La Chinh còn đang đứng trên không trung, giờ bỗng lật người lại, chẳng khác gì hung hăng đạp Ngự Thần Phong xuốngLa Chinh đã chuẩn bị từ lâu, cho nên không thể xem thường sức mạnh bộc phát ra trong kích này của hắn được!
Mà Ngự Thần Phong lại không kịp đề phòng, thậm chí còn không kịp ra bất kỳ một động tác phản ứng nào khác!
“Ầm!”
Ngự Thần Phong nằm trong hố to, ánh mắt sững sờ.
Còn La Chinh vững vàng dừng ở bên miệng hố, trên mặt là một nụ cười thản nhiên, sâu trong ánh mắt mơ hồ có một tia hưng phấn.
Vừa vận dụng Bát Khúc Phi Yên, La Chinh cũng phát hiện ra dường như có thể tự dung hợp đạo Chân Ý!
Mặc dù khoảng thời gian này La Chinh cũng từng suy nghĩ đến chuyện đạo Chân Ý này, nhưng sảnh bên đã bị Hàm Cửu Di chiếm mất, hắn cũng không vội nên lĩnh ngộ về đạo Chân Ý vẫn còn rất nông cạn, kém xa La Niệm.
Thân pháp Bát Khúc Phi Yên vốn là di chuyển theo gió, nhưng khi vận dụng, La Chinh dường như lại dựa vào bản năng, dung hợp một tia đạo Chân Ý vào trong đó.
Hắn cũng chưa lĩnh ngộ được nửa phần giống như Hàm Cửu Di, thậm chí La Chinh cũng không ý thức được đạo Chân Ý chính là “đạo pháp tự nhiên”.
Hiện tại, sau khi nhận ra tia đạo Chân Ý này, hắn cũng cảm nhận được sự lợi hại của nó, đương nhiên rất hưng phấn.
Ninh Vũ Điệp còn đang vô cùng bất mãn, bây giờ thấy La Chinh đánh “Nhị sư huynh” rơi xuống dưới đất thì trên khuôn mặt lại nhanh chóng xuất hiện nụ cười, chỉ thiếu điều nói ra câu: “Đáng đời”.
“Đây là… Đạo Chân Ý! Ngươi ngộ ra từ đâu?” Hai mắt Tịnh Vô Huyễn đầy vẻ bất ngờ.
Ngự Thần Phong nghe nói vậy thì miệng hơi mở ra. Sư huynh đã hỏi ra vấn đề hắn muốn hỏi, nên trên mặt cũng mơ hồ có vẻ tủi thân.
Mặc dù hắn chưa sử dụng thần cách, không cẩn thận bị La Chinh đắc thủ, nhưng dù sao hắn cũng là một vị thần đại viên mãn!
Hắn muốn dạy dỗ tên nhóc này một trận, nhưng kết quả lại không như những gì hắn tưởng tượng, thật là mất hết thể diện…
Có thể La Chinh chỉ là một tên nhóc xuất thân từ một vũ trụ nhỏ xíu, sau đó nhận được truyền thừa của Tiên Phủ, đi một vòng quanh Thần Vực thì lại gặp được cơ duyên lĩnh ngộ đạo Chân Ý? Như vậy thì làm gì có công bằng đâu nữa…
Truyền thừa của đạo Chân Ý ở Thần Vực quá ít, đừng nói đến những vị thần đại viên mãn bọn họ, cho dù là các thánh nhân cũng rất ít khi có cơ hội tiếp xúc.
Trên thực tế, Ngự Thần Phong và Tịnh Vô Huyễn đều đang tu luyện đạo Chân Ý.
Ban đầu, Cưu Thánh giao cho Cố Bắc một tấm chữ Phạn màu vàng. Cố Bắc đã phải mất rất nhiều năm mới khám phá được huyền bí trong đó. Thế nhưng, thứ khám phá ra được cũng chỉ là một bản thiếu sót. Đó cũng chính là chân ý Âm Dương Hỗn Độn mà Cố Bắc đang tu luyện!
Thế nhưng Cố Bắc từng nói, bản chân ý Âm Dương Hỗn Độn này chỉ là một đoạn ngắn ở giữa mà thôi. Bản ông lấy được là bản thiếu của thiếu…
Thế nhưng dựa vào thiên phú yêu nghiệt của mình, Cố Bắc đẩy trước đưa sau, bày ra thiên địa bát quái, lại để La Tiêu lấy Đại Diễn hỗ trợ suy tính, cuối cùng dần dần bổ sung thêm phần đầu và phần cuối.
