Người lao ra đầu tiên chính là ba sinh linh Bỉ Ngạn của tộc Phong LanTộc Phong Lan cũng là một chủng tộc Bỉ Ngạn cổ xưa, tuy cũng thần phục văn minh Nguyên Linh nhưng địa vị cao hơn tộc Tử Vân, những cường giả Bất Hủ cảnh giống như tộc trưởng đều có thể phát huy sức ảnh hưởng nhất định trong văn minh Nguyên Linh.
Lần này tộc Phong Lan tương đối may mắn, phái bốn người tiến vào bức tranh bất hủ nhưng chỉ có một người bỏ mạng ở trang đầu tiên mà thôi.
Thời điểm con Đại Xà Tà Kỳ thứ hai xuất hiện, ba tộc nhân tộc Phong Lan bèn phán đoán rất có thể Tà Kỳ xông lên từ đường hầm, ba gã tộc Phong Lan này bèn lặng lẽ đi vào trong đường hầm. Cho nên lúc con Tà Kỳ ở bên dưới bắt đầu rục rịch thì ba gã này đã lập tức xông ra ngoài.
“Xông ra với tốc độ nhanh nhất có thể!”
“Chỉ cần lao ra mê cung Vô Đoạn, tất cả mọi nguy hiểm sẽ tan thành mây khói!”
“…”
Ham muốn sống sót của ba người tộc Phong Lan cũng rất mạnh.
Bọn họ không biết mình có thể thành công xông ra khỏi mê cung Vô Đoạn hay không, chỉ biết nếu ở yên tại chỗ thì chắc chắn phải chết!
Vì sống sót, chỉ có thể liều mạng nắm lấy một phần vạn cơ hội đó.
Nhưng sau một cái nháy mắt, ba gã tộc Phong Lan đã rơi vào tuyệt vọng, hình thể khổng lồ màu đen ẩn giấu ở phần đuôi đột nhiên quét qua, cái miệng rộng như chậu máu nuốt chửng cả ba người.
Không có tiếng kêu thảm thiết, không có cảnh tượng đẫm máu, nhưng hình ảnh như vậy lại tỏa ra sự kinh hoàng mà không một lời lẽ nào có thể miêu tả.
Cùng thời gian, ba đốm sáng màu máu đã rơi xuống ba tảng đá Tam Thanh tại Bình Dịch Thiên, đó chính là khu vực của tộc Phong Lan, những tộc nhân tộc Phong Lan đứng chờ ở bên ngoài bỗng kêu lên đầy phẫn nộ.
Lần này các đại tộc đều tổn thất nặng nề, duy chỉ có tộc Phong Lan mới có một người ngã xuống, trong lòng bọn họ còn thầm cảm thấy may mắn, nào ngờ được bây giờ lại mất đi ba người cùng một lúc?
Nội tâm các sinh linh Bỉ Ngạn trong đường hầm đã bị nỗi sợ vây kín, trước có chặn đường, sau có truy binh, đây là đường chết…
Nhưng dưới tình hình này, bọn họ cũng không kịp suy nghĩ.
Đường hầm cũng không tính là dài, Đại Xà Tà Kỳ bên dưới sẽ nhanh chóng đi lên.
Cho dù ba gã Phong Lan tộc đều bị Tà Kỳ đi ngang phía trên nuốt chửng, bọn họ cũng không thể không tiếp tục tiến lên trên! Sau tộc Phong Lan, lại có bốn sinh linh Bỉ Ngạn xông lên trên, mà bốn sinh linh Bỉ Ngạn này lại tương đối may mắn, cũng có thể là con Tà Kỳ kia vừa mới nuốt chửng ba người tộc Phong Lan, cho nên đầu rắn không kịp quay ngược trở lại…
Thấy bốn sinh linh Bỉ Ngạn vừa lao ra vẫn bình yên vô sự, các sinh linh Bỉ Ngạn khác, kể cả La Chinh, đều nối gót bọn họ xông thẳng ra ngoài!
Trong bức tranh tĩnh lặng như tờ, những sinh linh biến thành hình vẽ đang chạy như điên!
Phần đuôi của mê cung Vô Đoạn là một đường hầm ngang dọc giao nhau, nhìn lên là một tấm lưới chín ô vuông được phóng đại, La Chinh và các sinh linh Bỉ Ngạn băng qua con đường nằm ngang liền chuyển sang một lối đi nằm ngang song song.
Ngay khi nhóm người La Chinh vừa mới tiến vào, con Tà Kỳ ở dưới đáy đã xông thẳng lên. Lại có hai sinh linh Bỉ Ngạn trốn không kịp, bị Tà Kỳ nuốt chửng.
“Thảm quá…”
Hai sinh linh Bỉ Ngạn vừa bị nuốt cách Khoái Kiếm quá gần, hắn ta trơ mắt nhìn bọn họ bị nuốt chửng. Mặt hắn ta bị dọa tái nhợt, từ góc độ của mình nhìn xuống dưới, Khoái Kiếm cũng có thể thấy sắc mặt trắng bệch như giấy của mình…
So với hắn ta, La Chinh và Phi Dục có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
La Chinh thì không cần phải nói, những khoảnh khắc sinh tử mà hắn từng trải qua, đám người này muốn so cũng không so được.
