La Chinh chẳng thèm để ý tới sự mỉa mai của Tà Thần mà hỏi ngược lại: “Ngươi nghe trộm chúng ta nói chuyện đấy à?”“Trong thế giới mẹ, chẳng có thứ gì có thể thoát khỏi cảm nhận của ta” Tà Thần ngạo mạn nói: “Tất cả những thứ ở nơi này đều là của ta, làm việc cho ta. Sao ta lại phải nghe lén?”
Nếu nói thế giới mẹ là thế giới trong cơ thể của hắn ta thì quá khuếch đại, Tà Thần còn chưa đạt tới mức toàn trí toàn năng như vậy. Nhưng mức độ khống chế thế giới mẹ của hắn ta là trước này chưa từng có ai đạt tới.
Tà Thần lại nói thêm: “Nếu ngươi chịu quy thuận ta thì ta sẽ cho ngươi trở thành chúa tể trong thế giới mẹ. Tất cả các sinh linh, thế lực siêu cấp trong đại châu đều phải thần phục. Chúng ta sẽ cùng nhau kiến thiết thế giới mẹ này, được không?”
Sau khi hắn ta nói xong thì đưa tay lên khẽ vung một cái, toàn bộ Lê Sơn có hàng chục triệu tới hàng trăm triệu dây leo màu xanh biếc mọc ra. Từng chiếc lá to chừng một trượng chĩa ra, các loại kỳ hoa dị thảo đang liên tục nở rộ, hương hoa thấm vào ruột gan đang tản mạn khắp nơi. Toàn bộ Lê Sơn như chìm trong đại dương màu xanh biếc.
Tộc Nữ Oa, Nhân tộc trong Lê Sơn đều bị cảnh hùng tráng này làm chấn động.
“Đây là bản lĩnh của ai?”
“Nhiều thực vật bao trùm Lê Sơn như thế! E rằng chỉ có Cổ Thần Hỗn Độn nắm giữ chân lý sinh mệnh mới làm được…”
“Vì sao nó lại làm như vậy?”
Đám người trong Lê Sơn còn chưa biết tới sự tồn tại của Tà Thần nên trong lòng họ không có sự sợ hãi.
“Đương nhiên là không rồi” La Chinh trả lời dứt khoát mà không hề suy nghĩ nhiều.
Lập trường của hắn và Tà Thần hoàn toàn khác biệt, thực sự không có khả năng hợp tác. Tà Thần cũng chẳng để ý tới đáp án của La Chinh. Hắn ta nhẹ nhàng vung tay lên. Tất cả thực vật đều chập chờn phía sau Tà Thần như đang cúi đầu xưng thần với hắn ta vậy.
“Trong Lê Sơn to lớn này có ba trăm hai mươi ba triệu chín trăm bảy mươi nghìn sinh linh đang sinh sống. Phần lớn những sinh linh này đều rất yếu đuối, chỉ cần hít phải một chút sương độc là sẽ chết. Nếu bây giờ giết hết thì đúng là hơi đáng tiếc!”
Đại dương thực vật mà Tà Thần triệu hoán ra có giấu một loại thực vật thấp bé, nó được gọi là cỏ Độc Trần. Phần giữa của loại có này có một quả to chừng nắm đấm, có thể thả ra kịch độc.
“Bộp…”
Tà Thần nhẹ nhàng chỉ về phía một cây cỏ Độc Trần ở cách đó không xa. Trái cây ở gần gốc vỡ ra, một luồng sương độc màu vàng phun từ trong đó ra. Sương độc này bao phủ cây cối xung quanh đó, hoa cỏ ở gần đó đều nhanh chóng vàng úa, khô héo. Quả nhiên cây này có kịch độc.
Đương nhiên, đám Bất Hủ cảnh ở đây không sợ sương độc của cỏ Độc Trần. Thậm chí, luồng sương độc này còn chẳng thể giết được Hồn Nguyên cảnh. Nhưng trong Lê Sơn, người đạt tới Hồn Nguyên cảnh trở lên chiếm một bộ phận rất nhỏ. Tà Thần mà thả hết sương độc của cỏ Độc Trần ra thì chín mươi chín phần trăm người trong Lê Sơn sẽ chết hết!
