Sau khi một xích của Thần Nông phá hủy Bác Long Đồng Trụ, ông ta trở tay tiếp tục chém một xích về hướng Đồng NhânMắt thấy xích thứ hai sắp đánh vào người Đồng Nhân, một băng vải không chút dấu hiệu quấn trên cánh tay Thần Nông.
Một đầu khác của băng vải đang ở trong tay “gậy trúc”.
Sau khi tháo băng vải ra, bên ngoài thân cây gậy trúc tỏa ra màu sắc lộng lẫy. Ở trong Hắc Thuyền, “gậy trúc” am hiểu dùng độc nhất, năm đó Quỷ Thanh đời thứ nhất xuất thế cũng là dựa vào “Thiểm Trùng Độc” có hiệu suất truyền bá cực cao của hắn ta khiến hàng nghìn châu trên thế giới mẹ trở thành vùng đất chết.
“Soạt!”
Gậy trúc lôi băng vải, đã vượt qua Đồng Nhân xông về phía Thần Nông.
Bên ngoài thân thể hắn ta lấp lánh ánh sáng, cả người đã hóa thành trạng thái nửa chất lỏng, phía dưới da không phải thịt mà là nước.
“Hô!”
Một xích kia Thần Nông chém xuống không đánh vào trong cơ thể gậy trúc, thân thể của gậy trúc nhất thời mềm dần, hóa thành một bãi dịch độc đặc quánh, lan tràn trên cánh tay Thần Nông!
“Tí tách…”
Dịch độc vừa mới tiếp xúc với Thần Nông, cánh tay Thần Nông đã đen ngòm, màu đen lan ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, nháy mắt đã lan khắp cánh tay ông ta.
“Dùng độc với ta? Thật là ngây thơ!”
Thần Nông Xích trong tay ông ta lóe lên ánh sáng màu xanh lục, nó cuốn tới, nhẹ nhàng lượn quanh cánh tay của Thần Nông, cánh tay đen ngòm đã khôi phục lại bình thường, còn luồng ánh sáng màu xanh lục dư lại thì đi theo dịch độc!
Dịch độc chính là bản thể của “gậy trúc”, biến hình thái của mình thành chất lỏng, hóa thành “chất dịch độc sống” tiến hành công kích là đòn sát thủ của hắn ta.
Mặc dù gậy trúc chưa tới Bất Hủ cảnh nhưng lý lịch của hắn ta ở trong Hắc Thuyền rất già dặn, chỉ tính riêng tuổi thọ thì ở bên trong Hắc Thuyền có thể xếp hạng thứ ba.
Hắn ta đã từng sử dụng dịch độc ba lần, mỗi một lần hóa lỏng đều cần thời gian rất dài để khôi phục lại, quá trình khôi phục rất khổ sở, nhưng lần nào hắn ta cũng giết chết được đối thủ khó giải quyết, trong đó còn có một tên cường giả Bất Hủ cảnh.
Thế nhưng lần này hắn ta lại đụng phải Thần Nông!
Luồng ánh sáng màu xanh lục kia là khắc tinh trí mạng của gậy trúc. Sau khi thấy ánh sáng màu lục, trên gương mặt huyễn hóa ra trong dịch độc của gậy trúc tràn đầy sợ hãi, hắn ta muốn chạy trốn nhưng đã không kịp, ánh sáng màu lục đã quấn lấy dịch độc, bãi dịch độc kia bị trung hòa, biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được…
“Độc Hoàn!”
“Nguy rồi!”
Thấy dịch độc bản thể của gậy trúc bị trừ khử sạch, lại có hai người áp tới từ hai bên. Người bên trái đeo trên lưng một thanh đao lớn, tên là Xích Trảm, người phía bên phải chính là Thần Đồ.
Ngày thường quan hệ của hai người này với “gậy trúc” Độc Hoàn không tệ, thấy hắn ta bị luồng sáng lục từ Thần Nông Xích tỏa ra hòa tan, hai người đâu thể nào kiềm chế được?
