La Chinh nghe được lời này cũng thấy lạ. Hắn cực kỳ chắc chắn về thân thế của mình, ngay cả dòng máu trong cơ thể cũng được truyền lại trực tiếp. Mà trong Hồn thành thì liên quan đến linh hồn chứ không dính dáng gì đến huyết thống cả. Vì vậy, nghe Tinh Không Giác Côn nói như thế, phản ứng đầu tiên của hắn là nó đã nhận nhầm người“Quay lại? Ngươi nói ta quay lại Hồn thành?” La Chinh truy hỏi.
Tinh Không Giác Côn chớp mắt, khẽ gật đầu.
“Ta đã từng tới đây à?” La Chinh lại hỏi tiếp.
Tinh Không Giác Côn khẽ gật đầu lần nữa.
“Sao ngươi lại nhận định như vậy?” Trên mặt La Chinh đầy vẻ hoang mang.
“Chỉ mỗi ngươi là có thể đạt được chín khắc ấn Thánh Hồn, còn những người khác không thể” Tinh Không Giác Côn trả lời ngắn gọn, lời ít ý nhiều.
Nghe Tinh Không Giác Côn nói thế, Nguyên Thủy Thiên Tôn chợt hít vào một hơi thật sâu rồi thở dài, nói: “Thì ra là thế…”
“Thì ra là thế gì chứ?” La Chinh hỏi trong đầu.
“Trước đây ta từng nói rồi, khi đó ta lấy được bảy khắc ấn Thánh Hồn, việc này vốn dĩ phải cực kỳ hiếm hoi trong Bỉ Ngạn rồi đúng không?” Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi lại.
“Ừm, Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối còn nói, có người lấy được tám khắc ấn Thánh Hồn” La Chinh trả lời.
“Người đó chính là sư đệ của ta. Thiên phú của hắn vẫn luôn trên ta một bậc” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói bằng giọng đong đầy vẻ tiếc thương: “Nhưng sau khi lấy được tám khắc ấn Thánh Hồn thì sư đệ vẫn luôn rầu rĩ không vui. Hắn cảm thấy với thiên phú của mình thì có thể cầm chắc được khắc ấn Thánh Hồn thứ chín, vả lại hồn trụ của hắn đã lên đến độ cao một trăm bảy mươi mốt trượng rồi, khi sắp đạt đến thì tự dưng lại bị một luồng sức mạnh đánh rơi xuống”
Sư đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn chính là Thông Thiên giáo chủ, khi đó ông ta và Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn chưa cắt đứt quan hệ, vẫn còn tình cảm như anh em ruột thịt.
“Như vậy tức là khắc ấn thứ chín…” La Chinh ngập ngừng lên tiếng.
“Vốn không cho phép những người khác lấy được” Nguyên Thủy Thiên Tôn tiếp lời.
La Chinh nhún vai, bất đắc dĩ cười nói: “Xem ra ta lại phải làm quen với mình một lần nữa rồi…”
Tinh Không Giác Côn vẫy vẫy đuôi và thò cái sừng của mình ra, quơ quơ trên miệng hũ vàng. Sau đó ánh lửa trên miệng hũ vàng được nhóm lên, cánh cổng của Hồn thành lại được mở ra lần nữa.
Nó chỉ đang thực hiện công việc của mình suốt từ ngày này qua tháng nọ, dù La Chinh là người cực kỳ đặc biệt nhưng nó cũng không quá hứng thú.
Nó bèn vẫy vẫy đuôi, định quay về lại trên vách tường!
“Khoan đã” La Chinh tiến tới một bước, chặn Tinh Không Giác Côn lại. hắn vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa được giải đáp, sao có thể dễ dàng để nó rời đi. Hắn nói: “Ngươi bảo ta quay lại, như vậy ngươi chắc chắn biết ta. Ta là ai, mà người đang đợi ta là ai?”
“Người đang đợi ngươi chính là chủ nhân của ta, còn ngươi là người mà chủ nhân đang đợi”
Tinh Không Giác Côn trả lời xong lại trực tiếp xuyên thẳng qua tay La Chinh. Nó không phải hình thái linh hồn, mà cũng chẳng phải hình thái thân xác, La Chinh không thể nào ngăn nó lại được.
“Ù…”
Vào giây phút khi Tinh Không Giác Côn chui vào vách tường, nó đã biến thành một bức tranh tỏa ra ánh sáng lốm đốm.
“Này! Chỉ vậy thôi mà đã đứng bất động rồi? Như vậy đâu có được xem là trả lời, ít nhiều gì cũng giải thích rõ chút chứ!”
La Chinh la lối vài câu với vách tường. Lúc hắn đang định đợi thêm sáu mươi sáu canh giờ nữa thì Tinh Không Giác Côn bỗng ló đầu ra khỏi vách tường, đầu của nó rạch nhẹ một đường trên vách.
Điểm sáng trên vách tường không ngừng hội tụ lại, chỉ lát sau đã biến thành một thứ trông như chìa khóa nhỏ.
Sau đó, chiếc chìa khóa này bay thẳng ra khỏi vách tường và rơi trên mặt đất, làm phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Leng keng…”
“Ta chỉ đang giúp chủ nhân trông nom một linh bộc của Hồn thành. Ngươi đến Tam Thập Tam Trọng Thiên, cái này có thể giúp ngươi tìm thấy chủ nhân…” Tinh Không Giác Côn nói xong liền chui vào vách tường, không đi ra nữa.