Đạo Chân Ý, chỉ thiếu một chữ thôi cũng đã có thể sai nghìn dặm, hoàn toàn không có ý cảnh.
Tâm pháp Chân Ý mà Cố Bắc tu luyện dĩ nhiên không phải là đạo Chân Ý thực sự, thế nhưng chân ý Âm Dương Hỗn Độn tích chứa trong đó đã cực kỳ lợi hại.
Tất cả các thần đạo Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong tu luyện đều được truyền từ Cố Bắc. Bọn họ luyện theo bản “tâm pháp ngụy chân ý” mà Cố Bắc truyền lại nhưng cũng đã thu được lợi ích không nhỏ.
Trái lại với sự hưng phấn của hai vị đồ đệ, Cố Bắc lại vô cùng lo lắng nói: “Bản tâm pháp Chân Ý này chỉ như một chiếc thuyền nhỏ được vá lại mà thôi. Khi phải đi qua đại dương dài vô tận kia, có lẽ ngày nào đó sẽ bị chìm mất. Như vậy thì đã định trước sẽ không thể qua được đại dương này”
Thế nhưng, tu vi của Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong mới chỉ là thần đại viên mãn. Sau khi qua dòng sông thần đạo để đến đại dương thì cũng là chuyện phải được phong thánh đã, thế nên bọn họ cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy. Được sư phụ truyền lại bản chân ý Âm Dương này đã là sự may mắn cực lớn đối với họ rồi.
Chỉ với bản chân ý không hoàn chỉnh này, hai vị thần đại viên mãn Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong đã vô cùng nở mày nở mặt, gần như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đương nhiên hai vị thần đại viên mãn này cũng vì thế mà kiêu ngạo.
Nhưng tiểu sư đệ vừa đến Thần Vực được một thời gian ngắn, làm sao hắn có thể tu được một đạo Chân Ý khác như vậy?
Thấy Đại sư huynh hỏi, La Chinh lúc ấy mới buông tay, bất đắc dĩ cười nói: “Hai vị sư huynh, mời vào phủ trước rồi nói chuyện sau!”
Ngự Thần Phong bò ra khỏi hố, sắc mặt hơi buồn bực. Nhưng hắn vẫn chú ý đến sắc mặt của Đại sư huynh, thận trọng hỏi: “Hay chúng ta thử đấu lại một lần nữa…”
Hắn vừa dứt lời, Tịnh Vô Huyễn trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi có thôi đi không?”
Lúc này Ngự Thần Phong mới im lặng, ngoan ngoãn đi phía sau Tịnh Vô Huyễn.
Trên đường vào Tiên Phủ, Tịnh Vô Huyễn hỏi tại sao La Chinh lại ở Tiên Phủ mà không đến núi Bất Chu.
La Chinh kể tóm tắt những chuyện xảy ra khi tiến vào đảo nổi một lần…
“Cái gì? Thì ra ngươi chính là người giấu tên!”
Khi La Chinh kể về những chiến thắng không ngừng của mình ở đấu trường của các vị thần, giọng Nhị sư bỗng vang lên như sấm sét, chấn động khắp quảng trường trong Tiên Phủ.
Tịnh Vô Huyễn bất đắc dĩ nhìn hắn: “Đừng để ý đến tên ngu xuẩn này, nói tiếp đi”
“Sau khi ta nhận được tin của Vũ Thái Bạch, đúng là đã định tiến vào núi Bất Chu, nhưng lúc đó lại đúng vào ngày Lăng, ta cũng được mời tham dự. Trong cấm địa biển Thời Gian, đám người Mục Huyết Dung…” La Chinh tiếp tục nói.
Mãi sau khi hắn nói lấy được ấn ngọc thì Ngự Thần Phong lại hét lên: “Ngươi cướp ấn ngọc kia từ tay Mục Huyết Dung?”
