Trong lúc hỗn loạn, lại có một con Hồn Nguyên Chi Linh ngã xuốngHồn Nguyên Chi Linh nuốt chửng lẫn nhau, đã tự cường hóa mình đến một mức rất mạnh, song tốc độ của chúng lại không nhanh. Dù lực phòng ngự rất đáng kinh ngạc nhưng khi đối mặt với các thiên tài tinh anh của các đại dị tộc cũng chỉ có thể trở thành bia ngắm di động cho bọn họ.
Bên ngoài cơ thể của một kẻ tộc Nguyệt Linh phủ lên màn sáng nhàn nhạt, màn sáng này có thể bẻ cong tia sáng khiến nàng ta ẩn thân hoàn toàn. Nếu không dùng thần thức dò xét thì khó mà phát hiện ra sự tồn tại của nàng ta.
Vừa thấy con Hồn Nguyên Chi Linh kia ngã xuống, nàng ta dùng tốc độ cực nhanh bay vút đi, vạch ra một đường vòng cung giữa không trung. Sau đó nàng ta đưa tay ra, nhét cả con Hồn Nguyên Chi Linh vào trong nhẫn tu di của mình.
Nàng ta thầm ước lượng một chút, thấy trong đó có khoảng chừng hơn ba trăm viên, đủ để mình đạt đến Hồn Nguyên cảnh.
Đệ đệ của nàng ta vẫn còn ở trong pháp trận, bên ngoài quá nguy hiểm, nàng ta sẽ đưa một trăm viên Hồn Nguyên Chi Linh còn dư cho đệ đệ mình.
Cô gái tộc Nguyệt Linh này vô cùng mừng rỡ, vội vàng bay vút đến một pháp trận ở cách đó không xa. Chỉ cần vào được pháp trận là sẽ an toàn tuyệt đối, huống chi trong tình hình hỗn loạn này, chẳng ai có thể phát hiện sự tồn tại của nàng ta cả!
Khi pháp trận chỉ còn cách nàng ta chừng hơn trăm mét, một bóng đen thật lớn bỗng bao trùm lấy nàng ta. Nàng ta phát hiện ra điều khác thường bèn ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng.
Một gã tộc Ly Uyên với hình thể to lớn giáng xuống từ trên trời, thanh đại chùy màu nâu trong tay gã phóng ra sức mạnh Bỉ Ngạn cực kỳ hùng hậu và đập thật mạnh xuống đất.
“Ầm!”
Thoắt cái cô gái tộc Nguyệt Linh đã bị gã tộc Ly Uyên đập cho nát bấy, gã vươn tay chộp lấy nhẫn tu di của nàng ta rồi quẳng mấy thứ tạp nham trong đó đi, chỉ lấy mớ Hồn Nguyên Chi Linh rồi bước thẳng vào trong pháp trận cách đó trăm mét.
Đệ đệ của cô gái tộc Nguyệt Linh trốn trong pháp trận ấy tận mắt chứng kiến mọi việc, vẻ mặt dại ra.
Gã tộc Ly Uyên ghét bỏ trừng mắt với thiếu niên tộc Nguyệt Linh, nói: “Con Hồn Nguyên Chi Linh này là do tộc Ly Uyên ta giết được, chỉ là tộc nhỏ như Nguyệt Linh mà cũng dám chạy đến cướp, đúng là không biết sống chết!”
Nếu không có pháp trận che chở thì chắc gã tộc Ly Uyên đã giết cả thiếu niên tộc Nguyệt Linh này luôn rồi.
Trước mặt thế lực siêu cấp, các tộc nhỏ thường không có quyền lên tiếng.
Ở một hướng khác, Hoắc Trạch gọi ra một sợi dây leo màu tím. Nó mọc lên thật nhanh, quấn quanh một con Hồn Nguyên Chi Linh.