La Chinh nhặt chìa khóa lên, giơ lên trước mắt quan sát thật kỹ.
Chìa khóa này không có điểm nào đặc biệt, ít ra nhìn hình dạng bên ngoài thì rất bình thường.
La Chinh cười khổ một tiếng, nói: “Trên thế gian này có biết bao nhiêu là ổ khóa, đưa cho ta một chiếc chìa như thế, có trời mới biết nó mở được ổ khóa nào?”
“Chưa chắc” Nguyên Thủy Thiên Tôn lại mỉm cười.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, ý của tiền bối là…”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói tiếp: “Ổ khóa trên thế gian đúng là nhiều thật, nhưng trong Tam Thập Tam Trọng Thiên thì lại không nhiều!”
Bản thân Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng nằm trong số người ít ỏi bước chân vào Tam Thập Tam Trọng Thiên nên đương nhiên biết rõ về Tam Thanh Thiên. Vừa rồi thậm chí ông đã có một vài suy đoán, chỉ còn cần La Chinh đến Tam Thanh Thiên chứng thực mà thôi.
La Chinh nhún vai, bàn tay hơi mở ra, một khung vuông màu lam bắt đầu lóe ra ánh sáng, sau đó hắn lập tức ném chìa khóa này vào trong, cuối cùng hắn mới rời khỏi căn phòng nhỏ hình chóp. Khi đến bên kia hồn trụ, có không ít dương hồn lặng lẽ đánh giá La Chinh. Dù sao bây giờ hắn đã khác hẳn các dương hồn ở đó, hơi thở toát ra từ hắn thậm chí còn khiến những dương hồn này cảm thấy sợ hãi!
“La Chinh!” Lúc La Chinh đi ngang qua hồn trụ, giọng Phượng Ca chợt vang lên.
Khi cửa lớn của Hồn thành vừa mở ra, Phượng Ca đã tiến vào trong rồi. Nàng không leo lên hồn trụ mà chỉ lặng lẽ đứng đợi ở bên cạnh. Vừa thấy La Chinh bình yên vô sự, rốt cuộc nàng cũng thở phào một hơi.
“Thật xin lỗi, lúc Hồn thành đóng lại, ta không nói với ngươi trước…” La Chinh nói với vẻ áy náy.
Bất kể thế nào, hắn biết trong hơn sáu mươi canh giờ qua, Phượng Ca chắc chắn luôn lo lắng không thôi.
Ai ngờ Phượng Ca chỉ mỉm cười và nói: “Ta đã đến Tâm Lưu kiếm phái tìm ngươi, đương nhiên là không có chuyện gì cả, chẳng qua mẫu thân tiện thể bảo ta chuyển lời cho ngươi rằng Nữ Oa nương nương đã đến Thiên Cung của chúng ta. Nàng muốn gặp ngươi”
Mặc dù Thái Nhất Thiên Cung tạm thời yên ổn lại rồi, nhưng một số người vẫn khá là bi quan. Dù sao, một thế lực siêu cấp mà không có người trong tranh trấn giữ thì rất nguy hiểm.
Nữ Oa của Lê Sơn đến Thái Nhất Thiên Cung, mặc dù chỉ là ghé thăm nhưng cũng khiến không ít người vơi bớt sầu lo. Dù sao, trong vô vàn người trong tranh thì Nữ Oa nương nương cùng Phục Hy đều là người nổi bật!
“Ừ, ta biết rồi” La Chinh ngẩng đầu nhìn hồn trụ một cái rồi nói: “Ngươi cũng cố lên!”
Phượng Ca muốn bước vào Tam Thập Nhị Trọng Thiên cùng với La Chinh, nhưng La Chinh chỉ mới thử vẻn vẹn một lần mà đã thông qua cửa ải thử thách của Hồn thành, còn Phượng Ca thì e rằng sẽ bị kẹt ở chỗ này. Cho dù thiên phú của nàng không tệ, nhưng trong thời gian ngắn muốn vượt qua Hồn thành cũng chẳng phải chuyện dễ.
Chuyện này sao nàng lại không biết rõ chứ?
“Ừ!”
Phượng Ca gật gật đầu rồi lập tức nhảy lên hồn trụ.
La Chinh bước ra ngoài qua cửa Hồn thành, bờ môi khẽ động, đọc lên Phá Huyễn Chú để rút lui ra khỏi Bỉ Ngạn.
Sau một thời gian xây dựng lại, Thái Đích Cung vốn bị tàn phá nặng nề đã được trùng tu gần xong. Có điều, bây giờ Thái Đích Cung chỉ có mỗi bề ngoài, còn các đại trận lợi hại như Thái Sơ Thận Cảnh, Tam Tài Nguyên Thần Kiếm Trận đã bị hủy hoại hết cả.
Trong Đích Long Điện, các trọng thần của Thái Nhất Thiên Cung như Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn, Lâm Chiến Đình, Thu Âm Hà đều đợi ở đây. Còn trên ghế cao của Đích Long Điện, Phục Hy cùng Nữ Oa mỗi người ngồi trên một ghế. Hiển nhiên người mà họ đang đợi chính là La Chinh.