Phi Dục dựa vào năng lực của mình hùng cứ một phương trong Thập Tam Trọng Thiên, những rèn luyện từ trong nguy hiểm đều không phải uổng phí.
“Phương thức di chuyển của con Đại Xà Tà Kỳ này rất kỳ quái” La Chinh dán lên vách đường hầm, phân tích.
“Đúng, có vẻ như chỉ đi thẳng được thôi thì phải” Một sinh linh Bỉ Ngạn khác nói.
Sinh linh Bỉ Ngạn này cũng dán lên vách tường, thân hình nàng ta nhỏ nhắn, trên đỉnh đầu có một đôi tai nhọn, nhìn qua giống như nửa người nửa hồ ly, bởi vì là hình thái trong bức tranh cho nên không thể nhận ra đầy đủ chi tiết.
Nghe nói như vậy, La Chinh theo bản năng đánh giá nàng “hồ ly” này vài lần.
Trong lúc hoảng loạn, đa số người chỉ cảm thấy Đại Xà Tà Kỳ đáng sợ và làm sao để thoát chết, nhưng dường như nàng hồ ly này lại có cùng phán đoán với hắn.
“Hẳn là vậy” La Chinh gật đầu.
Con Tà Kỳ bên dưới bỗng rẽ sang một hướng khác, chui vào đường hầm mà mọi người đang trốn, nhưng tốc độ rẽ vào lại vô cùng chậm.
Nếu Tà Kỳ rẽ hướng nhanh hơn thì tất cả mọi người, kể cả La Chinh, đều đã bỏ mạng.
“Nếu rẽ chậm, vậy có lẽ con Đại Xà Tà Kỳ này không khó đối phó?”
Mạch não của Phi Dục cũng vô cùng nhanh, nhận ra một tia hy vọng sống, cậu lập tức trở nên phấn khích.
Không gian phần đuôi mê cung Vô Đoạn là một tấm lưới chín ô khổng lồ, trong ô vuông còn có rất nhiều Lục Giác Tinh Trận. Dưới kết cấu như vậy, bốn phương tám hướng đều là lối rẽ.
Tốc độ tiến lên của Đại Xà Tà Kỳ nhanh ngoài sức tưởng tượng, ngay cả tộc Tử Vân tốc độ nhanh nhất cũng không thể tránh kịp, nhưng nếu chúng rẽ chậm một chút, sự uy hiếp đối với sinh linh Bỉ Ngạn cũng giảm xuống rất nhiều.
Ngay chính lúc này, Đại Xà Tà Kỳ vốn đang xông lên lại đột nhiên vòng ngược trở về, tốc độ vẫn cực kỳ nhanh như trước.
Ngay khi con Tà Kỳ này lao tới chỗ La Chinh, tốc độ của nó bỗng trở nên cực kỳ chậm, đầu rắn từ từ quay lại đường hầm nằm ngang nơi La Chinh đang nấp.
“Nó, nó quay lại đây rồi!” Một sinh linh Bỉ Ngạn run rẩy nói.
Tà Kỳ rẽ hướng chậm rãi như vậy, cách các sinh linh Bỉ Ngạn đang ẩn nấp chỉ có một tấc.
“Chúng ta cũng rẽ theo” La Chinh bình tĩnh nói.
Phi Dục và các sinh linh Bỉ Ngạn theo sau La Chinh, từ đường hầm nằm ngang chuyển sang đường hầm thẳng đứng.
Con Đại Xà Tà Kỳ kia vừa mới rẽ sang đường hầm nằm ngang, kết quả lại phát hiện tất cả con mồi đều đã chuyển sang đường hầm nằm dọc, nó sửng sốt một chút rồi chỉ có thể từ từ chuyển động đầu rắn đi theo bọn họ. Nhưng tốc độ chậm chạp như vậy cũng không có nhiều uy hiếp.
Các sinh linh Bỉ Ngạn không ngừng từ hướng ngang chuyển sang dọc, lại từ hướng dọc rẽ sang ngang, di chuyển lên trên từng chút một theo đường chéo.
Tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, nhưng di chuyển như vậy, bọn họ từng bước từng bước đi về phía lối ra của mê cung Vô Đoạn, không gian cũng dần dần tươi sáng hơn.
“Xem ra con Đại Xà Tà Kỳ này cũng không quỷ quái như trong truyền thuyết…” Một sinh linh Bỉ Ngạn khinh thường nói.
“Một con vật không biết rẽ hướng thì có cái gì đáng sợ” Một sinh linh Bỉ Ngạn khác cười nói.
Phá giải một cách dễ dàng như vậy, vì sao trước đây Đại Xà Tà Kỳ còn ngăn chặn được nhiều sinh linh Bỉ Ngạn như vậy?
La Chinh không nói gì, hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nếu Đại Xà Tà Kỳ thực sự có thể đối phó một cách dễ dàng như vậy thì sao trong lời đồn lại quỷ quái như thế, dù sao những người có thể đi vào bức tranh bất hủ đều là nhân vật có thể trở thành Bất Hủ cảnh, không có ai ngu xuẩn. Thời điểm bọn họ từ đường ngang rẽ sang đường dọc, đằng xa bỗng có một bóng đen lao tới, đó là một con Tà Kỳ khác!