Sau khi bắt đầu cuộc chiến, gần hai mươi vị Thiên Tôn sợ sẽ bị ảnh hưởng nên cùng nhau lui về phía sauDao, Huyền Ma Thiên Tôn và các vị Thiên Tôn khác chẳng những không đi, mà ngược lại còn xông lên đầu tiên.
Bắt đầu từ cảnh giới Giới Chủ, cuộc chiến giữa các võ giả với nhau sẽ rất khó phân thắng bại.
Nguyên nhân rất đơn giản. Cường giả Giới Chủ cơ bản đã lĩnh ngộ thuật dịch chuyển không gian. Nếu đánh không lại đối thủ, muốn chạy trốn cũng chẳng phải việc khó.
Khi thực hiện dịch chuyển không gian thì chỉ một khắc sau đã xuất hiện ở phạm vi cách đó mấy trăm dặm.
Trước đây từng có hai vị Giới Chủ đuổi giết nhau suốt cả mười năm, dấu chân gần như đã in hết trên một trăm nghìn Đại Giới.
Về phần cường giả Thiên Tôn thì lại càng khác thường hơn. Thiên Tôn đọ sức với Thiên Tôn thì có thể phân ra thắng bại. Nhưng nếu đối phương đã có suy nghĩ muốn bỏ trốn thì gần như không thể giết chết.
Trừ khi các vị Thiên Tôn liên thủ lại với nhau, hoặc đó là những Thiên Tôn thượng cấp có luật nhân quả cường đại.
Nhưng bây giờ…
Năm vị Thiên Tôn bị Tuyệt Mệnh Loạn Đấu trói lại trong phạm vi trăm dặm.
Cho dù bọn họ sử dụng phương pháp gì, dịch chuyển không gian hay kỳ môn độn giáp thì cũng không thể thoát khỏi ánh sáng trói buộc trên người, cũng không thể rời khỏi phạm vi một trăm dặm.
Từ khi diễn kỷ này mở ra đến nay, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Chiến đấu trong phạm vi một trăm dặm, tình hình sẽ rất thảm khốc.
Đứng trong Tiên Phủ, La Chinh và Huân lẳng lặng nhìn bầu trời. Tiên Phủ đã biến thành một hạt cát, nằm ngay chính giữa cuộc chiến.
Trên bầu trời lóe lên các loại màu sắc mờ ảo khác nhau, ngoài ra, không còn nhìn thấy cái gì nữa.
Về phương diện chiến đấu bậc này, La Chinh xem nhưng hoàn toàn không hiểu.
Hắn chỉ có thể nhìn ra được quy tắc hệ Thủy vô cùng huyền ảo được xuất ra từ Chỉ Thủy Thiên Tôn, rồi từng cái bóng bị xé nát là từ Toái Ảnh Thiên Tôn của Yêu Dạ tộc, còn có…
Cho dù nhìn không hiểu, cho dù chỉ có thể nhìn ra được lực quy tắc, nhưng từng luồng ánh sáng trước mắt vẫn khiến La Chinh chấn động không thôi.
Về phần Huân, nàng đã hoàn toàn kích động.
“Dao sẽ chết ở đây sao?” Huân thản nhiên nói.
Nếu Dao chết ở đây thì chính là một sự giải thoát đối với Huân. Mặc dù La Chinh đã chính miệng đồng ý sẽ giúp nàng giết chết Dao.
Nhưng, điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn phải gánh chịu nguy hiểm và hậu quả tương đối lớn. Nàng biết, chuyện mà La Chinh đã nhận, hắn nhất định sẽ thực hiện. Tuy nhiên, bây giờ Huân hơi mơ hồ, không muốn để La Chinh mạo hiểm.
Nàng là Sát Lục Vương, ý chí của nàng được rèn luyện từ giết chóc mà ra, lực tín ngưỡng nàng hấp thu cũng lấy giết chóc làm chủ, ẩn chứa Sát Lục Ý nguyên thủy nhất của Yêu Dạ tộc. Nhưng bây giờ, nàng lại do dự, thậm chí thiếu quyết đoán.
Chỉ tiếc là ánh sáng Tuyệt Mệnh Loạn Đấu kia không quấn cả Dao vào.
Luồng ánh sáng này do chủ nhân Tiên Phủ thiết kế ra, cũng không chịu sự khống chế của bất cứ người nào, hoàn toàn là hành động nhất thời của A Phúc, thế nên không trói buộc Dao vào cũng là chuyện bình thường.
“Ầm ầm…”
“Ầm…”
“Vù vù…”
Trong luồng ánh sáng truyền ra đủ loại tiếng vang.
Không gian sụp đổ, từng mảnh không gian cứ thế bị chôn vùi.
Phạm vi mà một chút dư uy khuếch tán ra thôi cũng khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Ví dụ như ánh sáng Chỉ Thủy của Chỉ Thủy Thiên Tôn rộng chừng ba thước, nhưng chiều dài thì vô hạn. Mỗi một luồng sáng Chỉ Thủy được phóng ra, nó sẽ lan tràn vô hạn về hai hướng. Một đầu đâm thẳng lên đỉnh không gian sâu thẳm, chạm đến đỉnh vũ trụ, trong khi đầu kia trực tiếp xuyên qua không gian, đâm vào trong một Đại Giới. Không biết có bao nhiêu sinh linh vô tội đã gặp nạn…
Hoặc như Ám Tinh Quyền của Ám Ma Thiên Tôn. Mỗi quyền đánh ra sẽ hình thành một lỗ đen thật lớn trên không trung. Khi lỗ đen xuất hiện, nó sẽ hút hết năng lượng, kể cả ánh sáng xung quanh vào bên trong.