Sợi dây leo này rất cứng, ngay đến đao kiếm cũng chẳng thương tổn được nó. Dù Hồn Nguyên Chi Linh có kéo đứt được thì dây leo vẫn có thể nhanh chóng mọc dài ra lại.
Con Hồn Nguyên Chi Linh kia không ngừng gầm gào thét rống, nhưng sức mạnh toàn thân nó lại chẳng có chỗ trút ra, chỉ có thể giãy giụa trong cực khổ một cách vô ích.
Sau lưng Hồn Nguyên Chi Linh, Lăng Sương và phân thân của nàng cùng cầm kiếm, chém ra ánh kiếm giăng đầy trời.
“Ù!”
Những ánh kiếm ấy tựa như đám mây màu bạc lơ lửng giữa không trung. Chúng không ngừng sát nhập vào nhau, từ mười nghìn ánh kiếm nhập lại thành năm nghìn, rồi thành hai nghìn, một nghìn, năm trăm… Và cuối cùng biến thành một ánh kiếm duy nhất với độ cô đọng cực cao.
“Thái Ất Linh Tê Kiếm Trảm!”
“Soạt!”
Ánh kiếm này hướng thẳng về phía sau lưng con Hồn Nguyên Chi Linh.
“Keng!”
Linh Tê Kiếm Trảm gần như không gì không phá được chẳng thể chém nát lớp phòng ngự của Hồn Nguyên Chi Linh, song Lăng Sương lại không quá bất ngờ.
Trước khi Hồn Nguyên Chi Linh kiệt sức, lớp phòng ngự của nó không thể nào phá vỡ. Chỉ có điều, năng lượng của Hồn Nguyên Chi Linh sẽ bị tiêu hao rất nhanh, chỉ cần chém ra thêm vài nhát, khiến tinh thể Hồn Nguyên Chi Linh kiệt quệ là sẽ có thể chém giết nó dễ dàng.
“Ầm!”
Lăng Sương tấn công xong một lượt, Thất Thải Thạch lại lập tức bắn lên, đánh vào phần lưng của con Hồn Nguyên Chi Linh này.
Hiển nhiên đòn tấn công của Lam Tình không được sắc bén như Lăng Sương và Phượng Ca, nhưng tần suất lại rất dày. Thất Thải Thạch vừa mới đánh trúng Hồn Nguyên Chi Linh đã lập tức xuất hiện trong tay Lam Tình, thế là nàng lại quăng đi để viên đá đập lên người Hồn Nguyên Chi Linh lần nữa.
Phượng Ca ở bên kia cũng gọi Thạch Khâu Vương Giả ra và chém ra vô số ánh kiếm nóng rực…
Lúc này, Sầu Tuẫn lại khá là xấu hổ. Vì trước đó hắn ta đã sử dụng Sinh Khôi Chi Liên rồi nên bây giờ chỉ có thể đứng nhìn ở một bên, thi thoảng lại lên tiếng nhắc nhở.
Mọi người cùng đồng loạt tấn công liên tục, cuối cùng con Hồn Nguyên Chi Linh này cũng kiệt sức, thân thể to lớn bị tan rã ra, Hồn Nguyên Chi Linh dung nhập trong cơ thể nó lập tức tuôn ra đầy đất.
Thấy đống tinh thể màu hổ phách này, trên mặt mọi người đều toát ra vẻ vui mừng.
Chỉ một con Hồn Nguyên Chi Linh mà đã dung nạp đến hai nghìn tinh thể Hồn Nguyên Chi Linh, thảo nào nó lại hùng mạnh đến thế. Mà bọn họ chỉ cần giết được con này là đã gặt hái được khá nhiều rồi, lượng tinh thể trong con Hồn Nguyên Chi Linh này đủ cho mười người tiến hành Hồn Nguyên Tái Tạo!
Ngay khi họ vừa mới giết được con Hồn Nguyên Chi Linh thì ba hình bóng chợt bay vụt tới. Họ là người của tộc Thần Nông Thị, nhìn quần áo và tướng mạo thì chắc là ba huynh đệ.
