Ma Ha nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tiên Phủ một lúc lâu, sau đó lạnh lùng nói: “Để phụ thân ta ra tay”Thánh tộc là một xã hội tập quyền, trong toàn bộ vũ trụ Đại Cực chỉ có một thế lực này mà thôi.
Địa vị của Thiên Tôn không hề bình đẳng mà được sắp xếp theo hình kim tự tháp. Còn phụ thân của Ma Ha chính là Thiên Tôn mạnh nhất Thánh tộc!
Gã căn bản không tin mình không làm gì được một pháp bảo không gian bé mọn.
Gã vừa dứt lời, một quy tắc không gian chấn động, Tiên Phủ liền sụp xuống phía dưới.
Chỉ trong giây lát, Tiên Phủ liền biến mất trước mắt cả đám người!
Thế là đám Ma Ha lại đứng sững ra, ngơ ngác nhìn nhau.
Sau đó, họ thi triển đủ loại thủ đoạn để tìm ra Tiên Phủ.
Nhưng cho dù có sử dụng cảm nhận hay là đào cả ba thước đất lên thì họ vẫn không thấy bóng dáng của Tiên Phủ đâu…
Cuối cùng, trên sườn núi nhỏ bên ngoài tiên thành Thất Tuyệt liền truyền đến tiếng gào tức giận của Đạo Tử điện hạ.
Trong Tiên Phủ…
La Chinh cầm một tấm Na Di Lệnh trong tay, khóe miệng mỉm cười.
Dùng lệnh bài chữ Cấn phối hợp với lệnh di chuyển, hắn đã có thể tùy ý đưa Tiên Phủ đến bất kỳ địa điểm nào trong vũ trụ.
Mới nãy La Chinh đã mang Tiên Phủ chui vào trong không gian do Na Di Lệnh xây dựng. Ở trong không gian này, La Chinh có thể giáng xuống bất kỳ Đại Giới nào.
Sau lưng La Chinh, một đám người đứng trên quảng trường trong Tiên Phủ đều nhìn hắn tha thiết…
Từ khi quay về Đại Thế Giới lần trước, La Chinh đã đưa toàn bộ người thân nhất trong Vân Điện vào Tiên Phủ.
Khắp vũ trụ đều rất nguy hiểm, nơi an toàn nhất có lẽ chính là Tiên Phủ này.
La Chinh đã hoàn toàn khống chế Tiên Phủ. Có thể nói, cho dù vũ trụ sập xuống thì Tiên Phủ vẫn sẽ nguyên vẹn. Chỉ cần hắn không liên kết hình chiếu của Tiên Phủ đến đây, người bên ngoài cơ bản không thể tìm ra được chỗ này.
Trong đám người, đôi mắt đẹp của Ninh Vũ Điệp nhìn La Chinh chăm chú.
Hơn mười năm nay, nàng và La Chinh vẫn luôn trong trạng thái ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi lần gặp mặt đều rất vội vã. Nhưng nàng biết, phu quân còn gánh vác mệnh trời, bản thân không thể giúp phu quân một tay nên cũng chỉ có thể lặng lẽ ở đây chờ đợi. Chỉ là nàng không có chỗ thổ lộ nỗi tương tư trong lòng…
“Phu quân…”
Đầu ngón chân Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể liền vọt tới bên cạnh La Chinh. Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng chạm vào mặt La Chinh, trong mắt đong đầy nhu tình mật ý vô hạn.
Đám Ngọc bà bà nhìn thấy cảnh tượng này cũng hết sức vui mừng. Ít nhất thì La Chinh cũng đã trở về an toàn.
Quay về Tiên Phủ, La Chinh không vội tiến vào Thiên Vị tộc mà tạm thời ở lại trong Tiên Phủ…
Sau khi ôm Ninh Vũ Điệp vuốt ve an ủi vài giây, La Chinh liền nhẹ giọng hỏi: “La Niệm đâu?”
La Chinh không nhìn thấy La Niệm trên quảng trường.
Bốn năm trước, lúc La Chinh nhìn thấy, nó mới chỉ có bảy tuổi mà thôi. Bây giờ đã gần bốn năm trôi qua, La Niệm đã mười một tuổi rồi.
Thời điểm đó, La Niệm là một đứa bé bướng bỉnh, không biết bây giờ nó thế nào rồi.
Nghe thấy câu hỏi của La Chinh, Ninh Vũ Điệp tỏ ra oán trách. Người cha như hắn quả thực chẳng ra dáng làm cha, nhưng nàng lại không đành lòng trách cứ phu quân của mình.
“Niệm Nhi, Niệm Nhi ở Tàng Thư Các” Ninh Vũ Điệp khẽ mỉm cười.
