Lý Bôi Tuyết nói vậy, ba con Nhĩ Thử và La Chinh mới bắt đầu chú ý tới vấn đề này. Những động xương cốt này chính là mê cung phức tạp nhất trong Phạm Độ Thiên, đến bây giờ vẫn chưa từng có ai biết rõ toàn bộ mê cung“Chít, nếu đi chệch hướng quá xa, e rằng không lạc quan rồi đây” Mô Nha thận trọng nói.
Sau khi suy nghĩ một lát, La Chinh nói: “Những con bọ Quỷ Thủ kia chắc chắn để lại dấu vết, chúng ta trở về theo đường cũ, đi theo dấu vết chúng nó để lại là có thể quay lại đường cũ”
Dứt lời, La Chinh lập tức quay lại con đường lúc trước tới đây.
Những con bọ Quỷ Thủ bị La Chinh cắt đứt “cổ” vẫn nằm trên đất giãy giụa, khi La Chinh đi qua bọn chúng, bọn chúng vẫn vươn ba ngón tay chụp về phía La Chinh.
“Vèo!”
Trường kiếm trong tay La Chinh rung rung, đường kiếm lóe lên, cắt đầu con bọ Quỷ Thủ đang giãy giụa dưới đất ra làm đôi.
Sau khi thấy những con bọ Quỷ Thủ này, bất kể là Nhĩ Thử hay La Chinh đều yên bụng trở lại. Dọc theo đường đi La Chinh đã chém giết không ít bọ Quỷ Thủ, đương nhiên là có thể tìm được đường trở về…
Đi dọc theo con đường ngoằn ngoèo xuất hiện thi thể của bọ Quỷ Thủ, giữa đường cũng đi nhầm mấy lần, phí công tốn sức một phen cuối cùng cũng tìm được con đường lúc đầu.
Tộc Nhĩ Thử đến từ một động xương cốt khác, con đường bọn chúng ghi lại khác với Nhân tộc, bây giờ bọn chúng và La Chinh đều phải trông chờ Lý Bôi Tuyết dẫn đường.
Cũng may tuy là lần đầu tiên Lý Bôi Tuyết tiến vào Phạm Độ Thiên nhưng dù sao đầu óc nàng thông minh, vẫn nhớ rõ đường thông tới vùng đất Kiếp Cốt.
“Bên trong khoang xương có tám động xương cốt, có lẽ là cái thứ bảy…”
“Bên trong động xương cốt này có ngã ba, bên trái…”
“Động xương cốt thứ nhất…”
Dưới sự chỉ dẫn của Lý Bôi Tuyết, La Chinh và đám Nhĩ Thử có niềm tin nhất định hướng về phía trước.
Giống như lời Mô Nha nói, bây giờ thật ra bọn họ còn ở trong biển nước Tị Hồn, nếu thật sự đánh thủng vách động xương cốt, nước Tị Hồn ở bên ngoài sẽ tràn vào. Có điều số lượng khớp xương ở dưới nước rất nhiều, giống như vô số đường ống vậy. Động xương cốt bên phía tộc Nhĩ Thử bị nước Tị Hồn bao phủ, nhưng bên phía Nhân tộc ngược lại không có vấn đề gì, dọc theo đường đi cực kỳ thuận lợi.
Diện tích Phạm Độ Thiên không nhỏ như Ngọc Thắng Thiên, mà đám người La Chinh leo dọc theo động xương cốt từ thấp lên cao, đi liên tiếp hơn hai canh giờ, phía trước cuối cùng cũng xuất hiện một khoang xương rộng lớn. Bên trong khoang xương này phân bố rất nhiều động xương cốt lớn nhỏ, động xương cốt lớn nhất cực kỳ lớn, còn động xương cốt nhỏ nhất chỉ nhỏ cỡ một nắm đấm.
Sau khi quan sát một vòng, La Chinh lập tức nói: “Xem ra tất cả động xương cốt đều nối liền với khoang xương này?”
