, nhưng Khê Tiểu Giới vừa mới bước vào Hư Kiếp Cảnh, tuy có tinh thông quy tắc không gian, nhưng chưa chắc đã có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Trùng hợp thay, lúc này La Chinh lại xuất hiện!
Chẳng qua khi La Chinh bước chân vào Khê Gia Bảo thì cũng không biết đến mưu kế của Hư Linh Tông, đến lúc đám người Khê Hưng Hoài diễn trò ép Khê Ấu Cầm theo La Chinh, còn Lê Hoa là tỳ nữ bên người của Khê Ấu Cầm, đương nhiên cũng biết điều này!
Khi mọi người cùng ăn cơm trưa, mặc dù bề ngoài vui vẻ cười nói, nhưng thực tế lại lặng lẽ dùng chân nguyên lén lút truyền âm với nhau. Tuy Khê Ấu Cầm và Lê Hoa không cùng ăn cơm, nhưng ngoài Lê Hoa ra, mật thám ẩn nấp ở Khê gia rất có thể còn có người khác, thế nên mọi người vẫn vô cùng cẩn thận!
Sau khi Lê Hoa lén lút đốt phù truyền âm, La Chinh đã đồng ý với chuyện này, sau đó trực tiếp xông vào vườn hoa, “vội vội vàng vàng” đưa Khê Ấu Cầm rời đi. Lúc này Thôi Tà đã nhận được tin tức, nhanh chóng từ ngoài thành Hư Thiên chạy tới.
Từ đầu tới cuối, trong Khê gia cũng chỉ có Khê Ấu Cầm bị lừa gạt mà thôi.
Khê Ấu Cầm có ngốc đến đâu thì bây giờ cũng hiểu đã hiểu rõ, hoá ra từ đầu tới cuối, nàng chỉ là một mồi nhử mà thôi…
Nàng tự cho mình là người quan trọng ở Khê gia, được cưng chiều vô cùng, bởi dù là ông cố hay cha hoặc các trưởng bối khác của Khê gia đều nâng niu nàng trong tay, không ngờ cuối cùng, nàng lại diễn một nhân vật như vậy.
“Các ngươi đối xử với ta như vậy sao…” Mắt Khê Ấu Cầm mơ màng, vẻ mặt thê lương, thế nhưng lực chú ý của mọi người hiện tại đều đã tập trung trên người Thôi Tà, ai còn để ý đến Khê Ấu Cầm?
“Thôi Tà, chết đến nơi rồi còn kiêu ngạo như vậy, Hư Linh Tông ta được xưng là tông đứng đầu thiên hạ, vậy mà ngươi thực sự cho rằng đó chỉ là khoa trương thôi sao?” Một người trong Hư Linh Thất Tử dẫn đầu, chỉ thẳng trường kiếm vào Thôi Tà, lớn tiếng quát.
Nhưng trong mắt Thôi Tà không hề có một tia sợ hãi mà vẫn tràn đầy ý cười châm biếm: “Quả thực cũng thông minh hơn ta tưởng một chút, nhưng đáng tiếc, vẫn còn kém lắm!”
Thôi Tà vừa dứt lời thì một làn sương đen bắn ra từ mi tâm của hắn, lập tức bao vây hắn lại, kể cả Khốn Long Sách kia cũng bị bao vây ở trong. Hơn nữa, làn sương kia dường như đang không ngừng ăn mòn Khốn Long Sách!
“Chẳng phải Khốn Long Sách này có thể cấm tuyệt đối chân nguyên sao? Vì sao Thôi Tà còn vận chuyển chân nguyên được?”
“Đó không phải là chân nguyên, chắc là bí pháp nào đó không cần dùng chân nguyên!”
“Không thể để hắn phá hủy Khốn Long Sách. Giết, mau giết hắn!”
Hư Linh Tông đã tính toán từ lâu, mục đích chính là dựa vào Khốn Long Sách của Phong Quan Ngọc để giết chết Thôi Tà. Mặc dù chiêu này rất liều lĩnh, nhưng một khi giết được Thôi Tà thì coi như Hư Linh Tông có công lao lớn nhất! Đến lúc đó, Thiên Tà Thần Quốc đương nhiên cũng tự động tan rã!
Chính vì thế, La Chinh mới đồng ý hợp tác với Hư Linh Tông. Dù sao thì La Chinh và Hư Linh Tông đều có chung mục đích.
Khốn Long Sách có uy lực rất mạnh, nghe nói cho dù là võ giả Sinh Tử Cảnh bị vây lại bên trong thì cũng không thể thoát ra, nhưng bây giờ Thôi Tà lại có thể sử dụng bí pháp!
Cảnh tượng này lập tức khiến vẻ mặt của mọi người đại biến. Vẻ mặt Hư Linh Thất Tử cứng lại, bảy thanh trường kiếm đều được đưa lên, sáu người lui về phía sau, một người tiến lên trước, trận pháp mà Hư Linh Thất Tử đang bố trí này cũng là chiêu mạnh nhất của bọn họ.
Người đứng đầu tập hợp chân nguyên và kiếm ý của sáu người khác lại, kiếm quang trên Tam Xích Thanh Phong bỗng bay vút lên. Mặc dù chỉ là võ giả Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ, nhưng một kiếm này lại có thể sánh ngang với một kích toàn lực của cường giả Sinh Tử Cảnh!