“Tàng Thư Các?” La Chinh sửng sốt. Trước khi đi, hắn quả thực đã giao lệnh bài của Tàng Thư Các cho Ninh Vũ Điệp, để họ tự do ra vào.
Trốn tránh trong Tiên Phủ mấy năm, dù sao cũng không thể bắt bọn họ ở trên quảng trường mãi. Như vậy thì sẽ buồn chán chết mất.
Ninh Vũ Điệp lại tỏ ra kiêu ngạo: “Phu quân, chàng đi xem thì sẽ biết”
Thấy phản ứng của Ninh Vũ Điệp, La Chinh càng mơ hồ hơn. Ngay sau đó hắn liền chạy thẳng tới Tàng Thư Các.
Vừa mới tiến vào Tàng Thư Các, hắn liền nhìn thấy La Niệm đang ngồi dưới một quyển sách lớn. Nó nhắm mắt suy nghĩ, xem ra là đang đọc nội dung trong sách.
La Chinh vừa mới định lên tiếng thì tiên trong sách ở bên cạnh lại ra hiệu đừng nói. Hai ngón tay thon dài như ngọc của Ninh Vũ Điệp cũng vội vàng đặt lên miệng La Chinh.
“Phu quân, không được quấy rầy Niệm Nhi” Ninh Vũ Điệp vội vàng nói.
La Chinh ngạc nhiên. Mấy năm nay nhóc con này đã làm gì vậy?
Thời gian La Chinh ở bên La Niệm lúc nhỏ quá ít. Lần đầu tiên gặp mặt vào bốn năm trước cùng lắm cũng chỉ có mấy tháng. Nhưng điều này không có nghĩa La Chinh và La Niệm không có tình cha con.
Thấy mọi người đều phản ứng như vậy, La Chinh cũng không nói gì nữa. Hắn cũng ở bên cạnh, chờ cùng với mọi người.
Một lúc lâu sau, La Niệm thở ra một hơi. Mắt nó khẽ chớp, trên mặt hiện lên một vẻ mặt khí khái anh hùng. Tầm mắt nó di chuyển rồi nhìn về phía La Chinh.
La Niệm khẽ mỉm cười, mở miệng gọi một tiếng: “Cha! Cha đã trở về”
Nghe thấy một tiếng cha của La Niệm, lòng La Chinh hơi rung động. Hắn cảm thấy dường như con trai mình đã trưởng thành chỉ sau một đêm, trong lòng cũng thầm mừng rỡ.
“Khà khà” Tiên trong sách cũng cười khà khà, nói: “Hôm nay Niệm Nhi có thu hoạch gì không?”
La Niệm gật đầu: “Ta có thể viết nội dung trong đó cho lão gia gia”
Nghe La Niệm nói vậy, tiên trong sách lập tức mừng rỡ. Lão vung tay lên, những trang giấy bay xuống phía La Niệm: “Nhanh, nhanh, nếu không lát nữa lại quên mất”
La Niệm lại mỉm cười: “Lão gia gia biết rõ Niệm Nhi có trí nhớ phi phàm, sao có thể quên những thứ đã gặp? Chẳng qua lão gia gia muốn xem sớm mà thôi”
Tiên trong sách nói dối cũng không đỏ mặt: “Đâu, đâu có… Trí nhớ có tốt đến đâu thì cũng không bằng ngòi bút. Chuyện này đương nhiên phải nhớ kỹ, dù sao nó cũng liên quan đến những chuyện rất quan trọng”
Nghe hai người nói chuyện, La Chinh lại càng nghi hoặc. La Niệm đang làm gì vậy?
Ngay sau đó hắn đi lên phía trước, hỏi: “La Niệm, con viết gì đó?”
Tiên trong sách hờ hững liếc mắt nhìn La Chinh, cảm thán nói: “Con của ngươi rất giỏi!”
“Rất giỏi?”
Trong ký ức của La Chinh, hình như La Niệm có chút thiên phú về thần văn. Nhưng từ khi nó sinh ra đến nay, La Chinh chưa từng nghiêm túc truyền dạy thuật thần văn cho nó.
Việc La Niệm có thể nhận được hai chữ “giỏi lắm” của tiên trong sách khiến cho La Chinh không thể hiểu nổi.
Thấy vẻ mặt của La Chinh, tiên trong sách lại thản nhiên nói: “La Chinh, ngươi có biết lai lịch của Thái Thượng Luyện Khí Pháp trên người ngươi không?”
Trước đây La Chinh không hề biết, nhưng sau khi vào cấm địa Luyện Thần một chuyến thì hắn lại biết rõ.
