Ngay khi La Chinh ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong những ánh sao xa tít lại có một ngôi sao nổ tungTrong nháy mắt nổ tung, ngôi sao ấy đã phóng ra ánh sáng dữ dội, che kín các ngôi sao trên bầu trời. Những ai đang ngẩng đầu nhìn trời lúc này sẽ chỉ thấy một màu trắng xóa, nếu nhìn chăm chú vào đó quá lâu, dường như hai mắt còn không thể nhìn được nữa.
Khi ánh sáng dữ dội đó tiêu tán đi, một chút ánh sao lao nhanh xuống phía dưới, tốc độ xẹt qua đường chân trời vô cùng nhanh, lao về phía Mộng Âm giới của Chư Thần Vô Niệm…
“Tinh Vĩ!” Lông mày La Chinh dựng lên.
Trong Mộng Âm giới lúc này, hai vị Thiên Tôn khác cũng đang chiến đấu ác liệt, đó là lão tộc trưởng và Đại Thiên Tôn.
Vũ trụ Đại Diễn ngày càng yếu thế, nhưng phần số trời hoa sen Đại Diễn của lão tộc trưởng rất lợi hại. Giờ phút này, trong Mộng Âm giới, hoa sen nở rộ khắp nơi, trên vách núi, đỉnh núi, đồng bằng, tường thành, thậm chí nồi và bếp trong nhà người phàm hay trên những mái ngói xanh…
Toàn bộ Mộng Âm giới gióng như một biển hoa sen vậy…
Còn cây dương xỉ thân gỗ Cùng Cực của Đại Thiên Tôn Thánh tộc cũng cắm rễ trong Đại Giới này, rễ của nó không ngừng lan đi, trên mặt đất không ngừng có những cây dương xỉ thân gỗ đang nhanh chóng trưởng thành, hóa thành một rừng cây dương xỉ thân gỗ lớn.
Tuy đối mặt với Đại Thiên Tôn Thánh tộc, lão tộc trưởng giữ thế thượng phong tuyệt đối, nhưng muốn đánh bại chỉ trong khoảng thời gian ngắn thì cũng không có khả năng. Dù sao chỉ cần thế của Thánh tộc không bị diệt trừ thì Đại Thiên Tôn sẽ không có khả năng thất bại.
Trong tình huống không ngừng giao đấu, toàn bộ Mộng Âm giới đều đã hỗn loạn.
Khi một luồng sáng như sao chổi từ trên trời rơi thẳng xuống đây, hai Thiên Tôn mạnh nhất hai vũ trụ cũng mới dừng tay…
Lão tộc trưởng thấy cảnh tượng này thì sắc mặt bắt đầu trầm xuống: “Tinh Vĩ đại nhân…”
“Ha ha ha, xem ra đã phân thắng bại, cuộc chiến giữa ta và ngươi có lẽ đã không còn ý nghĩa!” Đại Thiên Tôn Thánh tộc cười nói.
Trong trận chiến vũ trụ này, việc chém giết giữa các Thiên Tôn đã không còn ý nghĩa, mấu chốt vẫn là ở trận chiến giữa các vị thần. Nếu Tinh Vĩ đã bại, như vậy Thánh tộc bọn họ chắc chắn thắng rồi!
“Tất cả các Thiên Tôn Thánh tộc, rút về bên cạnh ta!” Rõ ràng Đại Thiên Tôn Thánh tộc kích hoạt một Thét Lệnh.
Dưới mệnh lệnh của ông ta, nhóm Thiên Tôn Thánh tộc vốn còn đang ác chiến cũng lập tức dừng tay. Không lâu sau, phía sau lưng Đại Thiên Tôn Thánh tộc lóe ra từng cái khe không gian màu đỏ, tổng cộng có mười ba vị Thiên Tôn Thánh tộc lục tục đi ra từ trong đó.
Một khắc trước Đại Thiên Tôn Thánh tộc còn đang phấn khích, nhưng sau khi phát hiện lượng Thiên Tôn Thánh tộc còn lại chỉ có mười ba người thì sắc mặt lập tức trầm hẳn…
Bọn họ chiến đấu cùng vũ trụ Đại Cực, vậy mà đã có chín Thiên Tôn ra đi. Như vậy Thánh tộc cũng đã phải trả một cái giá khá lớn!