“Đúng vậy, chít, bên này là động xương cốt của tộc Nhĩ Thử bọn ta” Mô Nha chỉ một động xương cốt không lớn không nhỏ trong đó: “Bên này là động xương cốt của tộc Cách Uyên… Chít!”
Mô Nha chỉ vào một động xương cốt cực kỳ rộng lớn, động xương cốt lớn như vậy cho dù là tộc nhân tộc Cách Uyên cũng có thể thoải mái đi lại bên trong. Trên thực tế đây chính là động xương cốt của tộc Cách Uyên, có điều bên trong cửa hang lớn như vậy lại hiện lên một luồng sáng màu xanh lục như một mặt gương, toàn bộ hang động đã bị nước Tị Hồn lấp đầy!
“Sao thế?”
Phản ứng của Mô Nha hấp dẫn sự chú ý của La Chinh và Lý Bôi Tuyết, sau khi tiến tới quan sát, trên mặt mỗi người bọn họ đều lộ ra vẻ kinh sợ.
“Đây là động xương cốt của tộc nào vậy?” La Chinh hỏi.
“Tộc Cách Uyên, chít!” Mô Nha trả lời.
“Xem ra tộc Cách Uyên thảm hại hơn, động xương cốt trực tiếp bị nước Tị Hồn lấp đầy, không biết có tộc nhân tộc Cách Uyên nào bị giam trong đó hay không” La Chinh lắc đầu nói.
Có điều theo số tầng Bỉ Ngạn mà La Chinh tiến vào càng ngày càng cao, dương hồn gặp được cũng càng ngày càng ít, tác dụng của một Phạm Độ Thiên rộng lớn như vậy cũng chỉ là vùng đất Kiếp Cốt, cường giả tu thành Thánh Hồn cảnh như Lý Bôi Tuyết sẽ chọn cách trực tiếp thông qua Phạm Độ Thiên tới Tam Thập Nhị Trọng Thiên, nơi đó mới là trạm cuối của cường giả Thánh Hồn cảnh.
“Ào ào…”
Ngay khi bọn họ đang ngắm nhìn, nước Tị Hồn bên trong động xương cốt của tộc Cách Uyên lại dâng lên một thước! Sau khi nước Tị Hồn này dâng ngập rồi chỉ e cũng sẽ lan tới những động xương cốt khác…
“Chúng ta vẫn nên đi thôi! Bên trong động xương cốt này toàn là nước Tị Hồn, ai biết trong nước sẽ có quái vật gì chui ra chứ” Lý Bôi Tuyết ở bên cạnh thúc giục.
La Chinh gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía lối ra khỏi khoang xương: “Cũng không biết động xương cốt nào trong số chúng dẫn tới vùng đất Kiếp Cốt?”
Xung quanh khoang xương này giăng đầy động xương cốt lớn nhỏ, nhưng ở trung tâm có ba động xương cốt kéo dài lên trên. Mặc dù đây là lần đầu tiên La Chinh tới đây nhưng cũng biết đại khái đường ra khỏi Phạm Độ Thiên chắc hẳn là ba động xương cốt này.
“Chít! La Chinh huynh muốn tới vùng đất Kiếp Cốt à!” Trong giọng nói của Mô Nha có vẻ hưng phấn.
Phải biết từ sau thượng cổ, không ai có tư cách tiến vào vùng đất Kiếp Cốt. Những năm gần đây, ngoài một số ít sinh linh Bỉ Ngạn có thể tới bên ngoài vùng đất Kiếp Cốt, sinh linh bên trong Hỗn Độn không ai có tư cách tiến vào trong đó.