“Chắc hẳn Thái Thượng Luyện Khí Pháp đến từ những ‘người’ kia. Có người gọi họ là sinh linh vượt cấp” La Chinh trả lời.
Tiên trong sách cười khà khà: “Khái niệm sinh linh vượt cấp chính là do chủ nhân nói ra. Người nói cho ngươi biết chắc là Cưu Thánh?”
La Chinh gật đầu.
“Mỗi một chữ Phạn vàng kim trong Thái Thượng Luyện Khí Pháp đều ghi chép hàng loạt thông tin bên trong. Ngoại trừ Thái Thượng Luyện Khí Pháp thì còn có mấy quyển công pháp khác. Nhưng cho dù là Thái Thượng Luyện Khí Pháp hay công pháp thì chủ nhân cũng chưa hề giải mã được hoàn toàn” Tiên trong sách nói.
“Ừ, ta biết” La Chinh gật đầu.
Thái Thượng Luyện Khí Pháp liên tục phát huy tác dụng trên người La Chinh. Nhưng cho dù là Cố Bắc, Cưu Thánh, hay bản thân La Chinh thì đều chưa từng hiểu được ý nghĩa bên trong những chữ Phạn vàng kim này.
Họ chỉ có thể phá giải được một chút ít mà thôi.
“Trong bốn năm này, La Niệm vẫn luôn ở trong Tàng Thư Các. Thằng bé đã giải mã được chín chữ Phạn màu vàng kim!” Tiên trong sách tỏ ra đắc ý. Nhờ tiên trong sách hướng dẫn mà La Niệm cảm thấy hứng thú với chữ Phạn trong Tàng Thư Các.
Mới đầu, đứa bé này đặc biệt bướng bỉnh, coi Tàng Thư Các như chỗ chơi trốn tìm. Có điều, sau khi tiên trong sách phô bày một vài thứ thú vị, đứa bé này liền vùi sâu vào trong đó.
Ngoài việc tu luyện, mỗi ngày nó đều ở trong đây, không ngừng xem sách cổ của Bắc Thánh. Nó cũng bắt đầu yêu thích chữ Phạn màu vàng kia. Hình như chữ Phạn màu vàng kia có một sức hút đặc biệt hấp dẫn La Niệm.
Mới đầu Ninh Vũ Điệp còn tương đối lo lắng trước phản ứng của La Niệm. Có một khoảng thời gian, Ngọc bà bà còn không cho phép La Niệm đi tới Tàng Thư Các.
Nhưng sau khi ý thức được việc La Niệm sở hữu thiên phú không tầm thường về phương diện này, tiên trong sách lại thuyết phục Ninh Vũ Điệp, đồng thời nói cho họ biết tầm quan trọng của chữ Phạn màu vàng kim. Nếu La Niệm có được thành tích về mặt này, thành tựu mà nó có thể đạt được có khi còn cao hơn La Chinh.
Trong mắt Ninh Vũ Điệp, phu quân là sự tồn tại vĩnh viễn không thể vượt qua. Vậy mà La Niệm còn có thể vượt qua cha mình?
Nếu thật sự có thể bồi dưỡng Niệm Nhi thành nhân tài như phu quân, đương nhiên Ninh Vũ Điệp sẽ bằng lòng.
Mấy năm nay, ngoài việc đoán các suy đoán của Cố Bắc ra, bản thân La Niệm cũng cố gắng phá giải chữ Phạn màu vàng kia. Không ngờ nó lại thật sự thành công.
Đây cũng là chuyện tiên trong sách tuyệt đối không ngờ tới.
“Niệm Nhi… Có thể hiểu chữ Phạn màu vàng kia?” La Chinh mở to hai mắt, nhìn La Niệm cách đó không xa, ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Thấy phụ thân giật mình như vậy, La Niệm nhịn không được mà khẽ mỉm cười. Lúc cười lên nó hơi ngại ngùng.
Thấy La Chinh kinh ngạc như thế, đám Ninh Vũ Điệp cũng vô cùng vui vẻ.
Trên bất kỳ phương diện nào La Chinh cũng đều đặc biệt ưu tú. Nhưng La Niệm lại vượt xa La Chinh về phương diện phiên dịch chữ Phạn. Đương nhiên Ninh Vũ Điệp cũng hơi đắc ý.
“Nhanh, cho cha xem nội dung chữ Phạn đã được dịch!” La Chinh cũng nôn nóng, hắn hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì.
Sắc mặt của La Niệm quả thật rất bình tĩnh. Sau khi mang giấy bút tới, nó bắt đầu viết nội dung mà mình dịch được lên đó. Không bao lâu sau hơn một nghìn chữ lưu loát liền xuất hiện ở trước mặt La Chinh.