Tịnh Vô Huyễn cũng không thể chịu được nữa. Hắn đưa tay, chỉ vào phường luyện khí. Luyện Thần Tử đang không ngừng ra vào, không biết đang bận làm gì…
“Một người sắt? Con rối? Thật, là con rối dở tệ…”
“Vèo vèo…”
Trên cần câu của Tịnh Vô Huyễn, dây câu vô hình cột vào chân của Ngự Thần Phong. Tịnh Vô Huyễn rung nhẹ dây câu, Ngự Thần Phong bay vèo qua không trung, “ầm” một tiếng rơi thẳng vào hồ cá ở bên cạnh.
Khuôn mặt non nớt của Tịnh Vô Huyễn hiện lên vẻ khinh bỉ. Hắn khẽ mỉm cười với La Chinh: “Tiểu sư đệ, tiếp tục đi”
La Chinh bất đắc dĩ nhìn Ngự Thần Phong, xem ra người này cũng thật đáng thương…
Sau đó La Chinh tiếp tục kể cho Ngự Thần Phong nghe về cách hắn trốn thoát.
Khi nói đến chuyện Thi Tiểu Xảo thi triển sức mạnh “sự im lặng của các vị thần”, một tia sáng trong mắt của Tịnh Vô Huyễn lóe lên: “Hóa ra lần đó là bởi vì ngươi”
Dưới ảnh hưởng từ “sự im lặng của các vị thần”, không một ai có thể trốn thoát. Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong đều biết điều đó, như vậy hắn cũng biết Thi Tiểu Xảo đã được thả khỏi địa lao.
“Vậy từ đâu mà ngươi hiểu ra được đạo Chân Ý?” Thứ duy nhất mà Tịnh Vô Huyễn không hiểu có lẽ chính là điều này.
Đạo Chân Ý khó như thế nào, hắn biết rất rõ.
Số lượng chữ Phạn được giải từ trước đến giờ cũng không ít, nhưng để giải mã được chính xác, nội dung lại có giá trị thì không nhiều!
“Chuyện này chắc hẳn ta phải cảm ơn con trai của ta” La Chinh khẽ mỉm cười.
Nghe nói vậy, Tịnh Vô Huyễn tỏ ra bối rối.
Mặc dù La Chinh chưa nói, nhưng khi nhìn đến giai nhân tuyệt sắc trong Tiên Phủ, thì Tịnh Vô Huyễn cũng biết La Chinh đã đưa người nhà mình đến Tiên Phủ rồi. Đây chính là quyền lợi của La Chinh, dĩ nhiên hắn sẽ không hỏi.
Thế nhưng, đạo Chân Ý này thì liên quan gì tới con trai của sư đệ?
Sau đó La Chinh lập tức đưa Tịnh Vô Hoan vào trong sảnh bên, chỉ lên vách tường treo sáu chữ Phạn màu vàng nói: “Tâm pháp Chân Ý được con trai ta dịch từ những tấm chữ Phạn màu vàng do sư phụ để lại. Lần này trở về Tiên Phủ ta cũng mới biết”
Nghe vậy, Tịnh Vô Huyễn cũng hơi sửng sốt, có chút hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm hay không, ánh mắt hắn rơi vào La Niệm đang ở cách đó không xa, trên mặt đầy vẻ khó tin: “Nó mới chỉ mười sáu tuổi ba tháng, lại là sinh linh thứ cấp, sao lại có thể dịch được chữ Phạn màu vàng kia?”
Hàm Cửu Di cười khẩy. Trước đó nàng cũng không thể tượng tượng nổi như vậy nên lập tức nói: “Ngươi cho nó dịch một bản chẳng phải được rồi sao?”
Bản trước đó, Hàm Cửu Di đã cất kỹ rồi, nàng không chịu lấy ra.
La Niệm đi dọc theo con đường nhìn thấy một mục đồng đang cưỡi trên lưng trâu, sau đó lại thấy mục đồng này ném người đàn ông tóc dài vào hồ cá, hắn cũng rất tò mò.
Nghe thấy mọi người đang bàn tán về mình, tai hắn lập tức dựng thẳng lên.
“Cháu trai, có thể viết lại một bản dịch chữ Phạn màu vàng nữa được không?” Mục đồng hỏi.
La Niệm nở một nụ cười như có như không, nhìn có vẻ như đang thẹn thùng, nhưng giọng nói lại mang ngữ khí không thể thương lượng: “Có thể. Dịch một bản cũng không khó, thế nhưng…” Cậu tiếp tục đổi giọng, trên mặt hiện lên vẻ giảo hoạt: “Có được lợi gì không?”
*Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác sao chép, đăng tải tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!