La Niệm chưa từng chịu khổ bao giờ, sao có thể chịu đựng đau đớn như vậy?Khoảnh khắc đó, trong tâm trí cậu gần như chẳng còn suy nghĩ nào nữa, chỉ hy vọng mình ngất đi cho xong, nhưng sức lạnh linh hồn đó vẫn không ngừng căng trướng linh hồn của cậu, mang tới cho cậu càng nhiều đau đớn! Đây đúng là một sự tra tấn phi nhân tính… Đau đến độ không muốn sống, cậu chỉ vừa hé miệng, nước đã rót thẳng vào.
Thời gian truyền linh hồn của cậu dài hơn Tiết trưởng lão vài nhịp thở, nhưng cậu lại có cảm giác lâu như một thế kỷ.
Sau khi linh hồn được truyền xong, La Niệm chỉ biết nằm ngơ ngác trong thể nước, linh hồn cường đại khiến cậu có cảm giác mới lạ đối với thế giới này, cậu đang tiêu hóa cảm giác này…
“Linh hồn của ta… trở nên cường đại như vậy!”
Qua một hồi lâu, La Niệm mới lang thang trong thể nước, chỉ nhìn Tiết trưởng lão một cái đã mang theo khí thế không gì sánh nổi.
Đương nhiên Tiết trưởng lão có thể phát hiện ra sự thay đổi của La Niệm.
Tiết trưởng lão là cường giả trong Chủ Giới, linh hồn của ông vốn đã cực kỳ cường đại, hiện tại sau khi được truyền cho linh hồn của Dưỡng tộc, sức mạnh linh hồn ước chừng mạnh gấp hơn ba bốn lần, nhưng La Niệm thì khác.
La Niệm chỉ là một Chân Thần trong thế giới Hỗn Độn, sau khi tiếp thu sức mạnh linh hồn của Dưỡng tộc, có lẽ linh hồn đã lớn mạnh gấp mấy lần!
“Cảm giác này… rất kỳ diệu!”
Ban nãy cậu đau muốn chết, lúc này trong lòng lại vô cùng vui sướng, giống như được hồi sinh vậy.
Tiết trưởng lão cũng rất phấn khích, có thể tăng cường sức mạnh linh hồn đến mức này đúng là một niềm vui lớn lao, nhưng hiện tại ông đã tỉnh táo lại: “Truyền sức mạnh linh hồn mênh mông dồi dào như thế cho ta, vì lý do gì?”
Tháp Liệt Duy là hy vọng Dưỡng tộc để lại sau khi diệt vong, chúng không đời nào làm chuyện vô nghĩa, phải có lý do mới cường hóa linh hồn của bọn họ.
“Đi lên thì biết” La Niệm nói với vẻ tràn đầy niềm tin.
Tiết trưởng lão gật đầu, tiếp tục tiến lên theo bậc thang.
Đi qua thể nước trong suốt, con đường phía trước không còn là con đường nhỏ màu xanh hạn chế đường đi của bọn họ nữa.
Đi lên trên một tầng, cũng chính là độ cao hai trăm mười mét, bọn họ nhìn thấy một quả cầu xuất hiện ở chính giữa.
Quả cầu này treo giữa không trung, tròn vành vạnh, cho dù nhìn từ bên nào cũng không thấy chỗ nào thiếu hụt.
Nhưng ngay khi ánh mắt bọn họ chạm vào quả cầu thì toàn thân bỗng chìm vào cảm giác cô tịch, lạnh lẽo, quả cầu này giống như tồn tại vĩnh sinh vĩnh thế, không có bắt đầu, cũng không có kết thúc, thậm chí không có ý nghĩa…
“Quả cầu này là thế nào?” La Niệm hỏi.
Tiết trưởng lão vừa đi vừa đánh giá quả cầu, ông lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.
Đúng lúc này, một chùm sáng nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện phía trước hai người. Chùm sáng này không ngừng biến hóa, dần dần có hình thể, chính là cô bé mà La Niệm từng gặp trong ảo cảnh lúc trước.
“Lại gặp nhau rồi” Cô bé nói với giọng lạnh nhạt.
La Niệm nhìn xung quanh, căng thẳng hỏi: “Đây không phải ảo cảnh chứ…”
“Không phải” Cô bé lắc đầu.
Tiết trưởng lão cũng đã nhìn ra, bản thân cô bé kia chính là một ảo giác.
“Vậy… ngươi muốn làm gì?” La Niệm hỏi.
Thật ra cậu đã hiểu cô bé đại diện cho tháp Liệt Duy, tháp Liệt Duy muốn có một hình tượng để nói chuyện với La Niệm nên mới tạo ra nàng.
“Ta làm người dẫn đường, dẫn các ngươi leo lên trên” Cô bé nói với vẻ mặt không cảm xúc.
“Không cần đâu, bọn ta có chân mà” La Niệm khoát tay.
Cô bé lại không màng đến cậu, chỉ vào quả cầu rồi giải thích: “Đây là thế giới vô niệm, thật ra nó là một điểm không có giới hạn, bên trong bao hàm tất cả, đồng thời cũng chẳng có gì cả, rỗng tuếch, đó là thế giới ngăn thứ nhất”
La Niệm không quá để tâm đến lời nói của cô bé, nhưng Tiết trưởng lão lại biến sắc: “Đây là thế giới ngăn thứ nhất? Là thế giới ngăn thứ nhất thật sự?”
“Đương nhiên không thể nào” Cô bé nhìn chằm chằm Tiết trưởng lão bằng ánh mắt trào phúng: “Thế giới vô niệm bao hàm tất cả mọi vật chất, một cây kim cũng không để sót. Nếu thế giới vô niệm thật sự xuất hiện, các ngươi đều sẽ hóa thành một phần của nó, sao có thể còn đứng ở đây?”
“Thế giới vô niệm này là do Dưỡng tộc tạo ra?” Tiết trưởng lão lại hỏi.
“Không phải bọn ta làm” Cô bé lắc đầu nói: “Là do ‘Tòng’ sáng lập nên”
“Tòng” là ai? Tiết trưởng lão lại hỏi.
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên nói: “Tòng chính là Tòng, nó sở hữu tất cả, sáng tạo tất cả” Cô bé giải thích ngắn gọn rồi tiếp tục nói: “Tiếp theo các ngươi chỉ cần đi lên trên là được”
“Cái này thì có gì khó…” La Niệm nhún vai.
Tuy không khí trong thế giới vô niệm kỳ quái, nhưng không khí kỳ quái thì sao chứ? Cùng lắm là ảnh hưởng một chút tới cảm xúc, La Niệm không thèm liếc mắt một cái đã leo lên trên cao.
Cô bé thấy dáng vẻ bất cần của La Niệm, chỉ cười chứ không giải thích.
Bọn họ đi hai vòng quanh tháp Liệt Duy, sau đó đặt chân tới độ cao hai trăm ba mươi mét. Lúc này quả cầu đã biến mất, khí tức lạnh lẽo khó nói thành lời kia cũng biến mất.
Nhưng chính giữa tháp xuất hiện một vách tường to lớn, trên vách tường có vô số đường nét, những đường nét này vô cùng phức tạp, đủ loại hình vuông, hình tròn đan xen chồng chéo, nhiều đường nét còn tạo thành những hình thù kỳ dị.
“Thế giới vách tường, thế giới ngăn thứ hai” Cô bé nói.
Đối với La Niệm và Tiết trưởng lão, thế giới vách tường chính là một bức vẽ mà thôi, nhưng bức vẽ này dễ chịu hơi thế giới vô niệm rất nhiều, thậm chí bọn họ có thể cảm nhận được sức sống bừng bừng trong đó, những hình người động đậy được tạo thành từ những đường nét trong đó là những sinh linh sống sờ sờ.
“Cái này không được tính là khảo nghiệm mà giống như cưỡi ngựa xem hoa” La Niệm nhún vai.
Cô bé cười lạnh lùng: “Bởi vì thế giới vô niệm và thế giới vách tường đều có cấp bậc thấp hơn thế giới các ngươi đang đứng, các ngươi sẽ không bị ngăn thế giới thấp hơn ảnh hưởng, chờ khi đi lên ngăn thế giới cao hơn, hy vọng ngươi còn có thể nói như vậy”
Nghe cô bé nói vậy, Tiết trưởng lão sửng sốt, chợt hiểu được vì sao Dưỡng tộc lại cho ông và La Niệm sức mạnh linh hồn cường đại.
Chỉ sợ tiếp theo đây sẽ phải trải qua lễ rửa tội của thế giới ở ngăn cao hơn, thế giới cấp bậc càng cao thì chứa càng nhiều thông tin, yêu cầu cũng càng cao… Nếu là thế giới ngăn thứ sáu, với năng lực của ông có thể chịu đựng được sao?
Nếu còn có ngăn thứ bảy, thậm chí là ngăn thứ tám, vậy chỉ sợ…
Trong lúc còn đang lo lắng, ánh mắt Tiết trưởng lão đột nhiên dừng lại trên người La Niệm.
Thằng nhóc này thân là sinh linh thế giới ngăn thứ ba, lại có thể hành động tự do tại thế giới ngăn thứ tư, thứ năm, biết đâu cậu ta có thể vượt qua những thế giới cấp bậc cao này?
Trong lòng Tiết trưởng lão nghĩ như vậy, nhưng vẫn chưa nói ra mà chỉ theo La Niệm leo lên từng bước.
Lại leo lên hơn hai mươi mét, hiện ra trước mắt bọn họ chính là thế giới ngăn thứ ba, cũng là thế giới mà La Niệm quen thuộc nhất.
La Niệm rời khỏi thế giới Hỗn Độn đã lâu, đột nhiên bắt gặp những cảnh tượng quen thuộc này, trong lòng bỗng thấy nhớ nhà.
Sau đó là thế giới ngăn thứ tư, lần này đến lượt Tiết trưởng lão hoài niệm, dù sao ông cũng từng ở thế giới ngăn thứ tư rất lâu.
Đi lên ba trăm mét, bọn họ tiến vào thế giới ngăn thứ năm, thế giới này không gây ra khó khăn gì cho bọn họ.
Nhưng sau khi nhìn thấy sinh linh trong thế giới ngăn thứ năm, La Niệm lại nhịn không được mà bật cười ha hả.
“Người Dưỡng tộc, hóa ra người Dưỡng tộc trông như vậy”
Tiết trưởng lão chưa bao giờ nhìn thấy người Dưỡng tộc, cũng không ngờ người Dưỡng tộc lại trông ngây thơ chất phác như vậy. Nhưng ông không bất lịch sự như La Niệm, đừng quên người dẫn đường của tháp Liệt Duy còn ở đây, nàng đến từ Dưỡng tộc đấy.