Bên phía lão tộc trưởng cũng lóe ra từng đường quy tắc không gian. Nhóm Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn cũng đến đây. Không lâu sau đó, chỗ này đã tụ tập hơn ba mươi vị Thiên Tôn, mà rõ ràng đám Nguyên Tội Thiên Tôn cũng nằm trong số đó.
Xét trên phương diện Thiên Tôn, vũ trụ Đại Diễn coi như đã thực sự đại thắng. Nếu không phải bởi vì Mục Hàn, Mục Cửu ra tay thì số Thiên Tôn của vũ trụ Đại Diễn phải bỏ mạng cũng không nhiều…
Nhưng nhóm Thiên Tôn này cũng đã chú ý tới cảnh tượng vừa rồi trên bầu trời, biết có lẽ Tinh Vĩ đã thất bại, nên sắc mặt bọn họ càng khó coi hơn.
Cho dù xét về phương diện Thiên Tôn bọn họ có ưu thế lớn đến đâu mà Tinh Vĩ đã bỏ mạng thì bọn họ làm sao có thể đối phó được với thần của vũ trụ Đại Cực?
“Vù, vù…”
Cuối cùng, luồng ánh sáng như sao chổi kia cũng đã lao xuống Mộng Âm giới.
“Ầm!”
Tiếng vang dữ dội truyền đến, toàn bộ Mộng Âm giới trực tiếp bị nứt ra, tạo thành một cái khe dài tới mấy trăm tỉ dặm, tách Đại Giới này thành hai khối. Mà nhóm Thiên Tôn của vũ trụ Đại Diễn do lão tộc trưởng dẫn đầu đứng ở một bên cái khe này, còn nhóm Thiên Tôn Thánh tộc do Đại Thiên Tôn dẫn đầu đứng ở bên còn lại. Thiên Tôn hai bên liền bị phân cách ra theo hai khối Đại Giới này.
“Tinh Vĩ đại nhân… Không sao chứ?” Vẻ mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn của Ma tộc bắt đầu lo lắng hỏi. Nguyên Thủy Thiên Tôn là một Thiên Tôn cấp trung, nhưng trong trận chiến này đã biểu hiện ra sức chiến đấu phi thường.
“Không rõ lắm! Là thần thì chắc không dễ chết vậy đâu” Linh Hỏa Thiên Tôn nhíu mày nói.
Đối với mấy Thiên Tôn này, một khi Tinh Vĩ ra đi, chỉ sợ mọi chuyện đều phải chấm dứt.
Hai khối Đại Giới của Mộng Âm giới không ngừng tách xa nhau, cái khe ở giữ cũng càng lúc càng lớn. Mà núi non hai bên cái khe này cũng không ngừng sụp đổ… Khi độ rộng cái khe này đạt tới trăm dặm, mọi người liền nhìn thấy một quả cầu sáng nho nhỏ nhô lên từ trong khe!
“Tinh Vĩ!”
“Là Tinh Vĩ đại nhân!”
“Lão còn chưa chết!”
Có Thiên Tôn biểu hiện kích động, nhưng khi nhìn thấy rõ cảnh tượng trong quả cầu sáng kia thì sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi.
Trong quả cầu kia chính xác là Tinh Vĩ, nhưng lại chỉ có đầu của lão mà thôi. Thân thể phía dưới đầu lâu đã hoàn toàn biến mất!
Tu luyện tới cảnh giới của thần, đứt tay, đứt chân cũng chẳng đáng là gì, chỉ cần một suy nghĩ trong đầu là có thể khôi phục lại được. Mặc dù có lẽ sau khi khôi phục tay chân không được linh hoạt như trước, nhưng tập luyện một thời gian thì cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng đầu lâu và đan điền là hai bộ phận quan trọng không thể bỏ qua. Mất đi đầu thì chẳng khác gì mất đi linh hồn, còn mất đi đan điền tương đương với việc mất đi thần cách và thế giới trong cơ thể mà chính bản thân đã dốc lòng bồi dưỡng!
Cứ cho là Tinh Vĩ chưa chết, nhưng nếu đan điền đã bị phá hủy thì cũng chẳng khác gì đã chết.
“Vù, vù vù…”
Từ quả cầu sáng kia xuất hiện những dải sáng rực màu trắng. Những dải sáng này không ngừng phác họa, hóa thành một hình ảnh, nhanh chóng hiện ra hình ảnh Mục Thiên…
Nhóm Thiên Tôn Thánh tộc vốn còn lo lắng cho tình hình của Mục Thiên.