La Chinh gật đầu: “Ừ”
“Chúng ta tới Tam Thập Nhị Trọng Thiên nên sẽ tiến vào động xương cốt ở giữa, muốn tới vùng đất Kiếp Cốt thì tiến vào động xương cốt bên trái” Mô Nha nói với giọng hâm mộ: “Nếu La Chinh huynh thành công, chỉ e huynh sẽ là người duy nhất từ thượng cổ tới nay có tư cách tiến vào bức tranh bất hủ!”
Tin tức này vô cùng quan trọng với tộc Nhĩ Thử, nếu Mô Nha có thể rút lui ra khỏi Bỉ Ngạn, đương nhiên nó sẽ đưa tin này về tộc Nhĩ Thử ngay lập tức.
Lý Bôi Tuyết nhìn La Chinh. Nàng biết động xương cốt bên trái dẫn tới vùng đất Kiếp Cốt, nhưng vì bản thân không thể tiến vào vùng đất Kiếp Cốt, nàng không hiểu biết quá nhiều về vùng đất Kiếp Cốt, cũng không đưa ra được đề xuất nào.
La Chinh nhìn Lý Bôi Tuyết, ngay sau đó nói: “Ngươi không tới vùng đất Kiếp Cốt được, mấy người anh em tộc Nhĩ Thử có lẽ cũng đến Tam Thập Tam Trọng Thiên, ngươi đi cùng bọn họ tới đó trước đi”
“Ta, ta ở đây chờ ngươi” Lý Bôi Tuyết nói.
“Nơi này quá nguy hiểm, chít chít!” Mô Nha ở bên cạnh nói.
“Nếu là bình thường thì còn đỡ, nước Tị Hồn dâng ngập tới đây rồi, quỷ mới biết bên trong nước biển sẽ có thứ gì theo vào” La Chinh cũng lắc đầu nói.
Những con bọ Quỷ Thủ kia cực kỳ khó xử lý, đừng nói gì đến chuyện bên trong nước Tị Hồn chỉ e không chỉ có một loại sinh linh.
Lý Bôi Tuyết suy nghĩ một lát, cảm thấy La Chinh nói có lý, lúc này mới đồng ý.
Sau đó La Chinh nhảy lên một cái, chui thẳng vào động xương cốt đầu tiên bên phải, theo động xương cốt leo lên phía trên.
Đoạn động xương cốt này có lẽ dài chừng hơn nghìn trượng, bên trong cực kỳ rộng rãi, đi ở bên trong còn có thể nghe thấy âm thanh tiếng bước chân vọng lại, đi được một nửa thì xung quanh động xương cốt hiện lên từng luồng sương mù dày đặc.
Lúc thấy đám sương mù dày đặc này, trên mặt La Chinh lộ ra vẻ chần chờ, dừng bước không tiến tới. Có điều Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn luôn quan sát La Chinh nhắc nhở: “Yên tâm, đám sương mù dày đặc này chỉ có tác dụng nhiếp hồn, không ảnh hưởng tới thân xác”
Con đường này vốn cấm Thánh Hồn đặt chân tới, đương nhiên sẽ có cách để ngăn cấm. Sau khi nghe xong, sự do dự trong lòng La Chinh mới vơi bớt, tiếp tục leo lên trên.
Khi hắn sắp leo tới đỉnh động xương cốt, phía trước bỗng lóe lên một tia sáng, tia sáng này hắt lên cảnh tượng mờ tối bên trong động xương cốt.
“Động xương cốt này thông ra bên ngoài?”
Ánh mắt La Chinh chợt lóe lên, bước chân nhất thời tăng nhanh mấy phần. Đến lúc cuối cùng cũng leo đến đỉnh rồi, hắn thấy được cảnh tượng bên ngoài động xương cốt. Hiện ra trước mắt hắn thật sự là một vùng đại dương xanh thẳm vô tận, mà từng đoạn xương cốt nhỏ dài như những cây trúc lớn lên trong biển đang cắm thẳng ở đó, nơi này chính là cấm địa bên ngoài động xương cốt mà Lý Bôi Tuyết nói!