Phía dưới những cột khói màu đen này là một tòa thành lớn, là nơi sinh sống tập trung của người Hung tộc. Địa bàn cư trú của các chủng tộc Thâm Không đều vô cùng đơn sơ, vẫn giữ nguyên hình thái của bộ lạc nguyên thủy. Một vài kỹ thuật xây dựng mà Tiết trưởng lão mang đến cho Hung tộc đã giúp bọn họ tạo ra một tòa thành tinh xảo đẹp đẽ, nhưng hiện tại tòa thành này đã bị phá hủyCác chủng tộc Thâm Không trong quảng trường có cách truyền tin cho nhau. Trên thực tế, từ khi người Hung tộc lên tháp Liệt Duy mấy ngày trước, tin tức đã bắt đầu truyền khắp các chủng tộc Thâm Không, chúng vừa hy vọng Tiết trưởng lão có thể khám phá ra bí mật của tháp Liệt Duy, vừa muốn thu được tin tức đầy đủ từ chỗ Tiết trưởng lão.
Vì thế thời điểm tấn công Hung tộc cũng rất quan trọng.
Ngay khi các chủng tộc Thâm Không còn đang do dự thì Tiết trưởng lão và La Niệm đã đích thân ra tay, lập tức đột phá độ cao hơn hai trăm mét. Sau khi nhận được tin tức này, các chủng tộc Thâm Không chẳng còn do dự gì nữa, dù ngu xuẩn tới đâu chúng cũng biết phải chớp thời cơ ra tay.
Cho nên trong lúc La Niệm còn chưa leo lên đỉnh tháp Liệt Duy, năm chủng tộc Thâm Không đã xuất phát đi tới Hung tộc.
Chính giữa địa bàn của Hung tộc là một tòa lầu nhiều tầng bằng gỗ, dưới lầu là một đường hầm dài nhỏ. Tận cùng đường hầm là một mật thất, Tiết trưởng lão tóc bạc phơ đang ngồi trong đó.
“Rầm rầm rầm…”
Từng đợt âm thanh trầm đục từ trên cao truyền xuống.
“Là âm thanh… gì vậy?” Tiết trưởng lão hỏi.
Bản thể của Tiết trưởng lão vẫn là sinh linh ngăn thứ tư. Cho dù ông đã sống ở Thâm Không rất lâu, nhưng cấp bậc sinh mệnh của ông có giới hạn, cảnh sắc trước mặt vẫn vô cùng mơ hồ đối với ông. Tuy nghe được âm thanh trầm đục trên kia, nhưng ông không thể nhận rõ phương hướng.
Một người Hung tộc mặc áo đỏ ở bên cạnh nói: “Tiết trưởng lão… Chúng đang tấn công lầu các…”
Tiết trưởng lão vẫn ngồi bất động, chỉ thì thào nói: “Tới nhanh như vậy?”
Thật ra từ lúc tính toán tiến vào tháp Liệt Duy cùng La Niệm thì Tiết trưởng lão đã đoán được sẽ có ngày này.
“Tiết trưởng lão… Ta đưa ông đi trốn!” Gã Hung tộc kia nói.
Tiết trưởng lão đã xây dựng đường hầm phức tạp tại tầng dưới chót, chính là để cho người Hung tộc chạy trốn.
“Được!” Tiết trưởng lão gật đầu.
Ông không phải hạng tham sống sợ chết, nhưng sau khi phân thân quý giá ấy bỏ mạng, toàn bộ hy vọng của ông đều nằm hết trên người La Niệm. Mặc kệ thế nào, trước lúc lìa đời ông chỉ muốn biết La Niệm có lấy được Thiên Hoàn Trượng hay không.
Không nhìn thấy La Niệm, ông chết không cam tâm.
Gã Hung tộc kia cõng Tiết trưởng lão trên lưng, đẩy cửa mật thất rồi đi vào đường hầm bên cạnh, nhưng vừa đi được hai bước, một thanh trường thương đã lao vụt tới trước mặt.
“Phập!”
Gã Hung tộc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị trường thương đâm xuyên qua đầu, ghim chặt vào vách tường trong đường hầm, Tiết trưởng lão ngã văng xuống mặt đất.
“Ai?”
Tiết trưởng lão run rẩy bò dậy, cố gắng phân biệt cảnh vật trước mắt.
Trước mặt ông là những vòng tròn lớn lớn nhỏ nhỏ, cố gắng phân biệt ông vẫn có thể từ từ đọc được hàm nghĩa trong đó. Cách đó không xa là một con Hàn Viên lông vàng, hiển nhiên là nó ẩn nấp tại một đầu khác của đường hầm.
“Tộc Hàn Viên ta luôn coi Tiết trưởng lão là khách quý, nhất định không hề thua kém đám Hung tộc đó, vì sao Tiết trưởng lão lại muốn chạy trốn?” Hàn Viên lông vàng hỏi.
Tiết Trưởng Lão giả vờ nghe không hiểu, mò mẫm muốn rời đi.
Nhưng Hàn Viên lông vàng lại cười lạnh một tiếng, nhấc Tiết trưởng lão lên. Nó à một tiếng, quanh thân hiện lên một lớp màng màu đen, sau đó mang theo Tiết trưởng lão rời khỏi tầng hầm.
Nó đi lên mặt đất, vừa giơ cao Tiết trưởng lão vừa lớn tiếng gào lên: “Tất cả dừng tay cho ta!”