Dù sao vụ sao trời nổ kia có uy lực quá lớn, đủ sức để hủy diệt hơn một nghìn Đại Giới. Nếu Mục Thiên không thể chịu được một kích này, cứ vậy mà ra đi thì bọn họ thật là mất nhiều hơn được.
Đương nhiên, nhóm Thiên Tôn Thánh tộc còn có ưu thế tâm lý mạnh mẽ. Bởi dù Mục Thiên có đồng quy vu tận với Vinh Vĩ thì bọn họ bên này vẫn còn hai vị thần là Mục Hàn và Mục Cửu. Như vậy cũng đủ để ứng phó thế cục rồi.
Nhóm Thiên Tôn Thánh tộc chắc chắn không biết, hai vị thần còn lại ấy đã bị Chiến Bắc Hải giết chết.
“Không ngờ lão già này lại tự cho nổ thế giới trong cơ thể, tạo thành sóng Tinh Giới Kiếp để khiến ta đồng quy vu tận với lão. Khụ, khụ…” Mục Thiên cười nói, sau đó lập tức ho khan hai tiếng, từng đường máu đen phun ra từ miệng gã.
Tuy Mục Thiên đã thắng, nhưng cũng thắng rất thảm.
Lúc đầu giao đấu với Tinh Vĩ, Mục Thiên chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng cơ bản gã vẫn luôn khinh địch.
Tuy gã luôn có thể áp chế Tinh Vĩ, nhưng so từ tâm tính thì Mục Thiên vốn kém hơn. Tinh Vĩ thân là môn đồ nhỏ tuổi nhất, cũng là môn đồ La Tiêu yêu thích nhất nên từ lâu đã có giác ngộ rằng sẽ hy sinh bản thân. Cho nên mỗi đòn đánh đều dùng đấu pháp gây thiệt hại cho cả hai bên.
Cũng chính vì thế nên Mục Thiên mới cảm thấy vô cùng khó giải quyết…
Sau này, Tinh Vĩ trực tiếp dẫn Mục Thiên vào mê trận trời sao mà lão đã bố trí từ trước, rồi lập tức cho nổ thế giới trong cơ thể, phát động một kích liều chết, cũng chính là sóng Tinh Giới Kiếp.
Vào giây phút quyết định, Mục Thiên đã thi triển bánh xe Thiên Vũ, nhốt bản thân ở trong đó, kiên cường chịu đựng qua sóng Tinh Giới Kiếp. Nhưng dù như vậy, gã vẫn bị trọng thương…
“Két!”
Mục Thiên tùy tay đánh một trảo, quả cầu sáng kia dừng trong tay gã.
“Không được!”
Thân hình lão tộc trưởng lóe lên, liền tiến tới phía quả cầu sáng kia, đương nhiên ông muốn vươn tay cướp quả cầu này…
“Không biết lượng sức! Cút!”
Mục Thiên đánh ra một quyền, lão tộc trưởng như bị sấm đánh, trên ngực xuất hiện một quyền ấn, cả người bay về phía sau như diều đứt dây. Một tiếng ầm vang lên, ông đã nện xuống khu hoang tàn của Đại Giới, đập nát một rặng núi.
Thấy vậy, các Thiên Tôn khác còn đang tính toán thời cơ hành động bỗng chẳng còn tâm tư nào nữa. Chênh lệch giữa bọn họ và Mục Thiên… quá lớn.
Sau khi bắt được quả cầu sáng kia, Mục Thiên nở một nụ cười nhe nhởn. Gã dùng tay miết nhẹ, quả cầu sáng chắc chắn bên ngoài chẳng khác gì vỏ trứng, vỡ ra răng rắc. Gã lập tức kéo chặt sợi tóc xám trắng của Tinh Vĩ, nhấc đầu lão ra.
“Ha ha ha, không ngờ ngươi lại phiền phức như thế, thậm chí còn ép ta phải dùng tới bánh xe Thiên Vũ. Lão già này, bây giờ cảm thấy thế nào? Muốn nói gì với đám đồ tử, đồ tôn của sư tôn ngươi không?” Nói một hồi, Mục Thiên ném đầu Tinh Vĩ qua một bên, mặt hướng về nhóm Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn.