Mọi thứ trên thế gian này đều có nguyên nhân và kết quảBởi vì sống ở đời, chắc chắn sẽ là một con đường gian khổ…
Bởi vì cố gắng tu luyện, cho nên mới có thành công trong võ đạo.
Bởi vì…
So với sức mạnh của các loại quy luật khác, luật nhân quả lại càng thuần túy và trực tiếp hơn.
Tuy nhiên, tất cả nhân quả trên thế gian này đều được xây dựng xung quanh Thiên Đạo. Khi một Thiên Đạo được tạo ra, tất cả nhân quả đều đã được quy định, cho nên sức mạnh của luật nhân quả chính là sức mạnh cao nhất trong Thiên Đạo.
Không ai trên thế giới này có thể hiểu rõ hoàn toàn tất cả luật nhân quả, trừ khi bản thân trở thành Thiên Đạo.
Huân căng thẳng nhìn La Chinh. Tuy nói trong mảnh vỡ Thiên Đạo có chứa đựng rất nhiều nhân quả, nhưng đây chỉ là một mảnh nhỏ Thiên Đạo mà thôi. Cho dù là nàng và Thanh Long thì cũng không có quá nhiều hiểu biết về luật nhân quả, lại càng không rõ mảnh vỡ Thiên Đạo liệu có tác dụng hay không.
Nếu La Chinh chết, thân thể kiếm linh cũng sẽ dần dần tan biến, mà luồng linh hồn cuối cùng còn sót lại trên đời này của Huân cũng sẽ mất đi nơi nương tựa và tan biến trong đất trời.
Về phần đám Thanh Long, chỉ sợ lò luyện thần bí sẽ lại bị phủ đầy bụi.
Tuy nhiên lúc này, mục tiêu của tất cả mọi người không tập trung vào trên người La Chinh và Ninh Vũ Điệp mà họ đang đưa mắt nhìn chăm chú vào phía bên kia, trên người Thôi Tà!
Uy lực từ đòn công kích này của La Chinh đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Một võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ, vậy mà uy lực bộc phát ra còn lớn mạnh hơn Sinh Tử Cảnh rất nhiều, rất nhiều…
Dưới một kích này, làm sao Thôi Tà có thể còn mạng?
Chỉ cần Thôi Tà chết, Thiên Tà Tông cũng sẽ chỉ còn lại một mình Vu Chiêm Hà. Là cường giả Sinh Tử Cảnh, tất nhiên Vu Chiêm Hà cũng khó có thể ứng phó, nhưng cũng chỉ là một cây cột chẳng chống đỡ nổi cả Thiên Tà Tông mà thôi. Còn các võ giả khác thì chẳng đáng nhắc tới. Trước đây, tình thế của Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện không thuận lợi cho lắm, sợ rằng cũng chỉ có thể hòa nhau!
Cả hai bên đều nhận thức được tầm quan trọng của Thôi Tà. Chém giết đối với bọn họ đã không còn ý nghĩa quá lớn bởi sống chết của Thôi Tà có ảnh hưởng trực tiếp đến toàn thế cục!
Hai luồng ánh sao đan xen lại với nhau dần dần tan biến, nham thạch, đất vàng, cây cối, tường thành đều hóa thành bột, bị gió thổi bay, dần dần tan biến.
Khi khói bụi dần dần biến mất, mọi người đều nhìn thấy ở đó có một người nằm trong cái hố rất lớn…
Toàn thân người đó đều đen thui, bên ngoài hoàn toàn bị đốt cháy, giống như một củ khoai lang. Làn da toàn thân hắn đều bị đốt thành tro bụi, nằm bất động trên mặt đất.
“Là Thôi Tà!”
“Hẳn là chết rồi?”
“Nằm sấp mà vẫn không nhúc nhích, hơn phân nửa là chết rồi. Dưới đòn tấn công như thế thì căn bản không có khả năng sống sót!”
Không ít võ giả nhỏ giọng bàn tán.
Trên tường thành có không ít võ giả hy vọng Thôi Tà cứ chết như vậy. Bởi nếu Thôi Tà chết thì cũng tương đương với việc bọn họ đã chiến thắng.
Nhưng ngay trước mắt bao nhiêu người như vậy, thân thể Thôi Tà lại bất ngờ động đậy.
Sau khi thấy Thôi Tà động đậy, trong lòng tất cả mọi người của Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện đều giật thót, trong lòng mọi người đều trầm xuống.
Ngay sau đó, Thôi Tà vận động chân tay một chút rồi đứng lên khỏi mặt đất!
Tuy hắn có hơi chật vật, nhưng đúng là vẫn chưa chết…
“Đây, đây… Đòn tấn công của La Chinh khủng khiếp như thế đã khiến người ta không thể tưởng tượng được rồi, vậy mà Thôi Tà lại càng khoa trương hơn, trúng một phải đòn ấy mà vẫn chưa chết!”
“Thật sự quá khoa trương. Không ngờ mạng của Thôi Tà lại dai tới vậy!
Tâm tình võ giả bên thành Thiên Khải bắt đầu suy sụp, còn sĩ khí của võ giả Thiên Tà Tông lại tăng vọt. Quả nhiên Thôi Tà của bọn hắn là cường giả đáng tin cậy!
“Quốc chủ, uy vũ! Quốc chủ, uy vũ! Quốc chủ, uy vũ!”
Nhiều võ giả độc lập lại gầm lên, tiếng rít gào rung trời chuyển đất.
“Có lẽ hắn cũng đã yếu đi một chút! Thừa dịp này phải lấy mạng hắn! Ta đi giết hắn!” Đại Mộng chân nhân nhìn thấy Thôi Tà trong hố to thì bất ngờ lao về phía đó!
Đương nhiên Đại Mộng chân nhân hiểu rõ, giết được Thôi Tà mới có thể chấm dứt trận chiến này. Đã trúng một đòn nghiêm trọng như vậy, hiện tại Thôi Tà cũng chỉ như nỏ mạnh hết đà, hắn không tin Thôi Tà bây giờ còn có thể chống lại được nữa.
Ngay khi Đại Mộng chân nhân vừa mới lao đến bên Thôi Tà thì chỉ thấy thân thể vốn chậm chạp của Thôi Tà đột nhiên nhanh nhẹn hơn, cánh tay bị đốt thành than bỗng đánh một quyền vào Đại Mộng chân nhân.
Vẻ mặt Đại Mộng chân nhân biến sắc, trong tình huống không kịp đề phòng, làm sao hắn còn có thể tránh được?
“Ầm ầm!”
Một quyền này trực tiếp đánh Đại Mộng chân nhân đang ở đáy hố ra bên ngoài, không rõ sống chết.
Mọi người nhìn thấy khuôn mặt đen như than của Thôi Tà, miệng hắn nhếch lên, nhe răng ra cười. Trên khuôn mặt đen kịt lộ ra hai hàng răng màu trắng, trông rất kinh khủng.
“Xong rồi…”
Mọi người đều hiểu rõ, có lẽ trận chiến tông môn này đã kết thúc.
Thôi Tà còn sống. Nhìn qua thì dường như đã bị thương rất nghiêm trọng, nhưng hình như không ảnh hưởng quá lớn tới sức chiến đấu của hắn…
Còn La Chinh đâu? Ninh Vũ Điệp đâu?
Đến lúc này mọi người mới nhớ tới hai người bọn họ,
Hai người bọn họ đã ôm nhau cùng nằm trên mặt đất.
Khi La Chinh đang chiến đấu với Thôi Tà, hai cơn gió mày vàng vẫn còn in đậm trong ký ức của mọi người. Hai cơn gió kia cũng không bị sức tấn công của La Chinh chôn vùi, chỉ sợ đã thổi vào La Chinh và Ninh Vũ Điệp.
Bọn họ cũng không biết rõ rốt cuộc cơn gió này là thứ gì, nhưng ông trùm thiên cổ trong Thiên Hạ Thương Minh kia mới bị nó thổi nhẹ một cái mà đã mất mạng, làm sao La Chinh và Ninh Vũ Điệp có thể ngăn cản?
Thôi Tà từ từ bước ra khỏi cái hố lớn, bên cạnh hố to tất cả đều chỉ còn lại bột mịn, mỗi bước chân hắn đi xuống đều làm bụi tung lên mù mịt.
Chỉ thấy hắn nhanh chóng bước ra khỏi cái hố, đi về phía hai người La Chinh và Ninh Vũ Điệp.
Vốn dĩ Huân đã kích hoạt mảnh vỡ Thiên Đạo, đặt nó ở bên người La Chinh thì phát hiện Thôi Tà đang đi tới, nàng lấy trường thương ra khỏi nhẫn tu di, lắc lắc chỉ vào Thôi Tà!
Vẻ mặt Huân vô cùng nghiêm túc, mũi thương chỉ vào Thôi Tà, lạnh giọng nói: “Đứng lại!”
Thôi Tà mở miệng cười nói: “Ta không biết ngươi là cái dạng gì, có lẽ ngươi chính là bí mật lớn nhất trên người La Chinh? La Chinh đã chết, hay là, ngươi đi theo ta?”
“Ha ha” Trên mặt Huân nở một nụ cười khinh bỉ.
“Thế nào? Chẳng lẽ ta không đủ tư cách? Tương lai ta là người mạnh nhất ở Trung Vực, cả Trung Vực đều nằm trong tay ta! Ta chính là chúa tể, là Vương của nơi này!” Thôi Tà hét lớn.
Lời này của hắn là nói cho Huân nghe, cũng là nói cho tất cả võ giả ở đây nghe.
“Đúng là trò cười… Một Trung Vực nho nhỏ, một Hạ Giới nho nhỏ, thực sự chỉ giống như một con kiến mà cũng dám ngông cuồng như thế” Huân khinh thường nhìn chằm chằm Thôi Tà và tiếp tục nói: “Trong mắt ta, võ giả Sinh Tử Cảnh cũng chẳng bằng hạt bụi. Lúc trước, chỉ cần một ánh mắt, chỉ cần một phần triệu sức mạnh là đã có thể giết chết ngươi. Để ta đi theo ngươi? Ngươi cảm thấy ngươi đủ tư cách?”
Lời nói của Huân cũng làm cho mọi người sững sờ.
Kiếm linh bên người La Chinh này rốt cuộc là cái dạng gì? Một phần triệu sức mạnh là đã đủ giết chết Thôi Tà?
Nếu lời nói của Huân không phải khoe khoang thì có lẽ sự tồn tại của bọn họ cũng không thể lý giải được…
Lời nói của Huân làm cho sắc mặt của Thôi Tà cứng lại. Hắn biết nữ nhân dị tộc này có lai lịch không bình thường, nhưng không ngờ lại nghe được những lời từ chối như vậy từ trong miệng nàng. Rốt cuộc nữ nhân này từng có thực lực lớn tới mức nào? Nàng xuất thân từ thế lực nào?
Ánh mắt Thôi Tà tiếp tục di chuyển ra phía sau, nhìn La Chinh trên mặt đất, lập tức nói: “Thật kỳ lạ, theo lý thì hẳn là La Chinh đã hoàn toàn mất đi khả năng sống, nhưng hình như hiện tại vẫn còn một hơi thở?”
Nói xong, hắn không nhìn trường thương của Huân mà tiếp tục đi về phía La Chinh.
Nhìn thấy Thôi Tà di chuyển, Huân không chút do dự mà lắc trường thương một cái, một luồng sóng vô hình hung hăng đâm lên trên người Thôi Tà.
“Phập!”
Sức mạnh một thương này của Huân thực ra tương đương với uy lực một đòn tấn công hết sức của La Chinh, nhưng khi đâm vào trên người Thôi Tà lại giống như đâm vào bịch bông, bị một luồng sức mạnh kỳ lạ ở lớp da của hắn làm biến dạng.
Ngay sau đó, Thôi Tà nắm lấy trường thương của Huân, trở tay lắc một cái, đánh Huân tan thành vô số kiếm linh. Những kiếm linh này lại lập tức tập hợp bên trong cơ thể La Chinh.
Về phần trường thương trong tay Thôi Tà, sau khi ngắm nghía một chút thì thuận tiện nhét vào trong nhẫn tu di của mình, tiếp tục bước về phía La Chinh.
Mười trượng…
Năm trượng…
Ba trượng…
Ánh mắt Thôi Tà dừng lại ở một khối mảnh vỡ nho nhỏ trên ngực La Chinh, trong hai mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ.
“Mảnh vỡ này…”
Tuy hắn không rõ lai lịch của mảnh vỡ này, cũng không rõ rốt cuộc nó có giá trị thế nào, nhưng hắn phát hiện ra tính mạng của La Chinh được kéo dài nhờ vào mảnh vỡ này, nên đương nhiên cho rằng mảnh vỡ này không tầm thường!
Thôi Tà có đủ khả năng lợi dụng gió Sinh Tử, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn nắm bắt được nó. Trên thực tế, ngay cả luật nhân quả là gì Thôi Tà cũng không biết. Hắn chỉ biết gió Sinh Tử kia là thứ tà môn hung ác, bất cứ sinh linh nào tiếp xúc với nó đều phải chết.