“Vù!”
Bên ngoài thanh đao lớn mà Xích Trảm vác sau lưng có một dấu ấn màu đen quái dị lóe sáng lên, ngay sau đó hắn ta vác thanh đao lớn bổ ngay về phía đầu Thần Nông.
Đường đao màu đen kèm theo khí thế không thể ngăn cản bổ về phía Thần Nông!
Trong mười ba thành viên bên trong Hắc Thuyền, ngoài thuyền trưởng ra, người có lực công kích mạnh nhất chỉ e là vị Xích Trảm này.
Đáng tiếc chênh lệch giữa Bất Hủ cảnh và Thánh Hồn cảnh vẫn còn quá lớn, đừng nói gì đến tồn tại có vũ khí bản mệnh như Thần Nông.
Sau khi đụng vào Thần Nông Xích, một đao gần như có thể rạch trời phá đất kia của Xích Trảm chỉ phát ra một tiếng “keng”, đường đao màu đen biến mất gần như không còn, dấu ấn quái dị màu đen bên ngoài thanh đao lớn cũng vang lên tiếng vỡ vụn, toàn bộ thanh đao cũng đồng thời nứt gãy.
“Phốc!”
Sau khi vung một xích cản lại, Thần Nông lại vung một xích chính diện chém trả.
“Bốp!” Thần Nông Xích trực tiếp đánh vào đầu Xích Trảm. Mặc dù Xích Trảm có Hồn Nguyên Chi Linh bảo vệ, nhưng một kích tiện tay của nhân vật tầm cỡ như Thần Nông cũng phải trên một trăm nghìn thần quân lực, Hồn Nguyên Chi Linh của Xích Trảm nháy mắt mệt mỏi, đồng thời đầu hắn ta cũng biến thành một đống bọt máu.
Xích Trảm lập tức hóa thành một thi thể không đầu, rơi xuống phía dưới.
“Xích Trảm!”
Mắt Thần Đồ đỏ bừng, đưa tay chụp về phía đầu Thần Nông.
Thần Nông cũng không thèm nhìn, một xích đánh thẳng về phía đầu nàng ta.
“Chát!”
Thần Đồ đưa tay khẽ chụp, lại có thể bắt lấy Thần Nông Xích!
Thần Nông cũng không ngờ cô gái cả người đầy thi khí này có thể tiếp được một xích của mình, bèn trở tay muốn rút Thần Nông Xích ra.
Nhưng đôi tay như ngọc bích của Thần Đồ giống như một chiếc kìm kẹp chặt Thần Nông Xích.
Trong mắt Thần Nông cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tay của ngươi lại có sức mạnh như vậy?”
Người bình thường đương nhiên không ngửi thấy mùi xác thối trên người Thần Đồ, hoặc có thể bản thân Thần Đồ cũng không có mùi thối, nhưng nàng ta vẫn luôn giao thiệp với người chết, ở trên người nàng ta thực sự có một loại khí tức chỉ thuộc về người chết.
Chỉ là một Thánh Hồn cảnh mà có thể cường hóa thân xác đến mức đối kháng được với Bất Hủ cảnh, đúng là đủ để khiến Thần Nông kinh ngạc.
Ngay khoảnh khắc Thần Đồ câu giờ được chốc lát, lại có ba thành viên Hắc Thuyền vây lại! Đương nhiên bọn họ không thể để vụt mất cơ hội thoáng cái đã qua này được.
Suy cho cùng thực lực của bọn họ vẫn chênh lệch quá lớn, cộng thêm cái chết của Độc Hoàn và Xích Trảm khiến những thuyền viên còn lại rối loạn, không phối hợp được với nhau.
Một bàn tay khác của Thần Nông chỉ nhẹ nhàng chỉ một cái về phía đầu Thần Đồ đã ép nàng ta không thể không lùi về phía sau.