Thiên Tôn nào cũng dốc hết sức lực.
Nhưng lực sinh mệnh và lực phòng ngự của Thiên Tôn mạnh đến cỡ nào? Cho dù tiếp nhận công kích kinh khủng như vậy thì trong một chốc một lát vẫn chưa có Thiên Tôn nào ngã xuống.
Một canh giờ sau.
Thiên Đạo bắt đầu rung chuyển.
Hơn hai mươi vị Thiên Tôn đứng xem bên ngoài cùng ngẩng đầu lên, gương mặt đầy kinh ngạc và khiếp sợ.
Mặc dù bọn họ không nhìn rõ được tình hình cuộc chiến bên trong, nhưng bọn họ biết rằng có một vị Thiên Tôn đã bỏ mình.
Thiên Tôn chết, một thiên mệnh sẽ mất đi và sẽ khiến Thiên Đạo rung chuyển.
Không bao lâu sau, một thiên mệnh mới sẽ hóa thành mũ Thiên Mệnh, ngẫu nhiên xuất hiện ở một góc nào đó trong vũ trụ.
Lại qua thêm nửa canh giờ nữa…
Thiên Đạo lại rung chuyển lần nữa.
“Vị Thiên Tôn thứ hai đã chết” Trong thánh địa nòng cốt của liên minh Nhân Đạo, trên gương mặt lạnh lùng của Vân Hồ Thiên Tôn hiện lên vẻ khó tin. Tên nhóc mà Vân Lạc xem trọng đã lừa giết được hai vị Thiên Tôn.
Thời gian lại trôi qua một nén nhang nữa.
Thiên Đạo lại rung chuyển lần nữa.
Vị Thiên Tôn thứ ba đã chết.
Chưa đến một nén nhang, vị Thiên Tôn thứ tư cũng đã ra đi.
Tuổi thọ của một vị Thiên Tôn cơ bản có thể sống trên triệu năm. Nếu vận dụng một số thủ đoạn khác thì sống hai trăm triệu, thậm chí ba trăm triệu năm cũng không phải là chuyện khó.
Đã rất lâu rồi chưa từng có vị Thiên Tôn nào ngã xuống.
Hôm nay, chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi đã có bốn vị Thiên Tôn lần lượt bỏ mình, bọn họ tàn sát lẫn nhau. Nghiêm túc mà nói thì bọn họ bị La Chinh lừa giết.
Dao khép hai chân lại, bay lơ lửng trên không trung.
Sắc mặt nàng ta vẫn bình tĩnh, nhưng dáng vẻ lại vô cùng chật vật.
Lực tín ngưỡng bị tiêu hao quá độ, đối với bản thân nàng ta mà nói, thật ra cũng rất có hại.
Trên Thánh Lôi Liên Chùy của nàng ta xuất hiện một vết nứt rộng bằng hai đốt ngón tay, còn bảo giáp mặc trên người nàng ta cũng chồng chất vết thương.
Tâm kính bảo vệ phần ngực đã nứt hơn phân nửa. Gai nhọn trên giáp trụ ở hai vai cũng đứt gần hết. Phần giáp bảo vệ hai chân đã bị xé nứt hoàn toàn, trên bắp đùi của nàng ta còn có một vết thương kinh người, từng giọt máu tươi cứ chảy xuôi theo vết thương xuống tận mũi chân. Máu còn chưa rơi xuống đất đã bị hong khô, tiêu tán trong gió.
Nàng ta đã cố hết sức nhưng vẫn không cứu được Toái Ảnh Thiên Tôn.
Thật ra, Toái Ảnh Thiên Tôn là Thiên Tôn thứ ba bỏ mình. Sau khi Toái Ảnh Thiên Tôn ngã xuống, Dao đã rời khỏi cuộc chiến. Tình hình chiến đấu ở đó quá mức dữ dội. Cho dù là Dao thì cũng không thể chịu được những đòn công kích điên cuồng của các vị Thiên Tôn.
Nàng ta đã đích thân đến đây một chuyến, không ngờ chẳng những không giết được Huân, không thể lấy được mũ Thiên Mệnh mà còn khiến Toái Ảnh Thiên Tôn mất mạng.
Từ nay về sau, Yêu Dạ tộc đã mất đi một vị Thiên Tôn. Hội trưởng của hội trưởng lão đã chết rồi, việc thiếu mất một vị Thiên Tôn có ảnh hưởng quá lớn. Lần này nàng ta quay về Yêu Dạ tộc, chỉ sợ sẽ bị hai vị Thiên Tôn còn lại chỉ trích.
Dao thở hắt ra một hơi. Lúc này, trong lòng nàng ta sinh ra một cảm giác bất lực. Cái con kiến hôi La Chinh kia, lại còn cả Huân nữa. Cả hai ở gần nàng ta như vậy, thế mà nàng ta lại không thể bắt được bọn họ.
Chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Dao thật sự không cam tâm.
Bây giờ, nào chỉ có một mình nàng ta không cam tâm?
Năm vị Thiên Tôn đã chết mất bốn vị.
Thiên Tôn đại diện cho một chủng tộc, là gốc rễ của một trăm nghìn Đại Giới. Bốn Thiên Tôn mất đi, chủng tộc đằng sau họ làm sao mà cam tâm?