Chỉ một lát sau, số lượng chữ trên mặt giấy đã lên tới năm trămLa Chinh nhẹ nhàng di chuyển bút lông, sau đó nhét vào nhẫn Tu Di rồi nói với Đông Hoàng: “Phạn văn lần này phá giải được đã nằm hết trên giấy”
Thấy chữ viết trên trang giấy, vẻ vui mừng trên mặt Đông Hoàng càng đậm.
Thật ra cho đến bây giờ Đông Hoàng vẫn không biết La Chinh làm sao giải mã được Phạn văn, ban đầu ông cho rằng nhất định là do một phần may mắn, nhưng bản thân Đông Hoàng cũng am hiểu Phạn văn, giải mã bằng vận may không thể nào đi được xa!
Mà hiện tại La Chinh đã có thể giải mã Phạn văn một cách ổn định, điều này có nghĩa rằng Chân Ngộ Thiên được phá giải chỉ là chuyện sớm muộn, sao ông có thể không kích động cho được?
“Nếu toàn bộ Chân Ngộ Thiên có thể dịch ra, thật sự là chuyện may mắn ngàn năm có một đối với Nhân tộc Thiên Cung chúng ta” Đông Hoàng cười nói.
Các Thiên Tiết Độ và các trọng thần đều vuốt cằm gật đầu, nhất là Thu Âm Hà, trong lòng ông vô cùng vui sướng. La Chinh có thể vào Đạo Kiếm Cung quả thực là may mắn của ông, bây giờ La Chinh còn có thể cống hiến như vậy cho Thiên Cung, Thu Âm Hà thật sự chưa từng nghĩ tới.
Mà nhìn vào thiên phú của La Chinh, giá trị của hắn nhất định không chỉ có vậy, chỉ cần cho hắn thời gian không biết hắn sẽ đi xa đến mức nào.
“Đông Hoàng quá khen” La Chinh khiêm tốn đáp.
Đông Hoàng cười tủm tỉm: “Nhưng hôm nay ta gọi ngươi tới đây còn có một chuyện khác”
Phượng Ca vẫn luôn đứng yên bên cạnh La Chinh thoáng bối rối, nàng nhìn mặt đất, hai má ửng hồng.
“Không biết là chuyện gì?” La Chinh hỏi.
Rầm rộ như vậy, La Chinh đã mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, nhưng cụ thể là chuyện gì thì hắn nghĩ mãi cũng không hiểu.
Đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên: “Ngươi có nhớ ta từng hứa sẽ cho ngươi một phần đại lễ có một không hai?”
Diễm Phi bước ra từ sau cung điện. Bà mặc một bộ váy lụa màu đỏ, ống tay áo và bên eo đều được thêu một con phượng hoàng lửa sống động như thật, nhìn vừa tinh xảo vừa phóng khoáng.
“Đại lễ có một không hai…”
Diễm Phi không nhắc tới chuyện này thì suýt nữa La Chinh đã quên.
Trước đây La Chinh và Phượng Ca mắc kẹt ở Ám Vực, bị nhốt trong hang động ánh sáng, sau đó mới rời khỏi Bỉ Ngạn, tuy đã trở về thế giới mẹ nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Khi đó Diễm Phi lo lắng cho con gái nên đã hứa hẹn với hắn như vậy.
Thật ra La Chinh cũng không để ý đại lễ có một không hai gì đó, sau khi rời khỏi Ám Vực, Phượng Ca trở thành Thuần Khiết Giả còn La Chinh lại lấy được Văn Minh Chi Khí, đây đã là lễ vật lớn nhất.
Huống chi lúc ấy lửa ký ức của Phượng Ca trở nên hỗn loạn, trí lực đã thoái hóa thành đứa trẻ mấy tuổi, lúc ấy Diễm Phi vô cùng sầu não, nếu bà đã không nhắc tới thì tất nhiên La Chinh cũng không đề cập.
Nhưng La Chinh không ngờ Diễm Phi lại nhắc lại chuyện xưa.
“Diễm Phi nương nương, đương nhiên La Chinh nhớ rõ, không biết đại lễ có một không hai mà Diễm Phi nương nương nói là gì?” La Chinh hỏi.
Diễm Phi mỉm cười nhìn Phượng Ca, sau đó nói: “Đại lễ này đang ở bên cạnh ngươi”
La Chinh sửng sốt, nhìn sang Phượng Ca, thấy nàng đỏ mặt cúi đầu, lúc này hắn mới phản ứng kịp: “Ý của Diễm Phi nương nương là…”
“Ta muốn gả Phượng Ca cho ngươi” Diễm Phi nghiêm túc nói.
Nghe vậy, cuối cùng La Chinh cũng sốt ruột. Nếu Đông Hoàng và Diễm Phi thật sự muốn gả Phượng Ca cho hắn thì sẽ liên lụy đến quá nhiều chuyện.
“Ngươi có bằng lòng hay không?” Đông Hoàng nghiêm mặt hỏi.
Các trọng thần đứng hai bên Đích Long Điện đều nhìn La Chinh chằm chằm.