Ba người này đã âm thầm quan sát một lúc rất lâu rồi, khi thấy con Hồn Nguyên Chi Linh này vừa ngã xuống, họ lập tức nhân lúc mấy người Thiên Cung đang thu chiêu lại thì phóng tới cạnh đống tinh thể Hồn Nguyên Chi Linh.
“Đại ca! Thu!” Một tên ria mép trong đó kêu lên.
Một gã cường tráng cởi trần nhẹ nhàng vung tay, toàn bộ kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh trên đất đều bị gã hút hết vào trong nhẫn tu di.
“Tìm! Chết!”
Phượng Ca thấy cảnh này, hai mắt lập tức đỏ ngầu.
Vì đánh nát con Hồn Nguyên Chi Linh này mà cả nhóm bọn họ đã phải khổ sở chiến đấu một lúc lâu, sao có thể để người ngoài cướp đi mất?
Tia sáng vàng lóe lên trong mắt nàng, hơn nghìn cánh tay trái của Thạch Khâu Vương Giả cùng đồng thời vung kiếm.
“Vạn Kiếm!”
Ánh kiếm chém ra từ nghìn thanh trường kiếm giao thoa vào nhau, hóa thành một tấm lưới kiếm kín kẽ.
“Quy Nhất!”
Tay phải của Thạch Khâu Vương Giả cũng chém ra một kiếm.
Lưới kiếm nhiều tầng này tựa như lồng giam nhốt lấy một ánh kiếm càng kinh người hơn nữa. Ánh kiếm ấy hòa lẫn với lửa thần Kim Ô, tản ra luồng khí nóng rực đánh về phía ba huynh đệ.
Không chỉ có mình Phượng Ca ra tay mà cả Lăng Sương cũng thi triển Thái Ất kiếm quyết. Mấy người tộc Cửu Lê như Hoắc Trạch, Lam Tình và cả các đệ tử Thiên Cung sau này gia nhập vào cũng đồng thời tấn công ba huynh đệ đó.
Trong tộc Thần Nông Thị, ba huynh đệ này có lai lịch cũng rất lớn. Mặc dù thực lực của họ không bằng Sơn và Mộc Mộc nhưng thứ hạng thì vẫn theo sát phía sau. Họ đã dám cướp đoạt Hồn Nguyên Chi Linh ngay trước mặt nhóm người Thiên Cung thì hiển nhiên là khá tự tin với bản lĩnh của mình.
“Ám Ảnh Chi Cảnh!”
Gã cầm đầu trong ba huynh đệ vỗ nhẹ lên đầu mình, một viên bảo thạch màu đen tuyền trồi lên từ đỉnh đầu gã, không ngừng quay tròn. Cùng lúc đó, thân thể ba người cũng dần tan đi.
“Ám Cảnh Chi Thạch?” Sầu Tuẫn nhìn thấy viên bảo thạch này thì nhướng cao mày.
Viên đá ấy là một món tín vật Bỉ Ngạn loại thần bí, khi năng lực được kích hoạt, nó sẽ khiến cho bản thân nó cùng với người xung quanh tiến vào một loại trạng thái đặc biệt. Trong trạng thái ấy, mọi đòn tấn công đều là vô dụng.
“Ào ào ào…”
Vô số ánh kiếm xuyên thẳng qua cơ thể ba huynh đệ tộc Thần Nông Thị, song cơ thể họ lại chỉ hơi dao động dập dờn như mặt nước gợn sóng chứ không hề bị thương gì!
Các đệ tử Thiên Cung thấy vậy thì đanh mặt lại.
Ba huynh đệ tộc Thần Nông Thị nở nụ cười đắc ý, gã cầm đầu lên tiếng: “Đi! Tiến vào pháp trận là chúng ta sẽ an toàn!”