“Hay là ngươi suy nghĩ thêm về đề nghị của ta đi?” Tà Thần uy hiếp.
“A…”
Đúng lúc này, “Tịch” cười khẩy một tiếng. Ánh sáng màu xanh lục đột nhiên lóe lên trong mắt nó, một pháp trận màu xanh lục bay trên đỉnh đầu Tịch và liên tục quay tròn.
“Tạch tạch tạch két…”
Sức mạnh sinh mệnh của những cây cỏ đang bao trùm Lê Sơn lập tức trôi đi, hội tụ vào trong cơ thể của “Tịch”. Nó rút sạch sức mạnh sinh mệnh của những thực vật kia chỉ trong nháy mắt, đương nhiên cỏ Độc Trần cũng bị khô héo và chết.
“Tịch” nói: “Nếu ngươi muốn dựa vào chút trò mèo đó để ép Lê Sơn khuất phục thì đúng là nghĩ quá đơn giản rồi!”
Quả thật, Tà Thần đã giết chết một Cổ Thần Hỗn Độn. Nhưng trong Lê Sơn có những ba Cổ Thần Hỗn Độn và một đám Bất Hủ cảnh nên độ khó cũng không thể đặt cùng một cấp bậc…
Thấy thực vật mà mình thúc đẩy sinh trưởng bị “Tịch” hủy diệt, vẻ mặt Tà thần cũng chẳng có bất cứ sự bối rối nào.
Hắn ta nhếch miệng cười và nói: “Nếu đã không giao lưu được với nhau thì ta chỉ có thể dùng bản lĩnh chân chính!”
Nói xong, thân thể bằng bùn đất này của Tà Thần lập tức nổ ầm một cái, hóa thành một cơn mưa bụi bay theo gió.
Trên đỉnh Kiếm Nhận, một đám đệ tử Nhân tộc đang chuyên tâm tu luyện. Một đệ tử nhỏ nhất trong số đó mới mười hai tuổi. Thiên phú của đệ tử này khá cao, mới gia nhập đỉnh Kiếm Nhận được nửa năm mà tu vi đã tăng cấp một cách thần tốc.
Giờ phút này, cậu ta đang ôm “kiếm Bác Học” để lĩnh ngộ chân ý của đạo. Đúng lúc này, gương mặt của đệ tử này đột nhiên trở nên mơ hồ. Một khắc sau, cậu ta đã biến thành bộ dạng của Tà Thần, nhảy từ dưới đất lên. Thanh “kiếm Bác Học” mà đệ tử này đang ôm bị Tà Thần bẻ thành nhiều đoạn.
“Cái gì?”
“Là ai? Vì sao lại xuất hiện ở đỉnh Kiếm Nhận của ta?”
“Tiểu Cốc đâu?”
“Hình như Tiểu Cốc đã biến thành người này…”
Những đệ tử khác trên đỉnh Kiếm Nhận thấy cảnh này thì lập tức bị sợ ngây người. Tuy trong đó có rất nhiều Bỉ Ngạn cảnh nhưng họ lại chưa từng nhìn thấy thần thông có thể trực tiếp phụ thể, biến thân. Quan trọng nhất là khí tức toát ra từ người Tà Thần rất cường đại, chí ít cũng đạt tới Thánh Hồn cảnh.
“Không cần phải sợ, các ngươi cũng là một phần của ta” Tà Thần nhìn đám người này và cười khẩy.
Mặt của những đệ tử này cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ. Sau đó thân thể, mặt mũi, khí tức của bọn họ đều thay đổi, biến thành Tà Thần…
Qua trận chiến với “Không” lần trước, khả năng nắm giữ thần thông phụ thể của hắn ta đã trở nên thuần thục hơn. Dù “bản thể” của Tà Thần ở xa hàng trăm triệu dặm, hắn ta vẫn có thể phụ thể vào một người. Sau khi người kia bị phụ thể thì có thể xem đó chính là bản thể của Tà Thần. Đương nhiên, hắn ta có thể phụ thể trên thân thể của nhiều người hơn.
“Vèo vèo vèo…”
Trên đỉnh Kiếm Nhận, mười mấy Tà Thần lập tức biến mất tại chỗ. Một khắc sau, những Tà Thần này đã xuất hiện ở không trung phía trên đài Phỉ Thúy.
Không chỉ đỉnh Kiếm Nhận xuất hiện tình huống này, đỉnh Ô Long, đỉnh Kim Cương, đỉnh Tố Nữ… đều xảy ra tình huống trên. Tộc nhân của tộc Nữ Oa, Nhân tộc đều hóa thành Tà Thần, sau đó xuất hiện ở phía trên đài Phỉ Thúy.
Ninh Vũ Điệp, Huân, Khê Ấu Cầm ở trong đỉnh Thâm Lam vẫn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Các nàng chỉ thấy có rất nhiều kỳ hoa dị thảo đột nhiên xuất hiện rồi sau đó những hoa cỏ này lại bỗng nhiên khô héo.
Trong lòng Ninh Vũ Điệp và Huân có một dự cảm không lành. Lúc này, mấy người hầu phục vụ bên cạnh các nàng trong đỉnh Thâm Lam đột nhiên bị co giật. Một khắc sau, những người này bị biến đổi diện mạo.
“Tà… Tà Thần…” Lúc Ninh Vũ Điệp nhìn rõ hình dạng của đối phương đã giật nảy mình.
Đương nhiên, các nàng sẽ không nghĩ tới tình huống Tà Thần xuất hiện như thế này. Mấy Tà Thần kia nhìn thấy đám Ninh Vũ Điệp, Huân thì cũng hơi ngạc nhiên. Trên mặt những Tà Thần này lộ ra nụ cười dữ tợn: “Thú vị thật! La Chinh dám thả các ngươi ra ngoài. Đáng tiếc, các ngươi không phải sinh linh của thế giới mẹ nên ta không thể nào phụ thể được…”
Tà Thần chỉ có thể phụ thể trên những đối tượng là sinh linh của thế giới mẹ. Trên thực tế, đám Ninh Vũ Điệp, Huân là sinh linh của Thần Vực chẳng liên quan gì tới thế giới mẹ.
Khi những tên Tà Thần này dần tiếp cận bọn họ, Khê Ấu Cầm cau mày hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Đám Ninh Vũ Điệp, Huân thì tế ra vũ khí của bản thân…
“Các ngươi hãy bảo phu quân của mình nghe lệnh ta đi. Ta nghĩ các ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người” Tà Thần nói.
Ninh Vũ Điệp nhíu mày, nàng thầm nghĩ trong đầu một lượt rồi nói: “Tà Thần, La Chinh đối với ngươi không tệ, còn thả tự do cho Tú Châu – vợ cả của ngươi. Ngươi lại ra tay với người nhà của La Chinh, đây gọi là lấy oán báo ơn!”
Đám Tà Thần nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ninh Vũ Điệp thì đồng loạt khịt mũi một cái. Tà Thần chưa từng bị tiêu chuẩn đạo đức trói buộc, nếu không hắn ta sẽ không năm lần bảy lượt tới gây sự với La Chinh
Không biết có phải do lời nói của Ninh Vũ Điệp có tác dụng hay không, cuối cùng đám Tà Thần này không hề ra tay với các nàng. Bọn chúng chần chờ một lúc rồi đồng loạt biến mất trước mặt các nàng.
Đám Tà Thần vừa rời đi, Khê Ấu Cầm lại bắt đầu lo lắng cho La Chinh: “Xuất hiện nhiều Tà Thần như vậy, e rằng tình huống đang bất lợi với La Chinh…”
Ninh Vũ Điệp thì nhanh chóng chạy ra khỏi Thiên Điện, nhìn lên bầu trời và bị dọa sợ ngây người. Trên không trung của Lê Sơn có vô số Tà Thần đang bay lơ lửng, hơn nữa số lượng còn đang gia tăng không ngừng.