Hung tộc còn đang liều mạng chiến đấu, cho dù bị ép phải liên tục rút lui thì ý chí chiến đấu của chúng vẫn sôi sục, nhưng khi nhìn thấy Tiết trưởng lão bị bắt thì ai nấy đều lặng người.
Những chủng tộc Thâm Không khác nhìn thấy Tiết trưởng lão, trong mắt đều không giấu nổi vẻ tham lam.
Tin tức La Niệm đã công phá tháp Liệt Duy còn chưa truyền tới nơi này, chúng nó muốn lấy được bí mật về tháp Liệt Duy từ Tiết trưởng lão.
“Bọn ta và Hung tộc không thù không oán, chỉ cần Tiết trưởng lão chịu nói ra bí mật của tháp Liệt Duy, năm chủng tộc Thâm Không bọn ta sẽ rút đi, thế nào?” Hàn Viên lông vàng trừng mắt nói.
“Tộc Mộc Na chúng ta đồng ý!”
“Chúng ta cũng đồng ý…”
“Ta đồng ý!”
Các chủng tộc Thâm Không lập tức phụ họa.
Hàn Viên lông vàng đặt Tiết trưởng lão trước mặt, nhấn từng chữ: “Ta biết ngươi hiểu ngôn ngữ của chúng ta, ngươi không cần giả vờ! Nếu ngươi không nói, chúng ta sẽ giết chết toàn bộ Hung tộc!”
Uy hiếp trí mạng, Tiết trưởng lão một tay gầy dựng Hung tộc, tình cảm rất sâu nặng.
Không phải ông không muốn chia sẻ thông tin về tháp Liệt Duy, nhưng theo quy định của tháp Liệt Duy, những chủng tộc hoang dã đó căn bản không có tư cách đặt chân lên độ cao hơn hai trăm mét!
Ông thoáng do dự ngậm miệng, Hàn Viên lông vàng lập tức ra dấu cắt cổ: “Tiếp tục giết!”
Các chủng tộc Thâm Không vừa định bắt đầu tàn sát…
“Khoan đã!”
Tiết trưởng lão quát to một tiếng, lúc này mới nói bằng giọng trúc trắc: “Sau khi tiến vào độ cao hai trăm mét của tháp Liệt Duy, chỉ cần trả lời một vài vấn đề…”
Ông chỉ có thể nói lại chi tiết.
Một khi ông nói thẳng ra những thứ mà mình biết, ông và cả Hung tộc đều sẽ bị giết. Cho nên ông vừa nói vừa suy nghĩ cách phá giải tình thế. Vô số năm nay ông chưa bao giờ rơi vào tình thế bị động như lúc này, dù sao giữa những chủng tộc Thâm Không này cũng có mâu thuẫn, kiềm chế lẫn nhau, không có chuyện bắt tay tấn công Hung tộc.
Lúc này ông thật sự không có cách nào ứng phó…
Ngay khi Tiết trưởng lão gần như tuyệt vọng thì ông đột nhiên cảm nhận được một luồng dao động mãnh liệt. Người chậm chạp như Tiết trưởng lão cũng cảm nhận được, đương nhiên các chủng tộc Thâm Không lại cảm nhận càng thêm rõ ràng. Chúng nhận thấy được một luồng sức mạnh cường đại từ không trung lao tới, chờ khi chúng nhìn thấy rõ ràng thì thứ đó đã cách Hàn Viên lông vàng chỉ chừng mười trượng.
Hàn Viên lông vàng cảm thấy không lành, vừa phản ứng kịp nó đã lập tức muốn chạy.
“Rầm!”
Nó cảm giác đỉnh đầu tối sầm, thân thể khôi ngô hùng tráng của La Niệm như Thái Sơn áp xuống, nện Hàn Viên lông vàng xuống dưới lòng đất.
Trong tầm nhìn của Tiết trưởng lão, những vật khác đều là từ những hình tròn ghép lại mà thành, duy chỉ có La Niệm là vô cùng rõ ràng.
Nhìn thấy La Niệm và một cây gậy gỗ trông như Thiên Hoàn Trượng trong tay cậu, ông mới thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi, ngươi tới làm gì? Ngươi trở về thế giới hỗn độn, đi tìm Khổ Thụ đại nhân…”
“Ta không tìm được đường về” La Niệm cười.
“Nhưng nơi này rất nguy hiểm, ngươi không nên tới” Tiết trưởng lão nói.
“Không sao!” La Niệm cười nói tự tin.
Cậu cầm lấy Thiên Hoàn Trượng gõ hai cái lên mặt đất, sức mạnh của cậu bắt đầu suy giảm nhanh chóng, toàn bộ sức mạnh này đã bị Thiên Hoàn Trượng hấp thu.
Trên đỉnh tháp Liệt Duy, La Niệm đã phát hiện đặc điểm này của Thiên Hoàn Trượng. Cây gậy này phải hấp thu sức mạnh mới có thể trợ giúp cậu…
Lần này Thiên Hoàn Trượng hấp thu khá nhiều sức mạnh, La Niệm cảm thấy tay chân nhũn cả ra, nhưng Thiên Hoàn Trượng sau khi hấp thu sức mạnh đột nhiên phóng ra một luồng uy lực to lớn. Giờ khắc này, cả người Hung tộc lẫn các tộc khác đều cảm thấy hai chân nặng trịch, bổ rạp trên mặt đất, không tài nào dậy nổi.