La Chinh nhìn thủ lĩnh của Tiễn Thốc Tinh Ma với ánh mắt hờ hững, tay phải của hắn đánh ra nhanh như chớp. Tên thủ lĩnh kia còn chưa kịp mở miệng đầu hàng và cầu xin tha thứ đã bị hắn đập thành một đám sương máuThủ lĩnh của Tiễn Thốc Tinh Ma đã chết nhưng con mắt của Thiên Nhãn Nham Đằng kia vẫn lơ lửng ở bên cạnh.
“Có thể nói chuyện không?” La Chinh nhìn chằm chằm con mắt kia và hỏi.
Con mắt kia chỉ ngơ ngác bay lơ lửng ở bên cạnh, giống như một vật chết. Dây leo vô cùng linh hoạt lúc trước cũng không nhúc nhích nữa.
“Giả chết à? Thế thì chết luôn đi” La Chinh nắm chặt tay.
Thấy La Chinh định đập nát con mắt, một dây leo màu tím nhỏ bằng ngón tay cái đột nhiên mọc ra. Lúc dây leo màu tím này chạm tới La Chinh, một ý thức truyền cho La Chinh: “Ta có thể nói chuyện. Ngươi… Ngươi đừng có làm tổn thương ta!”
Giọng nói này là bắt chước giọng nữ của loài người, có vẻ vô cùng yếu đuối. Dục vọng muốn sống của Thiên Nhãn Nham Đằng rất mạnh.
“Vừa rồi ngươi còn định lấy mạng của chúng ta. Bây giờ, ngươi lại bảo ta chớ làm tổn thương ngươi?” La Chinh hỏi ngược lại.
Tình huống bên trong Tam Thanh Thiên này rất hỗn loạn, dù là văn minh Nguyên Linh cũng không thành lập được quy tắc ở nơi này. Sinh linh của những chủng tộc này có trí tuệ cực cao nhưng vẫn rơi vào luật rừng ngươi chết ta sống.
“Là những Tiễn Thốc Tinh Ma kia muốn giết ngươi, đám Tiễn Thốc Tinh Ma đáng chết kia luôn nô dịch ta. Ta thân bất do kỷ…” Thiên Nhãn Nham Đằng truyền tin cho La Chinh, tỏ ra bản thân cực kỳ vô tội.
“Ta hiểu. Xin hỏi phương pháp nô dịch ngươi là gì?” La Chinh lại hỏi.
Con mắt kia của Thiên Nhãn Nham Đằng run lên một cái. Đương nhiên nó không muốn bị La Chinh nô dịch, chỉ muốn hắn có thể tha cho nó.
“Nói” La Chinh ép.
Thấy không lừa gạt được hắn, trong con mắt của Thiên Nhãn Nham Đằng mọc ra một cái dây leo. Dây leo này tự động lột ra, một mầm non xuất hiện trước mặt La Chinh.
“Đoạn mầm này là ngọn nguồn sinh mạng của ta…” Thiên Nhãn Nham Đằng nói.
Mặc dù nó là thực vật nhưng cũng hiểu thế nào là nhìn mặt mà nói chuyện. Nếu nó có bất cứ biểu hiện không tình nguyện nào thì tên loài người này sẽ lập tức đánh chết nó. Vì được sống, nó nào dám giấu giếm điều gì.
Sau khi La Chinh đưa tay chạm vào ngọn nguồn sự sống của Thiên Nhãn Nham Đằng, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh sinh mệnh của nó. Ngay cả ký ức của Thiên Nhãn Nham Đằng cũng được truyền tới một cách rõ ràng. Đúng là đoạn chồi non này nắm giữ sinh tử của nó.
Sau khi thu đoạn chồi non này, La Chinh lập tức rời khỏi Bỉ Ngạn.
Đám người trong Lê Sơn vẫn hơi lo lắng, “Tịch” cũng đang ở bên cạnh chờ đợi. Nếu sức mạnh sinh mệnh của La Chinh bị tiêu hao thì nó sẽ nhanh chóng bổ sung vào. Nhưng trong khoảng thời gian này, thân thể của La Chinh không có bất cứ sự thay đổi nào, đám người đành yên lặng chờ đợi.
Tuy thực lực của La Chinh bày ra đó nhưng sinh linh Bỉ Ngạn trong Tam Thanh Thiên có nhiều năng lực khác nhau, ngoài năng lực tiêu trừ sức mạnh sinh lực thì còn nhiều năng lực khác nữa. Đám người trong Lê Sơn vẫn hơi lo lắng.
Cũng may La Chinh không bắt bọn họ chờ quá lâu. Một lúc sau, La Chinh đột nhiên tỉnh lại.
“Thế nào rồi?” Phục Hy hỏi đầu tiên.
“Đã xử lý xong rồi” La Chinh thản nhiên đáp.
Trên mặt mọi người đều là vẻ nghiêm túc. Trong Bỉ Ngạn có đám Tiễn Thốc Tinh Ma coi chừng, những Hắc Ngọc Cốt Tiễn kia cũng không giải tán. La Chinh lại bị cưỡng ép kéo vào trong Bỉ Ngạn, e rằng có người của Nô tộc hoặc người của những dị tộc khác ra tay. Đây không phải chuyện có thể giải quyết một cách dễ dàng.
“Tất cả người của dị tộc đều giải quyết xong rồi?” Nữ Oa cũng hỏi.
La Chinh mỉm cười: “Có thể nói như vậy. Nhưng có một thứ vẫn chưa xử lý, chư vị tiền bối vào trong đó thì biết ngay thôi”
Sau đó, La Chinh lại tiến vào Bỉ Ngạn, theo sau là nhóm năm Bất Hủ cảnh, Nữ Oa, Thắng Thiên Thử Vương. Khi bọn họ nhìn thấy Thiên Nhãn Nham Đằng đang uốn lượn, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ cảnh giác. Thiên Nhãn Nham Đằng và Tiễn Thốc Tinh Ma là sinh vật cộng sinh, tuy thực lực của chúng không mạnh nhưng muốn xử lý cũng khá phiền phức…
“Rào rào…”
“Đầu” của Thiên Nhãn Nham Đằng lượn một vòng rồi kéo dài tới trước mặt đám Nữ Oa, Phục Hy. Sau đó, La Chinh nghiêng người xuất hiện trên dây leo thô to, đồng thời nói: “Chư vị tiền bối, mời lên đi”
“Đi lên?” Trên mặt lão Anh lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Nữ Oa thì chẳng nghi ngờ gì, nhún mũi chân một cái đứng trên dây leo: “Nghe nói đám Tiễn Thốc Tinh Ma đều mù lòa, tài bắn cung của chúng đều ngờ vào thiên nhãn của Thiên Nhãn Nham Đằng. Hôm nay là lần đầu tiên ta nhìn thấy con mắt này”
Tộc Tiễn Thốc Tinh Ma cực kỳ hung ác, bình thường rất hiếm người có thể tới gần bộ tộc của chúng. Vì thế, ngay cả Nữ Oa cũng không biết nhiều về bộ tộc này.
Sau khi mọi người đều đứng lên trên dây leo, La Chinh dùng con mắt kia để nhìn xung quanh. Thị lực của con mắt này cực mạnh, mọi cảnh vật trong phạm vi vạn dặm đều thu vào đáy mắt.
Một bên của rừng Sí Phong, từng con rắn bay có hai cánh trong suốt đang lướt rất nhanh trên mặt đất, nhìn phương hướng thì chúng đang đi về phía bọn họ. Hướng Tây Nam, mấy người đầu trâu lực lưỡng đang vác lưỡi rìu vàng sáng choang rảo bước về phía này.
Hướng Tây Bắc…
Lần quan sát này khiến vẻ mặt La Chinh trở nên nghiêm túc. Thậm chí, hắn còn nhìn thấy hai tên Ngạc Yêu Vương sống trong Ngạc Yêu Tuyệt Địa. Đám dị tộc trong Thái Thanh Thiên không phải đèn cạn dầu, bọn chúng có năng lực phi phàm của riêng mình. Chỉ đối phó với Tiễn Thốc Tinh Ma đã mất không ít sức lực rồi, nếu rơi vào vòng vây của những dị tộc này thì tình huống không thể lạc quan nổi.
“Đi về hướng Bắc”
La Chinh ra lệnh cho Thiên Nhãn Nham Đằng. Mặc dù nó chỉ là một loại thực vật nhưng tốc độ di chuyển lại cực kỳ nhanh. Lúc trước, nó cách La Chinh hơn trăm dặm mà có thể đưa đám Tiễn Thốc Tinh Ma tới đích chỉ trong thời gian ngắn.
“Rào rào rào…”
Thiên Nhãn Nham Đằng nào dám cãi lại lệnh của La Chinh, nó truyền lại tin tức cho La Chinh bảo cả đám người bám chắc vào. Sau đó, mặt đất bắt đầu rung lên ầm ầm, dây leo thô to như một con rắn khổng lồ chui vào trong lòng đất, nhanh chóng tiến về phía Bắc.
Tốc độ của Thiên Nhãn Nham Đằng có nhanh tới đâu cũng không thể thoát khỏi đám người theo dõi ở trên không. Hai U Ảnh Chi Nhân trên không vẫn bay lơ lửng với tốc độ cực kỳ ổn định, theo sát phía sau.
Ba tộc nhân của tộc Nguyên Linh là A Hỏa, Lôi sát và Giới Ngôn đã nhìn rõ cảnh kia.
“Điều động đám rác rưởi này ra quân đúng là chẳng có chút ý nghĩa nào” Lôi Sát khinh thường nói.
“Thế thì cũng chưa chắc đâu” A Hỏa lắc đầu nói: “Bộ tộc Tiễn Thốc Tinh Ma này vô cùng mạnh. Nếu không phải cổ thần nắm giữ chân lý sinh mệnh đứng ở sau lưng La Chinh, e rằng bọn họ đã…”
A Hỏa vốn muốn nói lành ít dữ nhiều nhưng nghĩ lại thấy không đúng lắm. Huyết mạch của tên nhãi La Chinh kia rất kỳ lạ, mỗi lần ép hắn tới cực hạn thì sẽ xảy ra những tình huống khó mà tưởng tượng nổi.
Giới Ngôn luôn giữ im lặng nhìn chăm chú vào La Chinh trong mặt băng, đột nhiên nói: “Nếu bọn họ cứ đi thẳng về hướng Bắc thì có lẽ định đi vào Thượng Thanh Thiên thông qua con đường Than Khóc”
Giới Ngôn đưa tay khẽ chỉ lên mặt băng một cái, trên mặt băng lập tức hiện ra một bản đồ.
“Con đường Than Khóc!”
“Đúng là điều này có khả năng xảy ra”
Lôi Sát và A Hỏa đều vô cùng kinh ngạc.
Có rất nhiều con đường thông với Thượng Thanh Thiên, có khoảng mười ba con đường là văn minh Nguyên Linh có thể đi qua một cách suôn sẻ. Trong đó không bao gồm con đường Than Khóc. Việc đi qua con đường này không hề dễ dàng chút nào.