Thừa dịp Thần Đồ lùi về phía sau, ngay khoảnh khắc đó Thần Nông đã rút Thần Nông Xích ra, đồng thời vung một vòng về phía sau lưng mình.
“Phốc phốc phốc!”
Ba thành viên Hắc Thuyền một tên bị chém ngay eo, hai tên còn lại cụt tay, tuy không đến nỗi chết nhưng nhất thời chắc chắn không còn sức chiến đấu.
“Hô!”
Sau khi liên tiếp hạ gục mấy thuyền viên Hắc Thuyền, Thần Nông chạy như bay về phía Bất Kiến Chi Châu.
Vẻ mặt của Tiểu Lan ở trong Bất Kiến Chi Châu đầy nôn nóng, cho dù nàng ta dịch chuyển đến đâu, Thần Nông cũng có thể tìm tới đầu tiên, mà thuyền viên lại không đánh lại Thần Nông…
Ngay khi Tiểu Lan đang hốt hoảng, Đồng Nhân lại xuất hiện ở bên trong Bất Kiến Chi Châu.
“Đồng, Đồng Nhân đại ca, huynh nghĩ sao?” Tiểu Lan không biết vì sao Đồng Nhân đi rồi lại quay lại.
Ánh mắt Đồng Nhân nhìn chằm chằm vào khối thủy tinh màu đỏ đang bao bọc La Chinh, trên mặt lộ ra một vẻ kiên quyết, hai tay vác nó lên vai.
“Bác Long Dẫn”
Hắn ta gầm lên một tiếng, trong hai tay thả ra một luồng sương mù nhàn nhạt, hòa hắn ta và thủy tinh màu đỏ làm một thể.
Vừa rồi Bác Long Đồng Trụ bị Thần Nông chém gãy kia không phải là tín vật Bỉ Ngạn mà là một món vũ khí thuyền trưởng chế tạo riêng cho hắn ta. Tín vật Bỉ Ngạn của Đồng Nhân có thể liên kết vũ khí và bản thân thành một thể, những năm gần đây Bác Long Đồng Trụ cùng hắn ta chinh chiến khắp nơi, bây giờ bị một xích của Thần Nông chém gãy, nhất thời khó mà tìm được vũ khí tiện tay hơn, hắn ta bỗng nhiên nghĩ đến khối thủy tinh màu đỏ kia, bèn khiêng nó lên, hòa cùng mình làm một thể.
Đồng Nhân khiêng khối thủy tinh màu đỏ lên, một khắc sau đã rời khỏi Bất Kiến Chi Châu, chính diện lao về phía Thần Nông.
Thần Nông đuổi theo Bất Kiến Chi Châu lâu như vậy chính là vì La Chinh. Mắt thấy Đồng Nhân xông thẳng tới, trên mặt ông ta cũng lộ vẻ kỳ quái.
Khối thủy tinh màu đỏ kia là một nguyên liệu không tệ, nhưng gánh La Chinh làm vũ khí há chẳng phải tự đưa tới cửa?
Thần Nông cũng không né tránh, đối diện xông tới.
Thần Nông Xích trong tay lại lăng không chém một cái, trực tiếp chém lên trên khối thủy tinh màu đỏ!
“Keng!”
“Keng!”
Xích đầu tiên không thể đánh nát khối thủy tinh màu đỏ, xích thứ hai thì khối thủy tinh màu đỏ đã hoàn toàn vỡ nát.
“Bác Long Dẫn!”
Sương mù màu trắng từ trong hai tay Đồng Nhân bắn ra tán loạn. Hắn ta nhìn khối thủy tinh màu đỏ trực tiếp vỡ nát, căn bản không còn cách nào dùng làm vũ khí, trong lòng hạ quyết tâm, lại coi thân xác La chinh bên trong khối thủy tinh màu đỏ làm vũ khí hòa làm một thể với mình.