La Chinh và Phượng Ca kết thân cũng là một chuyện tốt. Mặc dù La Chinh lớn lên trong Thái Nhất Thiên Cung, nhưng dù sao cũng là gia nhập giữa chừng, hơn nữa hắn còn mang dòng máu Cửu Lê. Cưới Phượng Ca, mối quan hệ giữa La Chinh và Thiên Cung sẽ càng thêm gắn kết.
La Chinh cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó chắp tay nói: “Đông Hoàng đại nhân, Diễm Phi nương nương, La Chinh đã có thê tử kết tóc”
Dù sao Phượng Ca cũng là con gái Đông Hoàng, nhất định không thể đồng ý danh phận này.
La Chinh và Ninh Vũ Điệp đã bên nhau nhiều năm, hắn không thể phụ lòng nàng được.
“Đương nhiên là ta biết” Diễm Phi mỉm cười nói: “Phượng Ca là hòn ngọc quý trên tay ta và Đông Hoàng, gả cho ngươi cũng không thể không có danh phận, vợ cả của ngươi đã đồng ý việc này, ngươi không cần lo lắng”
Nghe Diễm Phi nói vậy, La Chinh đột nhiên nhíu chặt lông mày: “Như lời Diễm Phi nói, Tiểu Điệp đồng ý chuyện này là do chính miệng nàng nói?”
Trong khoảng thời gian này, La Chinh vẫn luôn bôn ba trong Bỉ Ngạn, không có thời gian trở về Tâm Lưu kiếm phái chăm sóc Ninh Vũ Điệp, trước đó vài ngày Phượng Ca còn nói đã đưa Ninh Vũ Điệp tới Thái Đích Cung. Lúc ấy La Chinh cũng cảm thấy quá đột ngột nhưng không suy nghĩ nhiều, dù sao Thái Đích Cung cũng có thể bảo đảm an toàn cho các nàng. Bây giờ nghe nói như vậy La Chinh mới hiểu được, hóa ra Phượng Ca đón Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm tới đây là có mục đích.
“Tất nhiên là chính miệng nàng đồng ý” Diễm Phi gật đầu.
La Chinh nhìn thoáng qua Phượng Ca rồi nói: “Có thể cho ta gặp Tiểu Điệp được không?”
Hôm nay La Chinh bị Đông Hoàng triệu kiến tới Thái Đích Cung, hắn đã chuẩn bị tiện đường đi thăm Ninh Vũ Điệp, chỉ không ngờ Đông Hoàng lại đột nhiên muốn gả Phượng Ca cho mình, đúng là nằm ngoài dự đoán.
Ánh mắt Diễm Phi thoáng thay đổi, sau đó nói: “Các nàng đang mở Liệt Hỏa Chi Lăng ở Càn Luyện Cung, đang tĩnh tu bế quan, nếu đột ngột gián đoạn thì không tốt cho lắm”
Liệt Hỏa Chi Lăng là một phương thức tu luyện trong Càn Luyện Cung, hẳn là Diễm Phi cũng không nói dối. Nhưng với thủ đoạn của Diễm Phi, đương nhiên có thể an bài tất cả một cách hợp tình hợp lí.
Phượng Ca ở bên cạnh mở to mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu. Hôm nay phụ hoàng triệu tập trọng thần tại đây, nói là để La Chinh viết Chân Ngộ Thiên, thực ra là để quyết định hôn sự này, đương nhiên trong lòng nàng rất hy vọng La Chinh đồng ý.
“Chinh Nhi, đây là chuyện tốt, sao lại băn khoăn như vậy?” Thu Âm Hà khuyên nhủ.
“Đúng, anh bạn La Chinh này cùng Linh Bình công chúa có tình có ý, cần gì phải suy nghĩ nhiều?” Một trọng thần khác lên tiếng.
La Chinh im lặng nhìn bọn họ một cái, sau đó lại chắp tay nói với Diễm Phi: “Mặc kệ thế nào, trước lúc gặp được Ninh Vũ Điệp, thứ cho La Chinh không thể đồng ý việc này, La Chinh cáo từ!”
Dứt lời, hắn phất tay áo xoay người đi ra ngoài.
Các trọng thần trong Thái Đích Cung nhìn nhau vài lần, trên mặt có kinh ngạc, có thảng thốt, thậm chí còn có cả biểu cảm không thể hiểu nổi. Nhất là ông lão bên cạnh Đông Hoàng còn hừ lạnh một tiếng, ông và Đông Hoàng nhiều lần vào sinh ra tử, tình cảm với Đông Hoàng chẳng khác nào anh em ruột thịt. Trước mặt những người này mà thằng oắt kia lại dám không nể mặt ai, đương nhiên khiến ông ta tức giận!
“Oắt con, đứng lại cho ta!” Ông lão quát lên một tiếng.
Khí tức kinh khủng vần vũ trong Đích Long Điện, lao thẳng tới ngoài điện, nhóm binh sĩ khôi giáp vàng ngoài điện bị luồng khí tức này đánh trúng, không thể khống chế mà run lên lẩy bẩy. La Chinh lại là người đứng ngay đầu sóng ngọn gió, nhưng đối mặt với luồng khí tức cường đại này, hắn vẫn ung dung bình tĩnh như trước.